Điệu Vũ Bên Lề

Chương 17




Ngày 7 tháng Mười Hai, 1991

Bạn thân mến,

Bạn có bao giờ nghe nói tới “Ông già Noel bí mật” chưa? Trò đó thế này, nhóm bạn bè rút thăm bỏ trong cái nón, ai bắt được tên người nào phải mua thật nhiều quà Giáng sinh cho người ấy. Quà tặng được “bí mật” đặt vào tủ đồ của người nhận lúc họ không có ở đó. Rồi chung cuộc, tất cả tổ chức tiệc, mọi người tiết lộ ai tặng ai quà gì, rồi trao nhau những món quà cuối cùng.

Ba năm trước, Sam bắt đầu trò này với nhóm bạn bè. Giờ nó gần như đã thành truyền thống. Và buổi tiệc chung cuộc luôn được chờ mong như cuộc tụ tập vui vẻ nhất cả năm. Tiệc diễn ra vào buổi tối của ngày đi học cuối cùng trước kỳ nghỉ.

Không biết ai bắt trúng tên tôi. Thăm của tôi là tên Patrick.

Tôi thật vui vì bắt trúng Patrick, dù tôi ước là bắt được Sam. Mấy tuần rồi, tôi không thấy Patrick trong lớp kỹ thuật, bởi cậu ấy dành hầu hết thời gian với Brad. Ngẫm nghĩ xem nên tặng quà gì kể ra cũng là cách hay để nghĩ tới cậu ấy.

Món quà đầu tiên sẽ là một cuộn băng nhạc. Không giải thích được, tôi chỉ biết là món ấy phù hợp. Tôi đã chọn xong xuôi các bản nhạc, cả chủ đề chính nữa: “Một mùa đông.” Nhưng tôi quyết định không tô màu lên vỏ băng. Mặt trước có nhiều bài hát của Village People và Blondie, bởi Patrick rất thích loại nhạc ấy. Trong đó cũng có bài Smells like teen spirit của Nirvana mà cả Sam và Patrick đều thích. Nhưng mặt sau mới là mặt tôi thích nhất, nó gồm toàn những bài hát mùa đông.

Những bài ấy gồm:

Asleep của The Smiths

Vapour trail của Ride

Scarborough fair của Simon & Garfunkel

A whiter shade of pale của Procol Harum

Time of no reply của Nick Drake

Dear prudence của Beatles

Gypsy của Suzanne Vega

Nights in the white satin của Moody Blues

Daydream của Smashing Pumpkins

Dusk của Genesis (trước khi Phil Collins nhập nhóm!)

MLK của U2

Blackbird của Beatles

Landslide của Fleetwood Mac

Và cuối cùng là…

Asleep của The Smiths (lần nữa!)

Tôi dành cả đêm ghi băng, mong là Patrick thích cuốn băng nhiều như tôi. Nhất là mặt sau. Tôi hi vọng mỗi khi lái xe một mình, cậu ấy sẽ tìm được bài nào đó phù hợp ở mặt sau mà nghe, để thấy đâu đó vẫn có chốn dành cho mình mỗi khi buồn. Tôi mong cuốn băng đem lại được cho Patrick những điều ấy.

Thật là vui sướng khi cầm trong tay cuộn băng đã hoàn thành. Cứ tự nhủ rằng trong bàn tay của mình đây, là cuộn băng chứ mọi ký ức, rung động, niềm vui choáng ngợp lẫn nỗi buồn sâu sắc. Ngay đây, trong lòng bàn tay tôi. Tôi nghĩ đến biết bao người từng thích những bài hát này. Biết bao người vượt qua nhiều lúc khốn khó nhờ chúng. Và biết bao người đã có những phút giây vui vẻ khi nghe chúng. Chúng mới sâu sắc làm sao. Viết ra được dù chỉ một trong những bài trong số đó thôi đã là quá tuyệt vời. Nếu tôi làm được thế, chắc hẳn tôi sẽ rất đỗi tự hào. Tôi hi vọng những ai viết ra những bài hát này đều được hạnh phúc. Tôi hi vọng họ cảm thấy như thế là đủ đầy. Tôi thực sự mong vậy, bởi họ đã khiến tôi hạnh phúc. Mà tôi chỉ là một con người đơn lẻ mà thôi.

Tôi rất sốt ruột chờ lấy bằng lái xe. Sắp tới rồi!

Tiện thể, cũng lâu rồi tôi chưa kể với bạn về thầy Bill nhỉ. Cũng không có gì nhiều để kể, bởi mọi chuyện vẫn vậy thôi, thầy đưa tôi những quyển sách chọn riêng, tôi cứ thế đọc, rồi thầy bảo tôi viết bài, thế là tôi viết. Vào tháng rồi thì phải, tôi đã đọc Gatsby vĩ đại và Hoà bình biệt lập. Tôi bắt đầu nhận ra xu hướng thật sự của loạt sách thầy Bill đưa tôi đọc. Và giống như cuộn băng nhạc, thật thú vị khi có thể nắm trọn từng quyển sách trong lòng bàn tay tôi. Chúng đều là những quyển tôi ưa thích. Tất cả chúng.

Thương mến,

Charlie