Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 123




Chương 123: Nghe thấy lý do Trình Uyên mất tích hai ngày nay, Vương Tử Yên chấn động không thôi.

Trong mắt cô ta, Trình Uyên chỉ là một chàng trai coi như có chút đầu óc, đôi khi anh làm việc rất bốc đồng, đôi khi lại hơi bá đạo, còn có lúc sẽ khiến cô ta cảm động.

Mà anh lúc này trong mắt cô ta lại khác rồi, chưa được.

bao lâu, người đàn ông từng bị mình xem như con nhà giàu ăn chơi trác táng đã trưởng thành đến có thể một mình đấu với một tập đoàn.

Nhớ tới từng cảnh lúc trước, trong đầu Vương Tử Yên đều lấp đầy hình ảnh của Trình Uyên.

Cô ta không nhịn được hơi ngơ ngác.

Cũng đúng lúc này, cô ta đột nhiên bị một sức mạnh ghì lấy cổ.

Trên sân khấu có rượu, Long Thầm Lãng cầm lấy một chai rượu đập vỡ, sau đó không chế Vương Tử Yên đứng gần mình nhất, gí mảnh vỡ của chai rượu lên cần cổ trắng nõn của cô ta, rống lên với Lý Nguy và Trình Uyên: “Cút ngay! Các người đều cút ngay!” Lông mày Trình Uyên giật giật, lùi lại một bước: “Long ‘Thầm Lãng, anh buông cô ấy ral” Lý Nguy cũng không dám tiến lên, ông ấy chỉ vào Long Thầm Lãng nói: “Cậu đừng có làm bậy” Mấy người nổi tiếng của giới kinh doanh trong đại sảnh đều bị cảnh đột ngột diễn ra làm cho ngơ ngác, giống như sợ trên người mình dính máu vậy, thoáng chốc lùi ra xa tạo thành một vòng tròn lớn.

Long Thầm Lãng lợi dụng thời cơ đẩy Vương Tử Yên về phía Lý Nguy, sau đó xoay người bỏ chạy.

Lý Nguy đỡ lấy Vương Tử Yên, thuận tay giao cho Trình Uyên, sau đó dẫn hai cấp dưới vội vàng đuổi theo.

Một tiếng “xoảng” vang lên, cửa thuỷ tinh vỡ vụn, mà lúc.

này đang có một cô bé đứng bên cạnh cửa.

Thấy thế Lý Nguy vội vàng nhào lên đẩy ngã cô bé, dùng thân thể của mình chặn những mảnh vỡ thuỷ tinh này.

Cô bé cực kỳ hoảng sợ.

Lý Nguy vội vàng an ủi cô bé hai tiếng, nhưng lúc đuổi theo nữa thì Long Thầm Lãng đã khởi động xe nhanh chóng rời đi rồi.

Trình Uyên đuổi theo hỏi Lý Nguy: “Bây giờ có thể phát lệnh truy nã rồi chứ?” Trên màn hình lớn còn đang phát cái video kia, bằng chứng như thép, Lý Nguy gật đầu nói: “Để tôi thông báo.

với Cục tiến hành truy bát.” Lúc này.

Long Thầm Lãng lái xe trốn ra ngoài đang run cả người.

Ngồi trong xe, hắn ta gọi điện thoại cho Tiêu Mục.

“A lô!” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói bình tĩnh tự nhiên của Tiêu Mục.

“Xảy ra chuyện rồi” Long Thầm Lãng vội la lên: “Chuyện của chúng ta bị bại lộ rồi, cảnh sát đang truy bắt tôi, cậu cũng trốn trước đi, sau đó chúng ta lại cùng nhau nghĩ cách” Đầu bên kia khựng lại mấy giây, sau đó Tiêu Mục thản nhiên hỏi: “Vì sao tôi phải trốn?” “Nói nhảm, chúng ta cùng một giuộc mà..” Long Thâm Lãng vừa định giải thích thì đột nhiên im lặng, hán ta chợt có dự cảm chẳng lành, dường như đã nhận ra cuối cùng vấn đề xuất hiện ở đâu.

Đúng vậy, ngay trong lúc này.

“Là cậu?” Long Thầm Lãng khó tin hỏi: “Vì sao? Rõ ràng tôi đang giúp cậu mài!” Tiêu Mục ở đầu bên kia điện thoại bình tĩnh nói: “Ồ, nếu anh đã đoán ra vậy tôi cũng không cần phải giấu giếm nữa, thật ra ngay từ đầu mục tiêu của tôi là anh. Hay nói một các khác, ngay từ đầu mục tiêu của chúng tôi là Tập.

đoàn Long Đằng của các anh” “Mẹ kiếp, vì sao cậu lại làm thế hả?” Long Thầm Lãng cực kỳ khó hiểu, cũng cực kỳ tức giận.

Đến lúc này hắn ta mới nhận ra mình bị người ta đùa giỡn như khỉ.

Ba mươi tám xưởng vật liệu xây dựng chia thành hai phần, bọn họ và Tập đoàn Trích Thuỷ cùng sản xuất vật liệu không phòng cháy bán cho Tuấn Phong, trong lúc hốt hoảng, cuối cùng Long Thầm Lãng đã đoán ra thực ra Tiêu Mục sản xuất vật liệu phòng cháy, sở dĩ Tuấn Phong không xảy ra chuyện ngoài ý muốn là vì bọn họ chỉ sử dụng vật liệu Tiêu Mục sản xuất.

Còn vật liệu mình sản xuất lại được Tiêu Mục thầm điều động tới toà nhà của bên mình.

Tiêu Mục thản nhiên nói: “Vì tôi cảm thấy lật đổ Tập đoàn Long Đằng dễ hơn lật đổ Tập đoàn Tuấn Phong một chút. Hơn nữa nếu lật đổ Tuấn Phong, tập đoàn của các người chắc chắn sẽ chiếm nhiều lợi ích hơn, còn tôi chỉ có thể đi theo húp canh, anh cảm thấy tôi cam tâm không?” “Mà nếu thật sự lật đổ các người, tất cả lợi ích đều là của tôi” Lời nói của Tiêu Mục, Long Thầm Lãng nghe vào tai như ý là, tôi muốn ăn thịt, tôi muốn ăn thịt của các người! Long Thầm Lãng vô lực ngồi xụi lơ trên ghế lái, cảnh tượng trước mắt như dần trở nên vặn vẹo.

Lúc trước, hắn ta còn ngông cuồng tự đại đứng trước.

mặt rất nhiều nhân vật nổi tiếng của giới thương mại thành phố Tân Dương dõng dạc nói: Ở đây, ở thành phố Tân Dương này, kết quả của chuyện dám đắc tội Tập đoàn Long Đằng chúng tôi chỉ có một, đó chính là diệt vongl Nhưng bây giờ thì sao? “Tút tút tút..” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng máy.

bận, Long Thầm Lãng đấm mạnh lên tay lái, quát đến khàn cả giọng: “Khốn nạn! Một lũ khốn nạn!” Mà lúc này, trong khách sạn lớn của thành phố Tân Dương.

Các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đều đến lấy lòng Trình Uyên, cả đám bắt đầu liên tục nịnh hót, nói mấy lời như đã sớm không vừa mắt nhà họ Long rồi, bọn họ nhất định sẽ cùng tiến cùng lùi với Tuấn Phong, Chủ †ịch thật đúng là tuổi trẻ tài cao vân vân, thật sự là nịnh nọt không ngừng nghỉ.

Trình Uyên lần lượt đáp lại hết, sau đó tuyên bố bắt đầu bữa tiệc, kêu mọi người ăn uống vui vẻ.

Lợi dụng lúc mọi người trở nên náo nhiệt, Trình Uyên bưng ly rượu một mình đi tới một cái góc, nói với Mục Như Trăn đang ngồi đó: “Hil” Tim Mục Như Trăn đập rất nhanh, vào lúc Trình Uyên đi về phía mình, cô ta rất luống cuống, còn lúng túng nữa, vì thế vội vàng cúi đầu xuống, hơi thở của cô ta rất dồn dập, không dám ngẩng đầu lên.

Vừa rồi sau khi biết Trình Uyên là Chủ tịch, tâm trạng của cô ta rất phức tạp, ngay cả bản thân cũng không nói rõ được là vì sao, chỉ là rất hoảng hốt thôi.

Lúc đó cô ta liên tục nói với mình người đàn ông này là chồng của bạn thân cô ta.

Nưng khi cả sự việc đảo ngược dưới mưu kế của Trình Uyên, ấn tượng của anh trong đầu cô ta càng sâu hơn.

Đột nhiên tức giận! Vì sao mình phải sợ chứ? Mục Như Trăn như đang giận dỗi với bản thân, đột nhiên ngẩng đầu đứng lên, bực bội hỏi Trình Uyên: “Sao lại là anh? Sao có thể là anh!” Trình Uyên nhún vai, sau đó đưa ly cho cô ta: “Nhờ cô chuyện này nhé” “Anh là ông chủ lớn, có chuyện gì cần nhờ tôi chứ?” Mục Như Trăn mếu máo nói: “Tôi đúng là không nhìn ra đấy, anh giấu kỹ ghê ha” Trình Uyên cười nói: “Xin cô tạm thời giữ bí mật thân phận của tôi” “Anh đang đùa tôi sao?” Mục Như Trăn khó hiểu hỏi: “Nhiều người biết như vậy, tôi giữ bí mật thì có tác dụng gì? Trình Uyên nói: “Không, ý của tôi là bảo cô giấu An Tương giúp tôi.” “Hả?” Mục Như Trăn hơi giật mình.

Vốn thật ra có thể không cần giấu giếm gì Bạch An Tương, nhưng vấn đề bây giờ là cảm xúc của Bạch An Tương không thể có dao động quá lớn, nếu không sẽ †ăng nhanh quá trình độc tố lan tràn.

“Vì sao?” Mục Như Trăn rất không hiểu.

Trình Uyên cười khổ nói: “An Tương bị bệnh rồi” Anh không nói với Mục Như Trăn răng Bạch An Tương trúng độc, chỉ nói bây giờ cảm xúc của cô không thể dao.

động quá lớn, nếu không bệnh sẽ nặng hơn.

Mục Như Trăn nửa tin nửa ngờ.

Lúc Trình Uyên xoay người chào hỏi những người khác, nhìn bóng lưng của anh, vẻ mặt vốn hùng hổ của Mục Như Trăn chợt trở nên dịu dàng.