Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 127




Chương 127.

Ngày hôm sau, thành phố Tân Dương, Tập đoàn Tuấn Phong.

*Cho nên nói, người phụ trách công trường Trương Phát kia có vấn đề sao?” Vương Tử Yên giật mình hỏi.

Trước đó điều tra ra được Long Đẳng và Trích Thủy lợi dụng sản phẩm tấm giữ nhiệt với số lượng lớn, Trình Uyên đã từng dân theo Vương Tử Yên đến công trường của Vịnh Ánh Trăng, cũng điều tra ra được Vịnh Ánh Trăng tạm thời sử dụng những tấm vật liệu kia, lại chia thành hai đống.

Một đống dùng rất nhiều, một đống lại chỉ tích trữ ở đó, hoàn toàn chưa từng đụng vào. … “` lí Ĩ Lúc đó Trình Uyên đã hỏi tại sao chỉ dùng bên đống này, Trương Phát nói qua loa, là do đám công nhân tự quyết định, ông ta cũng không rõ lắm.

“Bây giờ xem ra chính là như vậy” Trình Uyên gật đầu: *Long Thầm Lãng và Tiêu Mục âm mưu với nhau làm tấm vật liệu kém chất lượng, định hãm hại chúng ta, nhưng thực tế lại là Tiêu Mục đang gài bây Long Thầm Lãng, anh ta sản xuất ra tấm vật liệu đủ tiêu chuẩn, cùng vận chuyển đến công trường với những tấm vật liệu của Long Thầm Lãng, nhưng tại sao công nhân của chúng ta lại chỉ dùng sản phẩm đủ tiêu chuẩn của Tiêu Mục?” *Cô có thể nhận ra hai tấm vật liệu này có gì khác nhau sao?” Vương Tử Yên lắc đầu, dường như hiểu ra điều gì: “Tôi không nhận ra được.” “Bởi vậy mới nói, nếu chỉ liếc mắt nhìn, hoàn toàn không có cách nào phân biệt được, vậy tại sao công nhân lại biết rõ đống nào tốt đống nào không tốt được?” Trình Uyên cười nói: “Tiêu Mục cho Trương Phát lợi ích, †ừ cách nói chuyện mập mờ của Trương Phát là có thể đoán ra được, cho nên ông ta bảo đám công nhân sử dụng tấm vật liệu mà Tiêu Mục sản xuất ra” “Ăn hoa hồng sao?” Vương Tử Yên hiểu ra.

Nước cờ này đi xong, Vương Tử Yên cũng dần dần hiểu rõ tất cả chiêu chiêu trò, vì vậy lại càng hoảng sợ hơn nữa.

Cô ta không thể nào tưởng tượng ra được, ván cờ Tuấn Phong vừa mới trải qua lại có nhiều chỉ tiết còn che giấu như vậy, cũng không ngờ được mình sẽ phải trải qua âm mưu lần này, càng không hề nghĩ đến, thế mà Trình Uyên lại đoán được tất cả, lại còn bố trí tỉ mỉ che giấu cả mình, khiến cho kẻ địch đưa mắt xích quan trọng lộ ra ngoài.

Một mắt xích móc vào một mắt xích, nhưng hễ một chỉ tiết nào đó xảy ra vấn đề, có lẽ toàn bộ đều sẽ thất bại, Vương Tử Yên hơn hai mươi tuổi cảm thấy không biết nên làm thế nào.

Đúng vậy, không thể xuất hiện sai lầm trong bất kỳ mắt xích nào cả, ví dụ như điều tra chuyện của Tiêu Mục.

Không ngờ đám người Tiêu Mục lại mua chuộc toàn bộ quán cơm nhỏ và hàng ăn vặt ở xã Liên Hoa rồi.

“Vậy có nên xử lý Trương Phát không?” Vương Tử Yên hỏi.

Trình Uyên suy nghĩ một lát, cuối cùng phất tay, thản nhiên nói: “Quên đi” “Quên đi sao?” “Quên đi!” Trình Uyên nói: “Con người đều có lòng tham, xử lý xong một Trương Phát sẽ còn hàng nghìn hàng vạn Trương Phát nữa, sau khi chuyện này trôi qua cô đi cảnh cáo ông ta một chút, có lẽ còn có tác dụng tốt hơn nhiều so với việc để người khác làm nhiệm vụ này” “À… Được!” Vương Tử Yên đáp.

Trình Uyên trước mặt khiến cô ta có phần hoảng hốt.

Phải biết rằng không lâu trước đây khi anh vừa mới đến †ập đoàn, không ai đánh giá cao anh, nhất là bản thân Vương Tử Yên cũng coi Trình Uyên là một cậu ấm nhà giàu.

Nhưng ngay sau sóng gió của cơn bão lại đến chuyện của Thái Tập Côn, bây giờ là ván cờ này, hình tượng của anh trong lòng cô ta đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tốc độ trưởng thành của anh quá nhanh, Vương Tử Yên nghĩ.

“Không xong rồi không xong rồi!” Cửa phòng làm việc của chủ tịch bị người ta thô lỗ đẩy ra, Kim Kiệt đầu đầy mồ hôi xông vào, vừa dùng bàn tay béo mập nới lỏng cà vạt trên bộ tây phục của mình ra, vừa lo lắng nói: “Chủ tịch, không xong rồi.” Trình Uyên hung dữ lườm ông ta một cái, nói: “Xàm xí, tôi rất khỏe” “Ấy… Kim Kiệt biết mình nói sai, vội vàng nói với không khí: “Phi Phi Phi… Tôi nói sai, nói lại nói lại.” Vương Tử Yên che miệng cười trộm.

“Chủ tịch, không phải anh bảo tôi phụ trách tập hợp điều chỉnh lại tài nguyên của Tập đoàn Long Đằng sao?” Kim Kiệt cười xấu hổ, sau đó đột nhiên nghiêm túc nói: “Chúng ta lại bị người ta chặn ngang rồi.” Long Thầm Lãng bị bắt, Long Văn bị dẫn đi thẩm vấn, có rất nhiều thành viên trong HĐQT của nhà họ Long ít nhiều gì đều dính dáng đến những thứ không hợp pháp, nhất thời toàn bộ lãnh đạo cấp cao đều bị bắt sạch rồi, Tập đoàn Long Đằng cũng sụp đổ trong vòng một đêm.

Riêng Long Thầm Vũ, trước đó đã bị Long Văn tước đoạt toàn bộ quyền lợi ở Long Đằng, tránh thoát kiếp nạn này.

Ở thành phố Tân Dương, Long Đẳng là tập đoàn đứng thứ hai ngay sau Tuấn Phong, nó sụp đổ, những tài nguyên để lại vô cùng phong phú, là người đều muốn được chia một bát canh, nhưng ai lại dám đến chia canh với Tuấn Phong chứ? “Lại là Tập đoàn Trích Thủy chết tiệt kia” Kim Kiệt tức giận nói.

Trình Uyên nghe vậy sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Nếu đã vậy thì thôi đi” Tiêu Mục và anh là anh em, mà Tập đoàn Trích Thủy dưới tay anh ta lại do một tay Trình Uyên gây dựng dìu dắt nên, cho nên, từ một khía cạnh nào đó mà nói, Tập đoàn Trích Thủy cũng là của Trình Uyên.

Nếu đã là của anh, vậy cũng chẳng sao.

Mà giờ phút này, trên sân thượng tòa nhà cao tầng thương mại thành phố Tân Dương, gió mát thổi vạt áo Tiêu Mục bay phần phật.

Vẻ mặt anh ta tập trung quan sát hơn một nửa thành phố Tân Dương.

Mà sau lưng anh ta, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm cũng đi lên sân thượng.

“Bên trên rất mát mẻ” Người nọ dường như đang lẩm bẩm.

ó là vì không có ánh mặt Hôm nay trời đầy mây, nếu không, đứng trên này một lúc là có thể phơi nắng đến mức lột da rồi, dù sao cũng là tòa nhà cao đến ba mươi tám tầng, trong thành phố nhỏ như thành phố Tân Dương cũng coi như là chỗ cao nhất rồi.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai mỉm cười, đồng thời tháo.

kính râm xuống, lộ ra một gương mặt cũng coi như anh tuấn.

Lúc này nếu Trình Uyên ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, vì người đàn ông này không phải ai khác, chính là Long Thầm Vũ, người duy nhất của nhà họ Long không chịu ảnh hưởng.

“Sau khi trải qua chuyện lần này, Trình Uyên cũng đã hoàn toàn tin tưởng anh rồi chứ?” Long Thầm Vũ nói.

Tiêu Mục không trả lời anh ta, mà chỉ chậm rãi xoay người nhìn anh ta, sau khi nhìn một lúc lâu mới thở dài: “Tại sao tôi lại không thấy anh có chút cảm giác đau lòng nào vậy?” Long Thầm Vũ nghỉ ngờ nói: “Tại sao tôi phải đau lòng?” “Vì muốn tôi lấy được lòng tin của Trình Uyên mà cam lòng dùng cả Long Đằng làm mồi dụ, anh không cảm thấy đáng tiếc sao?” Tiêu Mục hỏi.

Long Thầm Vũ nở nụ cười.

“Ngay từ khi bát đầu, tôi đã không thèm coi Long Đằng ra gì rồi” “Có điều buồn cười là, người anh Hai thân yêu kia của tôi còn tự cho rằng mình rất thông minh, sợ tôi tranh giành quyền lợi với anh ta, tìm đủ mọi cách muốn ba tôi đá tôi ra khỏi Long Đằng” Tiêu Mục không kiềm được run cả người, dường như: cảm thấy lúc này gió thổi hơi lạnh: “Một người vì mục đích, mà không để ý đến bất kỳ tình cảm gì, thật sự là rất đáng sợ” Long Thầm Vũ cười nói: “Như nhau thôi.” “Không nói nhảm nữa, anh đã hoàn toàn lấy được lòng †in của Trình Uyên, vậy kế hoạch của chúng ta cứ tiếp.

tục tiến hành thôi, đừng để bên trên đợi đến mức nôn ruột” Tiêu Mục không trả lời.

Khi Tập đoàn Trích Thủy vừa mới thành lập, người đầu †iên mà anh ta tiếp xúc chính là Long Thầm Vũ, đồng thời cũng chính là Long Thầm Vũ dẫn anh ta đến chỗ vị bên trên kia.

Khi đó, Long Đằng chịu đợt tấn công của Tuấn Phong, cho nên Long Thầm Vũ đã tự mình đưa ra sách lược của toàn bộ quy trình sự kiện lần này.

Cũng chính anh ta ngấm ngầm lúc vô tình lúc cố ý làm Tập đoàn Trích Thủy bại lộ trần trụi trước mặt Long Thầm Lãng.

Tối hôm đó.

Trong một khách sạn nào đó ở thủ đô, Bạch Sĩ Câu nhận cuộc gọi video của Tiêu Mục.

Tiêu Mục kể lại chuyện hôm nay gặp mặt với Long Thầm Vũ, Bạch Sĩ Câu gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu thời cơ đã chín muồi rồi, vậy cứ dựa theo lời anh ta nói mà làm đi.”