Chap 42: Cắn rứt
Trở về khách sạn…
-Leo, Anh Vũ !!!! Hai người dám tách ra đi chơi riêng sao ?Mới thấy bóng dáng hai đứa bạn, Cát Cát đã vội vàng chạy lại trêu chọc.-Hửm…còn mặc đồ giống nhau nữa, hai người nghĩ rằng đang đi hưởng tuần trăng mật sao ?
Leo và Anh Vũ hơi ngượng ngùng, hai người đều mặc trên người đồ trắng tinh. Khôi Vỹ và Minh Nhật cũng nhìn hai đứa tò mò.
-Đừng trêu tớ nữa, Cát Cát. Cô bé nhìn nhỏ bạn khẩn thiết, rồi cô quay sang thắc mắc.-Anh Khôi đâu rồi ?
-Tại lâu quá không thấy hai cậu về nên cậu ấy đi tìm hai người rồi ! Minh Nhật đưa miếng dưa hấu đỏ rực lên miệng.
-Thôi, đã trễ rồi, mấy đứa mau đi vào khách sạn rồi ăn cơm thôi. Khôi Vỹ vất tờ tạp chí sang một bên quay sang mấy đứa nhóc, phải làm quản lí cho cái đám nhí nhố này thật là mệt mà.
-Vậy để em đi tìm Anh Khôi về cho, mọi người tới nhà ăn trước đi ! Anh Vũ mỉm cười đứng dậy lấy chiếc nón trắng đội lên đầu rồi chạy đi, Leo cũng đứng dậy đi theo cô bé.
-Để anh đi cùng em, Anh Vũ !
-Em đi một mình được rồi, anh theo em làm gì ?
-Anh không an tâm để em đi một mình.
-Em lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà không an tâm
-Đối với anh thì Anh Vũ vẫn là một đứa trẻ thôi, à…mà em còn hậu đậu hơn cả một đứa trẻ nữa…
Mấy người phía sau vẫn nhìn theo hai người mỉm cười, không biết từ khi nào mà Leo và Anh Vũ đã trở nên thân thiết như hình với bóng thế này, Minh Nhật thì thở dài thất vọng não nề, xem ra cậu đã hết cơ hội rồi…
Bên bờ biển vắng…
Anh Khôi đang ngồi trên một mỏm đó to nhô ra ngoài mặt nước, đôi mắt đen thẳm lơ đãng nhìn về chân trời xa xôi, một cơn gió ùa qua, mái tóc dài của cậu hơi tung ra, nhìn từ đằng sau thì chắc ai cũng tưởng cậu là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, nếu cậu không mặc đồ con trai thì chắc chắn sự nhầm lẫn ấy còn tăng cao hơn nữa. Bàn tay cậu giơ lên mở ra trước mặt. Những ngón tay thật sạch sẽ và thuôn dài. Cách đây không lâu nó đã từng nhuốm đỏ máu, máu của kẻ thù, và máu của người bạn thân nhất của mình….
Lãm….
Đôi môi cậu mím chặt, ánh mắt buồn nhìn đăm chiêu lên bầu trời….
Mãi đến bây giờ cậu vẫn không thể quên được cảm giác tội lỗi…
Chính cậu đã khiến người bạn thân của mình phải chết…
Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi mặn của biển cả, Anh Khôi co một chân lên chống tay ra sau ngước nhìn trời, đôi mày cậu nhíu lại, những hình ảnh trong quá khứ hiện về, thật rõ như một thước phim quay chậm…
Cậu nhớ như in cảm giác sợ hãi, ghê tởm khi lần đầu tiên chính tay giết người. Đó là lần cách đây hai năm, chính bố cậu đã ra lệnh cho cậu giết một tên thuộc hạ đã phản bội lại ông, và đó cũng là điều kiện để cậu trở thành người thừa kế chính thức của ông ta. Trùm của thế
Anh Khôi ở lại vì cô bé, cậu cũng muốn sau này sẽ đón cô bé trở về. Nhưng mọi thứ dường như không theo đúng ý cậu, số phận cứ như đang đùa giỡn với cậu vậy…Cậu không thể làm gì cho em gái mình, cậu lại hại chết đứa bạn thân nhất của mình. Anh Khôi đưa
“Tớ không muốn cậu hối hận giống tớ”
“Dừng lại đi, Khôi”
Giọng nói của đứa bạn vẫn văng vẳng bên tai cậu. Dừng lại ư ? cậu đã muốn dừng lại lâu lắm rồi. Cậu chỉ muốn mãi ở bên cạnh đứa em gái, bảo vệ cho nó, yêu thương nó mà thôi, nhưng mọi chuyện đã trễ, cậu không thể nào nắm được sợi dây số phận của mình nữa rồi…
Phải làm sao đây ? Anh Khôi nhìn xa xa ra đường chân trời trước mặt. Đôi mắt đen thẳm buồn tha thiết. Nếu hôm đó cậu không kéo theo Lãm vào phi vụ thì cậu ấy đã không chết. Lãm mà không biết cậu ấy cũng sẽ không báo cho Anh Vũ tới, có thể kẻ chết ngày hôm ấy chính là cậu chứ không phải Lãm. Vậy là Lãm đã thế mạng cho cậu sao? Anh Khôi đưa tay lên dựa đầu, ngực cậu cứ đau nhói lên từng hồi. Phải làm cách nào để chuộc lại lỗi lầm của mình đây. Lãm đã chết rồi. Nhưng ngay cả lời hứa với cậu ấy Anh Khôi cũng khó giữ được. Phải làm sao để kết thúc chuổi rắc rồi này…
Thật mệt mỏi…
Anh Khôi nhắm chặt mắt. Hai năm qua cuộc sống của cậu trong nhà họ Hà không khác gì địa ngục, và hi vọng duy nhất để cậu luôn cố gắng đó là mong muốn đem lại hạnh phúc cho em gái mình. Nhưng Anh Vũ chưa bao giờ mong muốn điều đó. Cô bé chỉ cần có cậu, Khôi mỉm cười, cậu đã muốn dừng lại tất cả từ lâu rồi. Cậu muốn bỏ đi cuộc sống đấu đá nguy hiểm và đón nhận một tương lai thật bình dị. Cậu muốn sống gần Anh Vũ và Khôi Vỹ. Nhưng liệu bây giờ cậu còn có thể dừng lại được hay không…
Anh Khôi buồn bã đưa bàn tay lên trước mặt…
Nó đã nhuốm máu rồi….
Ánh mắt cậu lạnh tanh, một cơn gió biển mát lạnh ùa qua, mái tóc cậu hơi tung ra sau…