Điệu Valse Của Những Kẻ Cặn Bã

Chương 31




“So rồi thấy thế nào?”

Lâm Lập An cứng cổ, “Đến thời buổi này rồi mà còn đi so sánh mấy cái này. Kỹ thuật tôi đây thành thục hơn cậu nhiều!”

Nghê Hiển Hách cười tà, “Ồ, vậy kỹ thuật của cậu tốt lắm sao?”

Hay thật đấy, dưới sự trông coi của hắn, nhiều năm như vậy tên ngốc này vẫn được coi là “thủ thân như ngọc”, chẳng lẽ cậu ta bắt chước phim ảnh mà tác chiến trong đầu, rồi tự cho rằng mình rất giỏi giang?

Tuy cơ thể Lâm Lập An bị trói cuộn lại, nhưng miệng vẫn tự do, vốn muốn trả lời hắn thật mỉa mai, nhưng tiếng quát cương quyết ra khỏi miệng lại trở thành, “A.. Ừm.. Ưm… Ưm…”

Nguyên nhân không đâu xa lạ, một giây trước hắn còn cao cao tại thượng cười đầy ưu nhã như vương tử, lúc này đây lại dùng khoang miệng ấm áp mềm mại bao lấy nơi yếu ớt giữa hai chân cậu.

Khoái cảm xa lạ khiến da đầu cậu tê dại, tiếng rên rỉ vút cao như muốn lạc giọng.

Nhưng sau đó cậu chẳng rên rỉ nổi nữa, những nụ hôn cháy bỏng liên tục rớt rơi trên cổ, trên xương quai xanh, trong chớp mắt, môi lưỡi hắn lại tập kích bờ môi cậu một lần nữa, ôn nhu mút mát khoang miệng mềm mại, tiếng rên rỉ mơ hồ như có như không.

Lúc Lâm Lập An tỉnh táo lại, mông bị nhẹ nhàng nâng lên, địa phương mà cậu cho rằng bất nhã nhất trên cơ thể bị Nghê Hiển Hách nhìn không sót một cái gì.

Cậu chỉ thấy máu nóng dồn hết lên mặt, cả người như muốn sụp đổ, nơi đó… sao có thể để người ta xem tỉ mỉ như vậy? Tuy mấy ngày nay sinh hoạt đảo lộn, nhưng bốn giờ sáng tỉnh dậy cậu vẫn tắm gội sạch sẽ, nhưng lúc này cơ thể bị phơi bày trước mặt người ta như vậy, trời ạ….

Ngón tay thon dài xoa xoa bên miệng nơi tư mật, lướt quanh nhưng nếp uốn mềm mại, dịu dàng vuốt ve.

Lâm Lập An bị ‘chăm sóc’ đến muốn ngất đi, bàn tay Nghê Hiển Hách vỗ về mông cậu, ngón tay chơi đùa mép huyệt, hướng vào trong xoay tròn, Lâm Lập An run giọng nói: “Cậu điên rồi, buông tôi ra đi! Đừng động vào, cũng đừng nhìn nữa!”

Thanh âm run rẩy cực đại, Lâm Lập An sợ đến chẳng biết làm thế nào, cái nơi ngay cả mình cũng chẳng nhìn ngó bao giờ, cư nhiên lại có ngày bị người ta trêu chọc, đùa bỡn trong tay!

“Nghê Hiển Hách, cậu —— “

Tay Nghê Hiển Hách bận bịu khuếch trương bên trong, hắn cúi đầu in môi mình lên môi cậu, ghé vào lỗ cậu thổi nhiệt khí, nhẹ giọng nói: “Hiển Hách. Không được gọi cả họ nữa.”

Lâm Lập An thở hổn hển, “Hiển, Hiển Hách, chơi nữa sẽ không vui đâu!”

Nghê Hiển Hách ghé bên vành tai êm dịu gặm cắn, kiên nhẫn chờ cậu nói xong, sau đó ly khai bờ môi cậu, trượt người xuống, vươn đầu lưỡi liếm lên da thịt trơn bóng mềm mại nơi bắp đùi, mùi dầu gội đầu hương chanh từ mái tóc được cắt tỉa gọn gàng của hắn thoảng lên, Lâm Lập An không tự chủ mà rùng mình.

Ngón tay ‘cày cấy’ bên miệng huyệt buông lỏng, gấp rút tham nhập vào bên trong, Lâm Lập An đau đến nổi gai ốc. Ngón tay kia dừng lại một chút, nhưng không buông tha cậu, móng tay khô ráo chậm chạp dò xét bên trong vách, tuy chậm rãi nhưng không ngừng tiến về phía trước như đang tìm kiếm mục tiêu. Lâm Lập An tựa hồ như thấy cảnh tận thế, bóng tối phủ dài trước mặt.

Vốn nghĩ chỉ đau một chút sẽ hết thôi, dù sao Nghê Hiển Hách cũng cam tâm tình nguyện chết cùng mình, nơi đó chịu đau một chút cũng không sao cả, dù sao mình cũng là nam tử hán suốt mười tám năm trời mà. Nhưng không ngờ cậu bị người này ‘điều giáo’ lại phát ra thanh âm như vậy! Cũng không nghĩ mình sẽ bị xâm phạm bằng phương thức này! Quan trọng nhất là, cậu lại không thấy thống khổ!

Tê tê ngứa ngứa, từng tế bào trong cơ thể đều đang khát khao kêu gào mãnh liệt, sung sướng chấp nhận bàn tay và bờ môi hắn, mặc bản thân bị buộc chặt trong tư thế này, mặc người đàn ông kia đùa bỡn mình trong tay, chẳng phải cậu nên đá cái tên đầu sỏ kia ra thật xa hay sao?

Nhưng sao cậu không khống chế được bản thân như vậy, còn không muốn hắn rời xa mình?

Từng ngón tay lần lượt chen vào, cơ vòng dần được mở rộng ra, Nghê Hiển Hách nhìn người dưới thân mình, cơ thể cậu sáng bóng mượt mà như tơ lụa, đến từng giọt mồ hôi cũng lấp lánh sáng rực, dục vọng và địch ý xen lẫn khiến ánh mắt cậu trở nên phức tạp. Cậu chun mũi, khẽ nhếch đôi môi no đủ thấm ướt, bởi vì vui sướng và đau đớn hợp lại mà bất lực đong đưa hông mình. (cơ vòng: cơ co dãn ở hậu môn, bàng quang.)

Đến khi bốn ngón tay đều tham nhập được vào, tay Nghê Hiển Hách chậm rãi xoay một vòng, hai mắt Lâm Lập An tối sầm lại, cũng không kiềm chế được nữa, “Này! Có biết là đau lắm hay không hả?! Tên vương bát đản này! Cậu cho tôi chết đi, cậu tránh xa tôi ra, cậu cút ra ngoài cho tôi!”

Bốn ngón tay đồng loạt tiến về phía trước, sau đó lui ra ngoài.

Cảm giác đau đớn và nóng bỏng biến mất, nội vách giống như bị thứ gì đó trêu chọc, khiến Lâm Lập An không nhịn được mà dâng lên khát vọng muốn được an ủi...

Nghê Hiển Hách hưởng thụ tiếng rên rỉ trong vô thức của Lâm Lập An, hắn nhìn cặp đùi thon dài bị tách ra, nhìn huyệt động vì bị khai phá mà ửng hồng, không chút do dự, nhấc hông, tiến nhập, cuối cùng cũng đã khảm nhập vào cơ thể người kia, cùng cậu hợp làm một.

Cả hai người đều chấn động.

Lâm Lập An không rõ trong nháy mắt ấy mình nghĩ những gì, nhưng rõ ràng nhất là cảm giác nhục nhã! Suy nghĩ ấy lấp đầy đại não cậu, nỗi nhục bị một người đàn ông xỏ xuyên bên trong, nỗi nhục bị đè dưới thân nhưng không thoát được, tự tôn bị xé rách và tổn thương.

Nhưng ngoài nhục nhã ra, những xúc cảm khác dần dần hiện lên, đầu tiên là phẫn nộ, nhưng đột nhiên phẫn nộ biến mất, sau đó là ghê tởm, là đau đớn, và cuối cùng là sung sướng, khoái cảm dày đặc đến mãnh liệt.

Nghê Hiển Hách thử di chuyển tại chỗ vài cái, nơi nào đó bị siết chặt đau vô cùng, hắn nín thở, lúc thấy gương mặt âm u của Lâm Lập An hiện lên vài tia vui sướng, nhất thời hăng hái lên, nhấc hông tiến về phía trước.

Hắn cúi đầu, vừa hôn nhẹ lên giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán Lâm Lập An, vừa vỗ về nơi mập hợp, “Thả lỏng chút đi, là tôi, là tôi đây mà.”

Đúng vậy, là hắn.

Tên đáng ghét, phản bội, luôn tự cho mình là đúng, nói dối lừa gạt hết lần này đến lần khác, vô đạo đức vô lương tâm – Nghê Hiển Hách.

Luôn ở bên cạnh, ôn nhu, dịu dàng, cẩn thận chu đáo, chỉ đối tốt với mình cậu – Nghê Hiển Hách.

Giờ khắc này, khi hắn luật động trong cơ thể mình, Lâm Lập An chợt thấy con ngươi đen chan chứa tình cảm thấp thoáng dưới hàng mi rậm.

Cậu thở dài, đồng thời thả mặc bản thân mình, mặc tiếng rên rỉ cất lên, mặc cơ thể nghênh hợp hắn ra vào.

Nghê Hiển Hách cúi đầu hôn thật sâu, đồng thời tháo bỏ dây trói cánh tay trên đỉnh đầu của cậu.

Cánh tay bị trói đến tê dại rũ xuống, một chân cũng hạ xuống theo, Nghê Hiển Hách vừa hôn vừa xoa nắn bờ vai cậu, đấm bóp từ trên xuống.

Lúc này hắn thấy ánh mắt Lâm Lập An ôn nhu đến lạ, đôi mắt to tròn chăm chú dõi theo hắn, mí mắt run nhè nhẹ, hai chân quấn chặt bên hông mình.

Động tác phía dưới bắt đầu trở nên ôn nhu và mềm mại, phách điệu bởi người kia cùng tham gia mà càng thêm hài hòa, hai người say sưa hôn môi, giống như bất cứ cặp đôi đang yêu nhau say đắm trên đời…

“Cậu có biết, bộ dạng cậu lúc này ngon miệng tới cỡ nào không?” Lời Nghê Hiển Hách vang bên tai khiến Lâm Lập An đang say trong nhu tình khẽ bừng tỉnh, cậu nhướn người về phía trước, đón lấy động tác của hắn, cậu cũng không tin mình sẽ thua hắn!

Nghê Hiển Hách không ngờ người kia thích ứng nhanh như vậy, lúc tiến vào nơi sâu nhất, thiếu chút nữa Nghê Hiển Hách thua trước mặt cậu.

Nghê Hiển Hách cắn răng, lui vài cái, sau đó đè vai Lâm Lập An xuống, không kiêng dè mà luật động!

Được ra sức “hầu hạ”, Lâm Lập An cảm thụ khoái cảm vui sướng chưa từng thể nghiệm qua, Nghê Hiển Hách ôm cậu hướng về phía đầu giường một lần lại một lần nữa, lần nào hắn cũng nghĩ mình sẽ ra, mỗi lần đẩy đưa đều cảm thấy thư sướng như trên mây.

Cứ giằng co trong khoái cảm như vậy không biết bao lâu.

Nghê Hiển Hách và Lâm Lập An mũi đối mũi, mắt đối mắt, ánh mắt Lâm Lập An vì vui sướng mà dập dềnh gợn sóng, mà ánh mắt Nghê Hiển Hách vẫn nồng nặc ham muốn độc chiếm như cũ, mỗi lần thâm nhập hắn đều khẽ thở đầy thỏa mãn.

Nghê Hiển Hách tiến mỗi lúc một mạnh, động tác mỗi lúc một nhanh, Lâm Lập An cảm giác như mình không chịu được nữa, xương cốt như muốn rã ra, Nghê Hiển Hách tựa như đã tìm được nơi nhạy cảm, mỗi lần hắn tiến vào cả người cậu đều cong lên, cơ thể càng ngày càng nóng rực, cảm giác mãnh liệt ùn ùn kéo đến khiến cậu không khống chế được mình nữa, nhưng cái người đem đến khoái cảm dày đặc kia vẫn không ngừng tiến đánh.

Lâm Lập An vừa cảm thụ khoái cảm chưa từng có, vừa nỗ lực khống chế ham muốn xuất ra, cảm giác linh hồn và thể xác như tách biệt.

Cuối cùng, hai người kiên trì mơn trớn tranh cao thấp đồng thời phát ra tiếng gầm, Nghê Hiển Hách rút mình ra khỏi thân thể Lâm Lập An, nhiệt dịch trắng đục ra trên đùi Lâm Lập An, hòa lẫn với nhiệt dịch nóng bỏng của cậu.

Lâm Lập An nghe thấy pháo hoa nở rộ bên tai mình, hai mắt choáng váng, thanh âm pháo hoa không ngừng vang dội bên tai, lên đỉnh rồi cả người cậu thừ ra, si ngốc nhìn hư không.

Nghê Hiển Hách kéo cái chăn từ dưới đất lên, lặng lẽ nhìn cậu, gò má ửng hồng.

Mãi đến khi Lâm Lập An cuộn tròn người lại.

Nghê Hiển Hách giúp cậu đắp kín chăn.

Vào phòng vệ sinh lấy một chiếc khăn mặt sạch và một chậu nước nóng, giúp cậu lau thân thể.

Qua hồi lâu.

Trong lòng Nghê Hiển Hách vẫn phập phồng lo âu như cũ, hắn vươn tay lấy nhiệt kế từ ngăn kéo tủ ra lần nữa, đặt vào dưới nách Lâm Lập An, giơ tay cậu lên rồi đè lại, giúp cậu kẹp chặt.

Lúc đợi kết quả, đầu óc hắn trống rỗng, không biết nên nghĩ gì, nhưng vẫn không ngừng suy tư.

Nếu như cậu ấy chết, có lẽ hắn cũng không muốn sống nữa.

Nghê Hiển Hách không muốn chết, không muốn tiền đồ xán lạn tan tành trong thoáng chốc, nhưng hắn càng hi vọng Lâm Lập An không chết hơn.

Lâm Lập An ngơ ngác cặp nhiệt độ, môi ráo hoảnh, Nghê Hiển Hách vẫn đương ở ngay bên cạnh, như vậy thật ấm áp.

Nếu như …

Nếu như ——

Nhưng mà hắn nói, không có nếu như.

Chết đi rồi, cũng không còn điều gì để tiếc nuối nữa.

Lấy nhiệt kế ra lần nữa, màn hình hiển thị 37.5 độ.

Nhiệt độ vẫn hơi cao như cũ, nhưng Lâm Lập An thấy tay Nghê Hiển Hách run lên.

Hắn hôn chụt lên gáy Lâm Lập An một cái.

Cuối cùng Lâm Lập An cũng sinh long hoạt hổ như cũ, tát bốp lại.

Nghê Hiển Hách cầm tay cậu, cười hì hì bảo: “Cậu không chết được rồi, nếu không phải vì ——”

Toàn thân Lâm Lập An đau nhức, cậu nhắm mắt trùm kín chăn lại.

—— không muốn hắn nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình.