Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 206




Chương 206 trinh uyen

“Tài sản cũng bị đóng băng tạm thời không rõ lý do”

Người nói chuyện là Chủ tịch Phàn Đồng của Tập đoàn Tam Trần.

“Câm miệng!” Nghe thấy tin tức này, Long Thầm Khang lập tức giận dữ quát Phàn Đồng.

Cũng giống thế, dù có xảy ra vấn đề, anh ta cũng không muốn họ nói ra trước mặt mọi người.

Như thế chẳng phải đang vả vào mặt mình sao?

Hai tập đoàn đều xảy ra vấn đề, vậy mấy tập đoàn khác thì sao?

Long Thầm Khang đưa mắt nhìn về phía mấy chủ tịch khác.

Bỗng nhiên phát hiện sắc mặt của bọn họ cực kỳ khó coi, có người còn đang nhỏ giọng gọi điện thoại.

Thấy tình huống này, cảm giác chọn sai phe của MC càng mãnh liệt hơn.

Mà những người khác cũng đều vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.

Chẳng lẽ Chủ tịch Trình Uyên của Tập đoàn Tuấn Phong nói thật ư? Anh đã sớm đoán được tài chính của Long ‘Thầm Khang xảy ra vấn đề, cho nên…

“Cho nên, Chủ tịch Trình hoàn toàn không muốn có được mảnh đất khu vui chơi ngoại ô phía Đông kia đúng không?” Thẩm Trác cong mắt, cười tủm tỉm nói ra suy nghĩ của Trình Uyên.

Đương nhiên đây chỉ là Thẩm Trác tự mình đoán thôi.

Nhưng dù đoán, cô ta cũng có cảm giác đã sớm nhìn thấu mọi chuyện.

“Thật ra Chủ tịch Trình chỉ muốn cho anh ra nhiều tiền một chút, đương nhiên nếu anh có nhiều tiền như vậy”

Lời nói của Thẩm Trác như một cây búa đập lên đầu Long Thầm Khang, đập vào ngực MC, một người đầu kêu lên ong ong, một người thì bực bội.

“Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra được, các người gọi điện thoại xác nhận lại đi, mau, mau lên!” Long Thầm Khang la lên với mấy người Vương Quân.

Mấy chủ tịch vội vàng lấy điện thoại ra gọi đi.

Nhưng chẳng mấy chốc.

Kết quả vẫn như cũ.

Nhìn thấy khuôn mặt bối rối và vô cùng lo lắng của bọn họ, Long Thầm Khang đột nhiên tỉnh ngộ, anh ta chỉ về phía Trình Uyên: “Là cậu, là cậu giở trò đúng không?”

“Tên ngốc!” Sau đó, Trình Uyên bĩu môi: “Mẹ nó tôi thật sự lười quan tâm đến tên ngốc như anh đấy”

Giống như rất nhiều phim truyền hình, nữ chính đã sắp †oi rồi còn chỉ vào phản diện nói: Là cô làm! Là cô là cô!

Có ngu ngốc không chứ?

“Chúng ta cũng không phải bạn bè, anh được có ý định với Tuấn Phong của tôi lại không cho tôi đánh trả à?”

Mà lúc này MC cũng hoảng hồn.

Nếu cuối cùng là Trình Uyên thắng, thì rõ ràng hắn đã chọn sai đội rồi, sau này mình sẽ gặp phải tình huống thế nào còn chưa biết được, tóm lại chắc chắn sẽ không dễ chịu.

MC thật sự hối hận chết đi được.

“Ha ha ha…”

Nhưng lúc này, Long Thầm Khang đột nhiên bật cười.

Tiếng cười của anh ta khiến mọi người thấy khó hiểu, cả Trình Uyên cũng hơi sửng sốt, tức đến ngu người rồi sao?

Long Thầm Khang cười xong thì nói: “Trình Uyên à Trình Uyên, e rằng kế hoạch của cậu cũng không hoàn mỹ như: cậu tưởng tượng, cậu quên rồi sao, tôi vẫn còn một người nữa”

“Chủ tịch của Ngân hàng Trung Thượng cũng là người của tôi” Long Thầm Khang cao giọng nói: “Tôi muốn tìm ngân hàng vay chút tiền hoàn toàn không phải là vấn đề”

MC vốn đã bắt đầu hối hận lập tức tỉnh táo lại.

“Đúng đúng đúng, khi nãy là chủ tịch của Ngân hàng.

Trung Thượng đấu giá mảnh đất này giúp anh Long”

Hắn vội vàng hùa theo: “Một Trung Thượng còn có tiền hơn mấy tập đoàn này nhiều”

Long Thầm Khang cười to, MC cũng cười theo anh ta, giống như ván cờ được bọn họ xoay chuyển rt Nhưng Trình Uyên thấy bọn họ cười đắc ý lại quay đầu nghiêm túc hỏi: “Có phải bọn họ điên rồi không?”

Vương Tử Yên đăm chiêu gật đầu: “Khá giống thế”

“Trình Uyên, cậu vẫn còn non nớt lắm” Long Thầm Khang cười xong thì nói với Trình Uyên: “Không ngờ tôi vẫn còn đường lui đúng không?”

Trình Uyên lắc đầu thở dài: “Tôi khuyên anh vẫn nên bàn bạc với ông chủ của Trung Thượng rồi hãy nói”

“Cậu đùa à, ông ta là người của tôi, tôi hoàn toàn không cần bàn bạc với ông ta, ông ta nhất định sẽ đưa tiền cho tôi thôi, đúng không ông Tống?” Long Thầm Khang đắc ý nói.

Nhưng đợi một lúc vẫn không ai đáp lời.

Long Thầm Khang không khỏi nhìn về phía chỗ ngồi của ông chủ Ngân hàng Trung Thượng, đột nhiên phát hiện nơi đó đã không một bóng người.

Anh ta ngơ ngác: “Người đâu rồi?”

MC cũng không nghệch mặt: “Hình như khi nãy vẫn còn ở đây mà!”

Dự cảm chẳng lành lại xuất hiện.

Long Thầm Khang cũng bát đầu luống cuống, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện.

“A lô, ông Tống, ông đi đâu thế?” sau khi có người nghe máy, Long Thầm Khang lập tức thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ có lẽ là người này đi vệ sinh, vì thế mở loa cho mọi người nghe rõ Long Thầm Khang tôi có năng lực này.

Nhưng mà.

“Cậu Long, tôi biết cậu muốn nói gì, xin lỗi, việc hợp tác của chúng ta dừng lại ở đây, Trung Thượng của chúng tôi sẽ không cho cậu vay một đồng tiền nào cả”

“Tút tút tút..”

Ngơ ngác.

Một lúc lâu Long Thầm Khang vẫn không tỉnh táo lại được, nụ cười trên mặt dân cứng đờ.

“Có người thân phận thấp kém, nhưng sống giống một con người, có người sống trong nhung lụa lại như một con quỷ, mà anh, theo tôi thấy chính là không phải người cũng chẳng phải quỷ” Vào lúc kết quả đã rõ, tất cả như đã muốn kết thúc, Trình Uyên tổng kết với Long Thầm Khang: “Gài bẫy người khác phải chuẩn bị tâm lý bị người ta gài bây”

“Vì thế giới này rất công bằng, có nhân thì có quả”

“Long Thầm Khang, anh không chỉ gài bẫy ông ta ông ta ông ta… Còn có tôi nữa, anh cho rằng tất cả chuyện này đều nằm trong sự khống chế của anh ư? Anh cho rằng tôi và bọn họ đều bị ngu à?”

“Nhưng bây giờ anh biết không, một khi uy hiếp của anh với bọn họ bị mất đi, ở trong mắt bọn họ chỉ còn lại sự thù hận với anh thôi”

“Đừng nghĩ đến chuyện vay tiền nữa, anh sẽ không vay được một đồng tiền nào đâu”

“Cho nên chuyện anh phải lo lắng bây giờ là sáu tháng tiếp theo nên sống tiếp thế nào.”

Sáu tháng tiếp theo?

Long Thầm Khang ngạc nhiên.

MC chảy mồ hôi lạnh quên mất mình đang ở đâu, mà khi nghe thấy sáu tháng, hắn không khỏi chua xót nói với Long Thầm Khang: “Theo như lời tôi nói lúc trước, nếu thương phẩm đấu giá được lại từ chối trả tiền, phòng đấu giá chúng tôi có quyền dùng pháp lý ép anh chấp hành, nếu anh không có năng lực chấp hành, sẽ bị trừ tất cả tiền bảo đảm và xử phạt hình sự tạm giam sáu tháng”

Long Thầm Khang khó tin nhìn về phía MC, hỏi: “Có thể thiếu trước không?”

Nói thật, bây giờ MC cũng cảm thấy mình bị Long Thầm Khang này gài bẫy, sự bực bội với anh ta không hề ít hơn với Trình Uyên Thiếu?

“Thiếu cái mẹ nhà anh!” MC đột nhiên bùng nổ, giận dữ quát Long Thầm Khang: “Không có tiền anh còn ra vẻ làm cái gì? Sao không soi mình vào nước tiểu xem, anh nghĩ mình là ai mà đòi thiếu?”

Nghe vậy, Long Thầm Khang kinh ngạc, nổi đóa: “Con mẹ nó, anh dám mắng tôi tư?”

MC lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi, có tiền hay là không, nếu không có, chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”

“Anh…” Long Thầm Khang tức giận trừng mắt, lại không biết nên nói gì, anh ta không khỏi đưa mắt nhìn về phía Trình Uyên.

Trình Uyên nhún vai: “Đừng nhìn tôi, tôi còn non nớt lắm.”

Quần chúng hóng hớt nghe thấy câu này, một số mgười lập tức cảm thấy gò má nóng lên.

Chẳng những Long Thầm Khang từng nói Trình Uyên quá non nớt, mà lúc bọn họ bàn tán cũng có người nói thế.

Quá non nớt.

“Quá trẻ tuổi, có đôi khi cũng không phải là chuyện tốt, dù sao đầu óc cũng còn quá linh hoạt” Kim Kiệt lặng lẽ nịnh hót.