Điệu Waltz Dưới Ánh Trăng

Chương 11




Mọi người ăn tối ở nhà Ryan, một buổi họp mặt gia đình không sót một ai khi Rafe chạy xe về đón Maggie, mẹ vợ anh Helen, và ba đứa nhỏ. Chỉ có Becca, quản gia kiêm vú em xin nghỉ tối nay là không có mặt. Sau một hồi bàn cãi nhặng xị, mỳ Ý được chọn là món chính với bánh mỳ tỏi, salad và đậu cô ve là món dự phòng.

Người ta thường nghĩ rằng Bethany không thể phụ việc nấu nướng. Nhà Kendrick, ai nấy muốn ăn đều phải ‘lăn’ vào bếp, cả Sly – ông ấy chạy về nhà Ann để lấy tỏi. Bethany được phân công lo món bánh mỳ. Ryan và mẹ anh đảm nhiệm làm nước xốt. Helen phụ trách việc dọn bàn, Maggie và Rafe trộn salad. Ông nội Keefe và Heidi trông nom em bé – một việc mà có vẻ như hai người rất thích thú.

Nhìn cảnh mọi người quây quần nhau Bethany nhớ đến nhà mình, và cô dễ dàng thích ứng với họ, mỉm cười khi mọi người chế giễu nhau, cười khanh khách khi những câu đùa chĩa sang mình. Cô ước buổi tối sẽ kéo dài mãi – hay, chính xác hơn là, cảm giác thuộc về nơi này không phải kết thúc.

Ryan. Thi thoảng mắt hai người chạm nhau, và ánh nhìn của anh khiến tim cô đập rộn lên. Thấy chưa! Có vẻ như anh nói với cô như vậy. Đã nói là được mà, chỉ cần em cho anh cơ hội.

“Coi chừng trúng chân!” Bethany cảnh báo khi cô lấy bánh mỳ để đút vào lò đã được làm nóng. “Em lăn xe tới chỗ lò nướng đây này.”

“Đừng có mà mơ thoát được việc lau chén bát.” Maggie vừa nói vừa cười. “Không may thế đâu, cô gái. Hên xui thôi.”

Ngay lúc đó đứa bé tỉnh giấc khóc váng lên. Đang đọc truyện cho Jaimie, Keefe la to từ phòng lớn. “Heidi đang nghe điện thoại. Có ai đến trông hộ Amelia với không? Jaimie và ông nội đang đọc đến chỗ gay cấn.”

“Bethany, em tới coi con bé hộ chút được không? Chị đang dọn dở chỗ này.” Maggie chặm khăn lên hai má Jake nựng nịu. “Thương quá. Lúc nào bóc hành cũng chảy nước mắt.”

“Em không rành trẻ con đâu”, Bethany nói. “Em chưa khi nào trông em bé hết.”

“Vậy bây giờ làm quen đi là vừa”, Maggie đáp lại vui vẻ. “Chắc con bé tè rồi đấy. Tã giấy chị để ở trong túi trên sofa đấy.”

Bethany ra phòng lớn. Amelia đang khó chịu. Nằm trên sofa với cả đống gối lèn xung quanh, con bé vừa khua tay chân loạn xạ vừa khóc thét. Sly đứng gần đó, chống nạnh, cằm vêu ra, mắt nheo lại lom lom nhìn con bé. Nét mặt và bộ dạng ấy cho thấy ông nên ở nhà với mấy con bò thì tốt hơn. Chẳng nhờ được gì cả.

“Chú đã từng thay tã cho em bé chưa?” Bethany thấp thỏm hỏi.

“Chưa từng lo đứa nào hết cho đến khi chúng nó biết đi và quệt mũi.”

Sly không bỏ chạy sau khi tuyên bố. Một cao bồi đích thực thì lúc nào cũng ung dung, ngay cả khi đang dập một đám cháy. Sly cũng ung dung nhưng mà ung dung quay ngoắt đi khỏi đấy với tốc độ đáng kinh ngạc.

Bethany nhấc Amelia lên khỏi mấy tấm chăn. Mặt con bé hết cau có ngay. Nó nhìn Bethany chằm chặp bằng cặp mắt nâu tròn xoe và nhoẻn miệng cười ló ra hai chiếc răng sữa bé xíu.

“Cúc cu”, Bethany nựng nịu. Cô thử sờ bên trong cái tã và, y như rằng, nó ướt nhẹp. Chưa từng thay tã cho trẻ con lần nào, Bethany rên rỉ. “Chết rồi, cô không chắc có làm được cho con không đây, Amelia.”

Keefe đang đọc truyện ngước nhìn lên. “Không khó gì đâu, cháu. Tã giấy có băng dính. Dễ như không ấy mà.”

“Nhà cháu chưa có trẻ con, nên cháu không có kinh nghiệm gì về việc này cả.”

“Amy không quấy quá gì lắm đâu.” Ông ôm Jaimie chặt hơn và lật sang một trang khác. “Nếu không làm đúng thì nó cũng chẳng lấy đó làm phiền đâu.”

Bethany tay run run lục trong túi lấy ra một cái tã. Cô cứ chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe đứa bé kêu la ầm ĩ vì sốt ruột, nhưng Amelia chỉ mỉm cười ê a như thể sung sướng lắm.

Heidi quay lại vừa lúc Bethany cởi cái tã bẩn ra. Nó chồm qua thành trường kỷ, đôi mắt nâu to tròn đầy hiếu kỳ nhưng thân thiện. “Anh Ryan nói chị từng là một vận động viên đua ngựa vượt chướng ngại vật rất cừ.”

Bethany ngước nhìn lên. “Không tồi lắm. Chị nghe nói em cũng vậy.”

Heidi nhăn mũi. Con bé trông rất giống chị gái của mình, Maggie, cũng vóc dáng thanh mảnh và suối tóc nâu sẫm. “Em đang cố gắng. Anh Ryan bảo em hỏi chị nếu không phiền thì lúc nào đến xem em biểu diễn rồi mách cho em vài chiêu.”

“Ồ, chị...”

“Được chứ chị?” Heidi cắt ngang. “Anh ấy bảo chị vô địch ba lần đua ngựa vượt chướng ngại vật mà.”

“Chị không giỏi đến thế đâu.” Bethany cười ngượng nghịu.

Heidi liếc mắt xuống đứa bé. “Chị phải lau bé sạch đã chứ.”

“Vậy à.” Bethany cảm thấy mất mặt khi để cho một cô nhóc mười hai tuổi dạy thay tã như thế nào. Nhưng lau thế nào đây. “Biết lấy gì lau cho bé bây giờ?”

“Khăn chứ gì nữa.” Heidi đi vòng lại phía đầu kia sofa màu xanh ngọc lục lọi trong túi xách. Cuối cùng nó cũng tìm được một hộp nhỏ bằng nhựa màu trắng đựa khăn dùng một lần. Con bé rút ra một cái và giơ trước mặt cô. “Chị chưa từng làm việc này sao?”

“Chưa.” Bethany vỗ nhẹ cái mông trần của Amelia. “Lần đầu tiên.”

“Chị sẽ làm được thôi”, Heidi động viên. “Mà chị cũng không cần phải cẩn thận nhẹ nhàng gì đâu. Cứ lau cho sạch chỗ đấy, nhất là phải chú ý mấy cái kẽ. Nếu không Maggie sẽ bảo con bé bị rôm. Rồi chị bôi phấn lên.”

Bethany làm như được hướng dẫn, và không mất nhiều thời gian Amelia đã trở lại thơm tho sạch sẽ. Đứa bé cười nắc nẻ và hai chân mũm mĩm quẫy đạp trong chiếc đầm màu hồng có xếp nếp ở gấu.

“Bọn mình làm thành một đội cừ ấy nhỉ”, Bethany nói với Heidi khi cô ôm đứa bé đặt lên lòng mình. “Khi bùn khô, nhất định buổi chiều nào đó chị sẽ đi xem em biểu diễn.”

Heidi mở tròn mắt. “Chị sẽ ư? Chắc chứ? Oa. Em phải cho Alice biết chuyện này mới được. Nó sẽ tha hồ mà ghen tỵ.”

Bethany lại bật cười. “Alice? Chắc cũng là một vận động viên đua ngựa vượt chướng ngại phải không?”

“Dạ, nó giỏi hơn em nhiều. Giờ thì em đã có lợi thế hơn rồi.”

“Chị không dám chắc mình sẽ giúp em được nhiều. Có ngồi trên ngựa được đâu.”

“Anh Ryan có cách gì không?”

Bethany ngước nhìn lên trông thấy chủ đề của cuộc nói chuyện giữa hai chị em đủng đỉnh bước tới. Anh khom người chống hai khuỷu tay lên lưng sofa. “Em định đòi anh làm chuyện gì không công đấy hả, cô Heidi?”

“Chỉ là tìm cách để chị Bethany có thể đi xem em biểu diễn thôi mà. Chị ấy lo bùn không đi được.”

Ryan nhìn Bethany mỉm cười. “Chị ấy thì lúc nào chả bị bùn ám ảnh. Không lo đâu. Anh có thể lót ván, nếu không có gì khác. Thứ Bảy tới được không? Vậy cho dễ sắp xếp hơn là sau giờ học trong tuần.”

“Thứ Bảy chị rỗi”, Bethany thống nhất. “Ngày đó tiện đấy.”

Heidi vô cùng phấn khích, nhảy cẫng lên. “Thật hết ý.” Bất thình lình con bé cúi xuống ôm cô và hôn lên má cô. “Trước đây em cứ đinh ninh là em sẽ không ưa chị chút nào. Vậy mà chị lại dễ thương thế này, em không thể không mến chị.”

Bethany vẫn còn cười khi cô bé nhảy chân sáo vào phòng ngủ gọi điện cho bạn. “Lý do gì mà con bé đinh ninh là sẽ không ưa em nhỉ?”

Ryan bật cười. “Chắc nó xem em là đối thủ ấy mà.”

“Hừ.”

Anh nhìn cô, mắt hấp háy. “Em không lo gì nữa nhé. Theo thứ tự quan trọng, anh bị xếp dưới môn đua ngựa vượt chướng ngại vật, ơn Chúa.”

“Trong bất kỳ trường hợp nào em cũng không phải là đối thủ trong chuyện tình cảm của anh.”

“Ừ. Bất kỳ trường hợp nào”, anh đồng tình.

Thời gian kể chuyện đã hết, Keefe thả Jaimie xuống và nhìn theo nó chạy vụt vào nhà bếp. Thằng bé là một bản sao bé tí của ông nội, mái tóc đen nhánh và làn da không lẫn vào đâu được của dòng họ Kendrick.

Bethany chuyển ánh nhìn sang Ryan. “Thằng bé giống anh ghê.”

Ryan dõi theo cu cậu, nét mặt anh trầm tư. “Ừ, đúng vậy. Anh luôn miệng cáo buộc Rafe đã núp trong đống gỗ nhà Maggie ba mùa đông trước nhưng anh ấy một mực thề thốt rằng anh không hề ở gần Prior, Idaho vào thời điểm Maggie mang thai.”

Bethany cau mày và đột ngột đưa ánh mắt trở lại cậu bé. “Anh nói sao?”

“Nó không phải con ruột của Rafe. Khi anh ấy gặp chị Maggie, nó được một tháng rồi. Nhưng dù gì chuyện đó cũng không thành vấn đề.” Anh nhìn vào mắt cô, nét mặt bỗng nhiên căng thẳng. “Chỉ là anh nghĩ cần cho em biết vậy thôi.”

“Không phải con của Rafe ư?” Cô lắc đầu. “Không thể tin nổi. Thằng bé giống hệt đàn ông nhà anh, và ai cũng yêu thương nó hết mực.”

“Đúng vậy. Huyết thống quan trọng khi chọn giống ngựa thôi, với người thì không. Dù có thế nào Jaimie cũng là con của Rafe, và khi thằng bé đủ khôn lớn để hiểu thì nó cũng sẽ không bao giờ cảm thấy mình ít chất Kendrick hơn bất kỳ đứa nào thuộc huyết thống nhà này. Nhà anh là vậy đấy. Gia đình anh là vậy đấy. Đúng không, bố?”

Keefe thình lình đập mạnh vào lưng anh. “Chứ còn gì nữa. Bố giống nó nhất.”

Khi Keefe đi về phía nhà bếp, Bethany để ý thấy dáng đi trễ nải thong dong giống hệt hai con trai ông. Một ngày khi Jaimie trưởng thành liệu nó có đi với dáng điệu như thế chỉ vì được nuôi dạy bởi những đàn ông của nhà này?

Cô đưa ánh mắt băn khoăn nhìn Ryan. Vậy mà cô đã tin chắc như đinh đóng cột rằng Ryan sẽ không đời nào chịu nhận con nuôi.

Anh cũng đăm đăm nhìn lại cô, ánh mắt lấp lánh. Cô chắc mẩm anh sẽ nói gì đó, nhưng anh chỉ đứng thẳng người lên đi ra khỏi phòng, để lại cô một mình ngổn ngang những suy nghĩ với đứa bé trong lòng.

Amelia không để cho Bethany chìm đắm trong tư lự lâu. Nằm yên ổn trong lòng cô, con bé sẵn sàng hóng chuyện, và nó huơ tay huơ chân giãy đạp cho đến khi Bethany dồn hết sự chú ý vào khuôn mặt nhỏ xíu rạng ngời ấy. Sai lầm lớn. Con bé đúng là một thiên thần, mũm mĩm, mềm mại và thơm tho. Ôm nó, nựng nịu nó, chơi cùng nó, Bethany không thể không ước ao có một đứa con của chính mình. Một đứa con mà cô không thể nào có được. Ông bác sĩ phụ trách các ca phẫu thuật của cô đã nói rõ như thế rồi. Có thể là cháu sẽ không bao giờ có con. Theo tôi nghĩ đó là điều may mắn. Một phụ nữ ngồi xe lăn chẳng việc gì phải có con cho vất vả cả.

Nhớ lại những lời nói này đến giờ vẫn khiến tim Bethany thắt lại. Một điều may mắn. Chưa ai nói với cô bất kỳ điều gì tàn nhẫn đến như vậy bao giờ. Lần phẫu thuật thứ ba diễn ra vòa năm cô bước sang tuổi mười chín. Chỉ mới mười chín tuổi, và một bác sĩ không nói gì khác ngoài việc cô sẽ không thể có cuộc sống vợ chồng bình thường và một gia đình bình thường có cha mẹ con cái sum vầy. Những điều đó mà không có thì còn có gì được chứ? Không gì cả.

Nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bé nhỏ của Amelia, Bethany cố dứt ra khỏi những cảm xúc đó. Thật ngu ngốc. Thêm nữa, thật chẳng ra làm sao nếu có ai trông thấy cô đang ngồi thừ ra như thế. Chỉ là – Lạy Chúa. Ở nhà Ryan, làm quen với người nhà của anh... cô không thể cưỡng lại được cái ý nghĩ đây có thể là nhà cô, gia đình cô.

Ở anh có gì mà khiến cô đâm ngớ ngẩn thế này? Ừ, có gì đâu mà. Anh trai anh nhận nuôi một đứa con không phải con ruột của mình, và ngay lúc này, tại giai đoạn này của cuộc đời, Ryan cũng có thể nghĩ anh sẽ sẵn lòng làm như vậy. Nhưng trường hợp của Rafe thì khác. Anh ấy đã có một đứa con với Maggie, và có thể còn có thêm con nữa. Ryan thì chẳng bao giờ có được một đứa con với Bethany.

Anh sẽ cảm thấy thế nào khi bước sang tuổi ngũ tuần? Đa phần đàn ông vẫn muốn có con nối dõi. Cô nghĩ đàn ông ai cũng mang tư tưởng đó, vì sĩ diện và muốn chứng tỏ mình đáng mặt là một đấng tu mi. Những gì Ryan bây giờ xem nhẹ có thể trở thành mối bận tâm lớn sau này. Anh là một chủ đất giàu, con nhà dòng dõi. Lúc xế chiều chẳng lẽ anh lại không muốn gia sản của mình về tay hậu duệ nhà Kendrick hay sao?

Mà cô đang nghĩ đi đâu thế? Như thể việc không thể có con là trở ngại duy nhất. Đừng mơ mộng. Phần lớn thời gian anh làm việc ở ngoài, cưỡi ngựa, quăng dây, leo lên mấy mái hiên gồ ghề, và lúc rỗi anh cũng tham gia các hoạt động thư giãn ở ngoài. Một cặp vợ chồng cần chia sẻ với nhau cuộc sống chứ không phải tồn tại ở hai thế giới khác nhau.

Chẳng cách nào cô có thể chia sẻ cuộc sống thực sự của Ryan. Nếu ngay lúc này đây mà cô ra ngoài thì không đẩy một mét là xe lăn đã bị ngập trong bùn và tuyết. Thế nào Ryan cũng phải bế cô và vác cả xe lăn mỗi khi cô cần đi đâu. Phải chăng đấy là điều cô muốn? Trở thành một gánh nặng ư? Không. Cô muốn là người bạn đời có thể chung vai gánh vác cùng anh mọi việc chứ không phải một kẻ bàng quan chỉ biết ngồi nhìn.

Mà trong trang trại này cô có thể làm được gì ngoài việc ngồi nhìn.

Đứng ở quầy bếp, Ryan nhìn về phía cô đúng lúc hai cặp mắt giao nhau. Ngay lập tức Bethany cảm thấy như thể xung quanh không còn gì hiện hữu, chỉ còn mỗi hai người trong căn phòng lớn.

Bethany nhìn lảng sang hướng khác trước. Cô làm như thế cũng chỉ muốn tốt cho anh, cô không còn cách nào khác. Có thể Ryan chấp nhận chuyện cô bị liệt nhưng anh sẽ không bao giờ có thể chấp nhận những hệ lụy theo cùng – hay còn hơn thế nữa là việc không bao giờ có được những đứa con do chính mình sinh ra và một người vợ đi đứng bình thường.

Có chăng là chỉ người phụ nữ nào vô cùng ích kỷ mới đòi hỏi anh hy sinh đến vậy.

Sau bữa tối đầm ấm quây quần bên bàn ăn trong nhà bếp, Ryan mở phim video, và mọi người xúm xít ngồi lại với nhau trong phòng lớn để cùng xem. Một bộ phim dành cho trẻ con về hai con chó và một con mèo cùng nhau tìm đường về nhà xuyên qua một cánh rừng. Bethany tưởng mình sẽ ngồi trên xe lăn để xem cũng như vẫn thường làm thế lúc ở nhà mình, nhưng Ryan lại nghĩ khác. Anh bồng cô lên đặt vào chiếc ghế nằm và ngồi xuống bên cô.

Sau khi kéo một tấm chăn phủ lên cả hai, anh bật cái giá để chân lên và quàng một cánh tay qua vai cô. “Dễ chịu không?”

Còn hơn thế. Thật không thể đòi hỏi gì thêm khi lại có thể ngồi lún sâu vào trong chiếc ghế bọc nệm êm ái như một người bình thường. “Em thấy rất tuyệt.” Cô nói giọng chắc nịch.

“Ừ, trông em đúng là như vậy thật”, anh đồng tình, giọng hơi khẽ. Trước khi cô kịp thắc mắc thế là có ý gì thì anh đã hỏi, “Em xem phim này chưa?”

“Chưa. Còn anh?”

Anh đưa mắt nhìn bọn trẻ, đang ngồi trên đầu bên này sofa cùng với Rafe và Maggie. Giống hệt như cái ke giữ sách lệch nhau. Sly và Helen yếu ớt ngồi sánh vai ở đầu bên kia. “Bọn anh đã xem khoảng trên dưới hai mươi lần rồi đấy. Bộ phim yêu thích của Jaimie. Sally Fields lồng tiếng cho con mèo và Michael J. Fox lồng tiếng cho con chó bé hơn.”

“Thật vậy sao?” Bethany nhìn chăm chăm vào mẹ của Maggie, Helen, đôi mắt màu nâu dễ thương đang dán chặt vào màn hình một cách háo hức. Nếu bà đã xem bộ phim này ngần ấy lần như vậy rồi sao vẫn nôn nóng muốn xem lại đến thế.

“Bà hơi lơ lửng”, Ryan thì thào.

Sly liếc nhìn hai người cau mày, khiến Bethany thắc thỏm không biết liệu ông có nghe lời bình phẩm vừa rồi và thấy bất bình không.

Bethany bất thần nhìn Ryan. “Anh nói vậy là sao?”

“Bệnh tim”, anh từ tốn giải thích. “Thiếu ôxy não. Bà rất dễ thương, chỉ là hơi trẻ con.”

Bethany nhìn chăm chăm Helen với cặp mắt khác. Suốt cả tối nay, cô cứ thấy mẹ của Maggie là lạ. “Bà vẫn còn trẻ đẹp mà bị vậy rồi. Thương quá.”

“Anh nghĩ điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn của em. Phần đời còn lại, tư duy của bà đúng là chỉ tương đương với một đứa trẻ lên mười nhưng lại là người hạnh phúc nhất em từng gặp đấy. Năm mươi tuổi nhưng vẫn còn tin vào Peter Pan[1].”

[1] Peter Pan là cậu bé lém lỉnh có thể bay được và không bao giờ già, một nhân vật được tạo ra bởi tiểu thuyết gia và nhà biên kịch J. M. Barrie.

Bethany nhìn Helen chăm chú một lúc lâu nữa rồi quả quyết rằng Ryan nói đúng. Người đàn bà tội nghiệp đó dường như rất hạnh phúc, đôi mắt bà sáng bừng lên khi bộ phim bắt đầu. Dường như bà cũng mê mẩn bộ phim hệt bọn trẻ.

Bethany hướng ánh nhìn về phía tivi, hy vọng mình cũng sẽ thích xem. Không dễ chút nào. Để dồn hết tâm trí vào việc thưởng thức bộ phim, cô cần phải ý tứ dứt bàn tay của Ryan đang ân cần đặt trên vai cô ra. Anh vê vê tay áo cô, khiến các đầu dây thần kinh nơi ấy rung lên thon thót. Chỗ nào có tay anh chạm vào là chỗ đó nóng ran lên.

Cả tá lần Bethany chớm mở miệng bảo anh bỏ tay ra, vì chỉ khi nào cô nói ra anh mới biết bàn tay anh khiến cô bồn chồn đến thế nào. Thực ra đấy chỉ là cái động chạm hồn nhiên – những ngón tay nhịp nhịp lơ đãng lên bề mặt vải cotton.

Nhìn Bethany chau mày cau có, Ryan cười thầm. Anh biết chính xác tại sao nét mặt cô lại như vậy nhưng anh vẫn tiếp tục không chút xấu hổ. Bất kỳ người con gái nào chưa từng thực hiện ‘một chuyến bay đơn’ đều cần đến vô cùng bàn tay của một người đàn ông, và ví dụ như lúc này, không phải bàn tay của bất kỳ người đàn ông khác. Khi có cơ hội, Ryan nhất định chính mình sẽ dạy cô ‘bay’.

Ryan nhìn về phía bên kia căn phòng và nháy mắt với mẹ, bà đang ngồi trong lòng bố anh trong chiếc ghế nằm. Ann Kendrick mỉm cười uể oải và rúc sát vào chồng, tựa cằm lên vai ông.

Khi hết phim, Bethany không nhớ được mấy nội dung.

“Tối nay thật vui”, Ann nói khi đứng dậy khỏi ghế. “Nhưng giờ đã đến lúc bà già này về với chiếc giường êm ái rồi.” Bà ôm chào Rafe và những người khác rồi quay vòng lại đằng sau ghế Bethany đang ngồi. Sau khi cúi xuống hôn má Ryan, bà đặt một tay lên vai Bethany. “Gặp cháu thật vui, Bethany. Bác hy vọng từ nay sắp tới sẽ gặp cháu nhiều.”

Bethany đang cố nghĩ điều gì đó để đáp lại thì Keefe băng ngang qua phòng đến chỗ vợ. Ông khoác cánh tay lực lưỡng quanh bà. “Về nhà thôi, Annie. Nghe mình nói anh cũng nhớ cái giường ở nhà quá.”

Mái tóc muối tiêu lấp lóa như bạc dưới ánh sang dịu nhẹ trong nhà, Keefe dụi đầu vào hõm cổ vợ và thì thầm gì đó khi hai người ra phía cửa.

Ann vung bàn tay thanh mảnh lên gõ nhẹ lên đầu ông. “Keefe Kendrick, có thôi đi không. Bọn trẻ đang ở đây đấy.”

“Ngủ hết rồi mẹ ơi”, Rafe nói với ra khi anh cúi xuống mắc áo khoác cho Heidi. “Bố mẹ quên chuyện cứ thế mà ra về hệt một đôi mới lớn đi. Con cần phụ một tay sắp xếp mọi thứ lên xe.”

Helen lóng ngóng đằng sau con rể, suýt chút nữa va vào Sly khi ông đột ngột đứng lên. “Gượm nào”, ông dịu dàng nói khi đỡ lấy bà. “Đừng đứng nguyên một chỗ thế.”

Hai má Helen đỏ lên, và bà nguýt Sly hệt một cô gái mới lớn. Người quản đốc đặt tay lên vai bà vỗ nhẹ khiến hai má bà càng đỏ tợn.

“Tôi chỉ muốn phụ một tay thôi”, bà phân bua.

“Chắc chắn là Rafe sẽ có việc gì đó cho bà ngoại làm nhỉ”, Sly châm chọc. “Đúng không, Rafe?”

Rafe mỉm cười. “Mẹ mang giày cho Heidi nhé. Vậy là phụ con rồi đó.”

Keefe quay lại phụ con trai cả. Ryan nhìn thấy vậy cũng đứng lên và giúp một tay. Trong khi Rafe giao việc cho nhóm bên kia căn phòng, Ryan bồng Jaimie đến ghế nằm và bắt đầu cố xỏ những ngón tay nhỏ mềm của nó vào găng. Ngay sau đó Bethany cũng bắt đầu cố phụ anh, và trong phút chốc cả hai cùng phá lên cười.

“Giống như cố buộc giày bốt bằng dây da ướt vậy”, Ryan giải thích. “Khỉ thật, Rafe, sao anh không chịu mua cho nó loại găng dành cho trẻ con ấy?”

Rafe nhìn qua vai Ryan. “Cu cậu muốn có đôi găng thực sự như bố mà lại.”

Jaimie ú ớ trong giấc ngủ và vùng tay ra khỏi nắm tay của Ryan. “Gớm chưa này”, Ryan nói.

Vừa lúc ấy Maggie bước tới. Không thể giúp được vì đang bế Amelia, cô chỉ quan sát một lúc rồi phù cười lắc đầu. “Rafe, nhét đôi găng vào túi áo khoác cho nó đi.”

“Anh không muốn tay thằng bé bị lạnh”, Rafe gạt đi khi quỳ xuống bên cạnh Ryan. “Nào, cộng sự của bố.” Anh xốc đứa bé lên bằng một tay. “Jaimie tỉnh dậy chút đi con.”

Jaimie dụi dụi đầu vào ngực bố nó. “Bố”, nó nũng nịu.

Để Rafe lo vụ găng tay, Ryan bắt đầu cố nhét hai chân thằng bé vào đôi bốt cao bồi. Ngay lập tức mọi người đều thấy rằng lại thêm một công việc khó khăn nữa. Bethany liếc nhìn Maggie đang đứng tủm tỉm cười.

“Anh em mấy người khéo lo”, cô lên tiếng. “Không cần phải chật vật đến như vậy, cứ để mặc thế đi.”

“Anh không khéo lo”, Rafe vặn lại. “Trời bên ngoài rét thế kia.”

“Jaimie có mập mạp gì đâu”, Ryan xen vào. “Thằng bé hơi gầy nữa là khác. Rafe nói phải đó. Tối nay bên ngoài trời rét căm căm đấy chứ”

Keefe gạt hai ông con trai sang một bên. “Mặc quần áo cho một đứa con nít làm gì mà vất vả thế không biết.”

Ai nấy đều vây quanh xem ông nội Keefe đánh vật với đứa bé đang ngủ oặt ẹo ra sức mặc găng tay và bốt cho nó. Sau khi cố hết sức mới đeo được một chiếc găng, ông ngồi ngả người ra xoa xoa cằm, “Ta quấn quanh nó bằng một chiếc mền bông được không nhỉ?”. Ai nấy hớn hở đón nhận lời gợi ý đó.

Trước khi ra về, Keefe cúi xuống ôm chào Bethany. “Chúc ngủ ngon nhé. Cháu làm món bánh mỳ tỏi khá lắm. Ta nghĩ chúng ta ‘chấm’ cháu rồi đấy.”

Bethany nhìn trân trối vào màn hình tivi đã tắt trong khi Ryan ra tiễn mọi người. Cô cầu sao anh biết giữ khoảng cách vì giờ này chỉ còn có hai người. Nếu anh ‘tấn công’, cô không chắc mình có thể cưỡng lại.

Khi Ryan quay về phòng lớn, nhìn mặt cô anh ngay lập tức nhận ra cô đang căng thẳng. Anh đứng bên lò sưởi, dạng hai chân, khoanh tay trước ngực. Theo như anh thấy chắc cô đã chịu đựng được tất cả những lượn lờ, chờn vờn đầy khơi gợi của anh và cô đã chế ngự được. Nếu khôn ngoan, anh nên lùi một bước để tiến hai bước. Nếu thời điểm này anh xử sự đúng đắn và làm cho cô cảm thấy thoải mái để có thể còn quay lại nhà anh nhiều lần nữa sau này, thì anh sẽ còn nhiều cơ hội khác để có thể chiếm được tình cảm của cô.

“Em có vẻ mệt lắm rồi”, anh quan sát cô. “Chắc nên bế em vào giường nghỉ thôi. Ở đây cách xa thành phố, khó mà biết được khi nào có khách ở lại qua đêm, nên anh có cất một số bàn chải đánh răng dự trữ và vài vật dụng cá nhân khác.”

“Tốt quá. Có bàn chải là tốt lắm.”

Anh chợt nhớ rằng cô không mang theo thuốc. “Chết thật. Anh không nhớ là em đã uống nhiều rượu trong bữa tối.”

“Em sợ mình say rồi làm gì đó không phải trước gia đình anh.”

Ryan đi về phía nhà bếp. “Nhà anh về hết rồi. Nếu em có say trước mặt anh thì cũng không sao.”

Anh nhanh chóng lấy chai rượu vang còn một nửa và hai cái ly ra khỏi tủ bếp. “Em có muốn ăn nhẹ gì đó trước khi ngủ không?”

Anh nghe tiếng bánh xe lăn trên sàn và quay lại thấy cô đi vòng qua lại gần anh. Khi lấy dưa trong hũ và xắt một lát phô mai anh hỏi, “Xe lăn của em chạy bằng gì?”.

“Pin sạc. Em cần ổ điện để cắm sạc đêm nay.”

“Không vấn đề gì.” Anh mỉm cười khi bón một mẩu phô mai vào miệng cô và rồi đưa cho cô một ly vang đầy nhóc. Anh sẵn lòng sạc pin cho cô gái này bất kỳ khi nào. “Cạn nhé. Hai ly đầy đấy.”

“Anh không cần phải nói đi nói lại thế. Em đâu muốn chân mình bị vọp bẻ.”

Không hiểu vì lý do nào đó mà Ryan chẳng mảy may có ý nghĩ rằng những người bị liệt có thể bị đau nơi chân. Thực ra, anh lại nghĩ hoàn toàn ngược lại là đằng khác, rằng họ không cảm thấy được gì cả, điều đó khiến anh băn khoăn không biết có bao nhiêu điều anh tự nghĩ ra là sai. Ngắm khuôn mặt đáng yêu của cô, khuôn mặt mà hầu như lúc nào cũng hiện diện nụ cười tươi tắn. Anh bắt đầu nhận thấy mình đang băn khoăn nhiều điều về cô như vậy bởi vì giờ này anh đang bắt đầu biết về cô nhiều hơn, chẳng hạn như cô cười thường xuyên như thế nào trong khi thực sự là cô đang rất muốn khóc.

Anh nhớ từng xem một bộ phim có tên Passion Fish kể về một phụ nữ bị liệt. Có một cảnh vẫn còn đọng mãi trong tâm trí anh – người phụ nữ đó ngồi trong nhà bếp, tuyệt vọng vô cùng về sự tàn tật của mình, và bất thình lình hét to lên. Vò đầu bứt tóc và hét đến rát cả phổi và chỉ có bức tường lắng nghe. Có lúc nào Bethany muốn vò đầu bứt tóc và hét to lên không? Có thể lắm. Chắc chắn nhiều lần cô muốn như vậy.

“Xoa bóp thì có tránh bị vọp bẻ không?”

“Để xoa bóp được chân em phải cúi căng người xuống làm lưng đau nhói, còn tệ hơn ấy chứ”, cô cười.

Ryan không thấy nề hà gì khi lại được chạm tay mình vào đôi chân xinh xắn ấy một lần nữa để xoa bóp cho cô, đặc biệt lưu tâm đến chỗ cô vẫn còn cảm giác bên trong má đùi trái. Ý nghĩ đó khiến anh thêm một băn khoăn mới, rằng Bethany ít nhất cũng còn có cảm giác gì ấy nơi nữ tính của cô. Có thể đấy chỉ là hy vọng hão nhưng cơ hội để cô có được cuộc sống chăn gối bình thường, biết đâu lại còn tuyệt vời nữa, nếu như cô vẫn còn có cảm giác vài chỗ.

Lập luận đó khiến anh bất giác với tay lấy ly rượu. Nếu mong ngủ được đêm nay, thì liệu mà khôn hồn đưa vào người một lượng rượu cần thiết. Ngồi trên ghế cùng với Bethany gần hai giờ đồng hồ cũng đã khiến ham muốn của anh dâng cao.

Anh tập trung sự chú ý của mình vào thức ăn và rượu vang, nhất định không để ánh mắt của mình lạc sang những đường cong mềm mại nơi cơ thể cô. Sau khi cho đồ ăn lên đĩa cho cô, anh bắt đầu ăn. Bethany nhón một miếng dưa muối thìa là. Thay vì cắn cô đưa lưỡi đón lấy một đầu và nhâm nhi chỗ nước rỉ ra từ đó. Ryan đưa mắt nhìn, miếng phô mai vừa mới đưa lên miệng vẫn còn nằm giữa hai hàm răng anh chưa kịp cắn và cứ để nguyên thế. Quỷ thật. Anh gặp rắc rối mất rồi. Nhìn cô nhâm nhi thức ăn kiểu này cũng đủ cho anh chạy ào ra hồ lao ngay xuống làn nước lạnh giá.

Lừa miếng phô mai vào trong miệng, anh ngồm ngoàm hỏi, “Em thích dưa chua à?”.

“Ừm.” Cô lại đưa lưỡi nhâm nhi miếng dưa muối khiến anh cứ phát cuồng. “Anh thích không?”

Ryan không nghĩ mình có thể thưởng thức một miếng dưa muối một cách ngon lành đến vậy. Mạch máu hai bên thái dương rần rật như gót giày gõ trên nền bê tông. “Anh thích nhìn em ăn hơn.”

Cô khựng lại, ánh mắt bối rối rơi xuống mũi. Hai má đỏ ửng lên và cô hạ miếng dưa chua xuống.

Ryan cười toe toét, cảm thấy hí hửng rất đàn ông khi khiến cho cô phải đỏ mặt. Cô không phải là không động lòng trước anh như cô cố tỏ ra, và anh khiến cô hơi căng thẳng một chút – tín hiệu đáng mừng. “Em ăn tiếp đi. Ngắm một cô gái ăn, anh cảm thấy thích thú thôi mà.” Một trong những điều anh không thích là phụ nữ lúc nào cũng ám ảnh chuyện tăng cân. “Hiện nay có quá nhiều phụ nữ ăn kiêng. Anh không biết lý do gì nhưng họ làm cái kiểu như ăn uống là một tội lỗi ghê gớm. Khi dọn ra món bít tết thịt thăn, anh thích nhìn thấy một phụ nữ thưởng thức món đó thật thoải mái.”

Cô nhìn vào mắt anh và cắn một miếng dưa muối rõ to. Chính Ryan cũng muốn ăn kiểu như vậy. Anh suýt nữa bật cười, vì anh biết rất rõ rằng cô cố tình làm như vậy, cốt để khiến anh phải nể phục. Ánh mắt cô lấp lánh tinh nghịch. Ở cô có một sự pha trộn thật thú vị, anh nghĩ âu yếm, cực kỳ thiếu kinh nghiệm với đàn ông, nhưng sắc bén như một cái đinh mũ và đọc được những ẩn ý của người khác. Anh thích đấu khẩu với cô.

“Vậy thì em là người phụ nữ của anh đây này”, cô thông báo với anh khi đang nhai miếng dưa muối. “Em thích đồ ăn lắm. Cứ mua cho em món bít tết thịt thăn đi, và em sẽ không chừa lại một miếng nào.”

Anh bật cười trước ánh mắt tinh quái của cô. “Được thôi. Thế tráng miệng bằng gì nào?”

Cô nhướng hai hàng chân mày thanh tú. “Còn hỏi nữa.”

“Sô cô la hả?”

Cô lim dim. “Càng giàu dưỡng chất và chất béo càng tốt. Anh không tin được em thèm món đó đến thế nào đâu.”

Ryan tự hỏi liệu cô có biết rằng những thành phần trong sô cô la được cho là bắt chước những cảm xúc của phụ nữ lúc đang yêu không. Óc anh vừa thoáng nghĩ đến băn khoăn đó thì cô nói, “Sô cô la là thứ thay thế tuyệt vời cho khoản đó đấy, chắc anh cũng biết nhỉ. Đã được khoa học chứng minh hẳn hoi.”

Lần này anh cười rõ to. “Em đang cố làm anh sốc đúng không?”

Cô mỉm cười hí hửng. “Để kiểm tra dũng khí của anh mà. Có năm ông anh, em sớm học được rằng tốt hơn cả là nên giữ một người đàn ông luôn tập trung sự chú ý vào hành động và lời nói của mình. Tại sao ư? Liệu anh có lo lắng khi tiếp đón một vị khách có lối suy nghĩ khác lạ về khoản đó như vậy không? Nếu lo thì ăn gấp đôi chứ có khó gì đâu.”

Ryan đã tìm được cách chữa trị nỗi đau trong cô, và chắc chắn một trăm phần trăm không phải là sô cô la.