Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 200




Chương 200

Dưới vô số ánh mắt, Mạnh Đại Tiền đương nhiên không thể tiếp tục giữ im lặng. Tuy hiện tại anh ta nhìn thế nào cũng cảm thấy người phụ nữ lẳng lơ không có cách nào so sánh với Lý Nam Địch nhưng ngoài mặt thì cô ta vẫn là bạn gái của anh ta.

Nói cách khác, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, không phải sao?

Mạnh Đại Tiền nhíu mày, hất cằm, lạnh lùng chất vấn Vương Trường Thành. “Chủ tịch Vương thật oai phong nhỉ!”

Thật ra, trong lòng Vương Trường Thành cũng khổ, thật sự rất muốn nói một câu tôi khổ quá mà!

Bên này là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, ông ta tuyệt đối không dám đắc tội.

Bên kia là cậu chủ của Đông Hòa, là khách hàng lớn của khách sạn thành phố Tân Dương, ông ta cũng không muốn đắc tội.

Chuyện tới nước này, Vương Trường Thành cũng chỉ có t lộ thân phận của Trình Uyên. Ông ta hỏi Mạnh “Cậu có biết đây là ai không?”

Thấy Vương Trường Thành mềm giọng, người phụ nữ lắng lơ còn tưởng ông ta sợ bạn trai của cô ta, sự kiêu ngạo vừa nãy lại quay lại: “Sao nào? Chỉ là một tên nhà quê mà thôi, Đại Tiền nhà chúng tôi còn cần phải quen biết anh ta sao?”

“Fuek you!” Người phụ nữ lắng lơ vừa nói xong thì đột nhiên vang lên một tiếng mảng to.

Mọi người vội vã nhìn về phía âm thanh.

Mạnh Châu vừa đi vừa vén tay áo, nhằm thẳng về phía Mạnh Đại Tiền và người phụ nữ lắng lơ.

Người phụ nữ lảng lơ thấy Mạnh Châu, tức khắc vui vẻ ra mặt, vội vàng gọi: “Chú, bọn cháu ở đây”

Cô ta còn cho rằng Mạnh Châu thấy cảnh cô ta bị trách mắng nên tức giận, lúc này xông tới là vì muốn ra mặt cho cô ta.

Mà Mạnh Đại Tiền thấy Mạnh Châu thì cũng cho rằng câu “Fuck you” mà ông ta nói có lẽ là nói với Vương “Trường Thành, vì vậy nhíu mày nói: “Ba, chuyện này ba đừng xen vào, tự con có thể xử lý tốt”

Nhưng mà…

Mạnh Châu xông tới, lướt qua Mạnh Đại Tiền, túm tóc của người phụ nữ lẳng lơ mà tát “bốp bốp”.

Phải gọi là người phụ nữ lẳng lơ bị đánh tới hét thảm có một không hai!

Mạnh Đại Tiền hoàn toàn sửng sốt. Trong trí nhớ của anh ta, ba anh ta chưa từng tức giận đến vậy.

“Tôi đánh chết con khốn cô, mẹ nó đều do cô giật dây con trai tôi, nếu không thì dù nó có to gan hơn nữa cũng không dám đụng chạm tới Chủ tịch Trình của Tuấn Phong” Mạnh Châu vừa tát vừa lớn tiếng mắng người phụ nữ lắng lơ.

Người không biết còn tưởng rằng Mạnh Châu vì đại nghĩa diệt thân. Thật ra, Trình Uyên nhìn cảnh này, trong lòng không ngừng cười khẩy.

Ông ta nói vậy chẳng qua vì muốn tẩy trắng cho con trai mình mà thôi, đổ hết thứ bẩn lên đầu người phụ nữ lắng lơ.

“Chủ tịch Trình của Tuấn Phong?” Tức khắc, Mạnh Đại Tiền choáng váng.

Không chỉ anh ta mà những người không biết thân phận của Trình Uyên đều ngạc nhiên.

Phải biết rằng Tập đoàn Tuấn Phong là công ty đầu não của thành phố Tân Dương, Chủ tịch Tuấn Phong là sự Tồn tại nào chứ?

Mạnh Châu tát một hồi xong, mệt đến mồ hôi đầy đầu.

Ông ta quay đầu xin lỗi Trình Uyên: “Thật sự xin lỗi Chủ tịch Trình, đứa con trai này của tôi không biết anh, hoàn toàn bị ả khốn kia gài bẫy. Người không biết thì không có Tội, anh đại nhân đại lượng…”

Rốt cuộc Mạnh Châu tát người phụ nữ kia bao nhiêu cái tát thì có lẽ không ai đếm xuể. Dù sao, ông ta cũng đánh đến mức mặt của cô ta thành quả hồng chín, sưng lên bằng hai người.

Cô ta tê liệt ngồi dưới đất, vừa kêu rên vừa sợ hãi nhìn Trình Uyên.

Anh ta là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong?

Còn trẻ như vậy?

Vừa nãy mình còn gọi người ta là tên nhà quê…

Aiss, đau chết mất!

Lúc này, Trình Uyên cuối cùng cũng lên tiếng.

Anh thở dài, đầu tiên đứng dậy đi tới trước mặt đội trưởng bảo vệ, hỏi: “Ông biết rõ đầu đuôi mọi chuyện không? Ông có biết chân tướng không?”

Đội trưởng bảo vệ sớm đã bị dọa sợ.

Còn bắt phần tử trái phép?

Nếu Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong là phần tử trái phép, không có tư cách vào đây thì cmn có ai ở đây có tư cách?

Đội trưởng bảo vệ run rẩy, khuôn mặt đen của ông ta nháy mắt trắng vài phần: … xin lỗi Chủ tịch Trình”

“Ông không biết rõ, không biết “Không… không… biết rõ”

“Vậy tốt, ông không biết rõ thì tôi sẽ nói đầu đuôi câu chuyện cho ông” Trình Uyên gật đầu nói: “Để tránh người khác cho rằng tôi ỷ thế hiếp người”

“Đầu tiên, tôi đã tới khách sạn thành phố Tân Dương vài lần, tôi biết rõ chỗ đậu xe trước cửa khách sạn là công cộng nên mới đậu xe ở chỗ đậu xe công cộng. Sau đó thì sao…”

Trình Uyên kể lại từ đầu đến cuối chuyện đã xảy ra, không cần thêm mắm dặm muối. Những lời anh nói đều là thật, ngay cả lời nói ninh giàu khinh nghèo của bảo vệ lúc trước thì anh cũng kể lại không sót một chữ.

Mọi người nghe vậy, tới giờ mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vốn dĩ còn có rất nhiều người cho rằng Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong ỷ vào thân phận của mình mà ức hiếp tên bảo vệ kia.

Bây giờ mới biết thì ra là vậy.

Thì ra là có người ức hiếp Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong. Chuyện này thật nực cười quá trớn.

Lúc này, người bảo vệ bị Trình Uyên đánh lúc trước run chân, cúi đầu không dám thở mạnh.

“Quả là vô lý!” Vương Trường Thành tức giận nói.

Mạnh Châu cũng hùa theo: “Đúng đúng đúng, quá vô lý!”

Mạnh Đại Tiền còn đang thất thần.

“Cậu, cậu, còn mấy người nữa, hôm nay đều cuốn gói cút đi cho ông đây. Ông đây khôn: n đám người các người” Vương Trường Thành lớn tiếng quát mảng đám bảo vệ kia.

Mạnh Châu cũng tỏ thái độ cho Trình Uyên biết: “Chủ †ịch Trình, anh yên tâm, về nhà tôi sẽ bảo con trai tôi chia tay với ả khốn kia trước. À không, không cần đợi về, bây giờ lập tức bảo họ chia tay”

Dường như mọi người đều có thể nghĩ tới kết quả này, thí con tốt giữ xe gần như là kết quả tốt nhất hiện nay.

Mà những người bảo vệ này bị đuổi là chuyện hiển nhiên nhất.

Nhưng lúc này Trình Uyên lại nói.

“Chủ tịch Vương, ai kiếm tiền cũng không dễ, chuyện này bỏ qua đi” Trình Uyên thản nhiên nói.

“Hả? Bỏ qua?” Chủ tịch Vương ngây cả người.

Tất cả mọi người trong hội trường cũng lộ vẻ mặt không hiểu nổi.

Trình Uyên võ đội trưởng bảo vệ, nói: “Nhớ kỹ bài học lần này, sau này phải điều tra rõ mọi chuyện rồi mới quyết định”

Đội trưởng bảo vệ ngạc nhiên, sau đó vội vã cảm ơn: “Cảm ơn… cảm ơn Chủ tịch Trình”

Một người gần bốn mươi kích động đến nổi xém rơi nước mắt.

Phải biết một người sắp bốn mươi mất công việc này mà đi tìm việc khác là một chuyện rất khó khăn.

“Làm bảo vệ thì tốt nhất bỏ qua thành kiến của mình.

Thật ra không chỉ riêng bảo vệ mà bất cứ nghề nào cũng giống nhau, không nên xem thường bất kỳ người nào”

Trình Uyên nói với tên bảo vệ bị anh đánh: “Bởi vì, anh càng tôn trọng người khác thì người khác mới có thể xem anh như người”

“Đương nhiên, tôn trọng chứ không phải nịnh nọt. Nếu nịnh nọt thì chỉ bị người ta xem như một con chó giữ nhà”

Tên bảo vệ nhỏ đã bao giờ thấy nhân vật lớn như vậy đâu, bị Trình Uyên dạy dỗ như vậy, sợ tới mức quỳ xuống.

Trình Uyên không để ý đến anh ta nữa mà xoay người nói với Mạnh Châu: “Thật ra ông không cần thiết giải thích gì với tôi”

“Hả?” Mạnh Châu nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.

Trình Uyên nói: “Có một việc lớn mà ông chưa giải thích với Tuấn Phong, vì vậy bây giờ chuyện nhỏ này ông thật sự không cần thiết phải giải thích”

Mạnh Châu tức khắc đổ mồ hôi lạnh.

Ông ta không biết nên trả lời Trình Uyên thế nào.

Nhưng cùng lúc đó, một giọng nói quái gở vang lên: “Tập đoàn Tuấn Phong đúng là cửa hàng lớn bắt nạt khách hàng, Chủ tịch của Tuấn Phong thật đúng là oai phong lãm liệt nhỉ!”