Chap 39:
Một tháng sau….
-Mấy nhóc !!!! Khôi Vỹ đột nhiên cất tiếng. Mấy đứa nhóc lập tức quay lại, anh gập cuốn sổ đen vui vẻ.-Hôm nay chúng ta đã đạt được mức doanh thu đáng kinh ngạc. Tất cả là nhờ sự giúp đỡ của mấy đứa trong thời gian qua, anh quyết định sẽ thưởng ấy đứa một buổi đi chơi thật hoành tráng…
-WA!!!!!
Đám nhóc xôn xao nhìn anh háo hức…
-Đi đâu vậy anh Vỹ ? Du lịch vòng quanh thế giới sao ? Minh Nhật nhào lại chờ đợi.
-Hay chúng ta sang Ai Cập ngắm kim tự tháp ? Anh Vũ nghiêng đầu dò xét, hỏi thế thôi chứ keo kiệt như ông này không có vụ đi chơi hoành tráng vậy đâu…
-Đi du lịch châu Âu cũng được…Cát Cát mỉm cười nhét gọn miếng pizza vào miệng.
-Mấy đứa bây thôi đi. Anh đâu có phải tỉ phú mà có tiền đưa mấy đứa đến những nơi đó. Ngày mai chúng ta sẽ đi ra biển chơi !
-Biển !!!!
Anh Vũ và Leo reo lên thích thú, cũng lâu rồi hai đứa chưa ra biển chơi. Cát Cát và Minh Nhật thì hơi lo lắng, vụ lạc đường thảm hại lần trước vẫn còn ám ảnh hai đứa. Nhưng lần này đi chơi với mọi người chắc là sẽ ổn…
-Vậy hôm nay anh cho bọn em ở lại đây được không ? Mai chúng ta phải đi sớm rồi. Minh Nhật nhìn Khôi Vỹ đề nghị, đương nhiên cậu nhận được cái gật đầu đồng ý của anh, mấy hôm nay tên nhóc này cũng giúp quán rất nhiều rồi.
-Được !!!! Quyết định thế đi. Còn bây giờ… tụi mình đi tập võ một chút đi Anh Vũ !
Cát Cát khoác cổ cô bé kéo xềnh xệch ra sau vườn. Anh Vũ thở dài, con nhỏ này mỗi lần có chuyện vui y như rằng lại tìm cô tập võ, hình như lúc vui nó không động tay động chân là không chịu nỗi hay sao ấy…
30 phút sau…
-Cậu khá hơn trước rồi đó, Cát Cát !
Anh Vũ gạt vạt tóc trên vai ra sau nhìn đứa bạn đang thở dốc. Trình độ của nhỏ này vẫn còn thua xa Anh Vũ lắm, lần nào tập với cô nó cũng bị cô dợt cho tơi tả, nhưng không hiểu con nhỏ này mấy hôm nay có gì vui và lúc nào cô cũng thấy nó hớn hở cười toe toét, ngay cả lúc này, mới bị cô đá đau mà vẫn cười toe toét…
-Cát Cát, dạo này cậu có đi đánh nhau với ai không? Hay có bị xe tông, ngã cầu thang khiến đầu óc bị chấn thương không? Tớ thấy cậu cười suốt….Cát Cát lao vào tung một cước vào giữa mặt Anh Vũ, nhưng cô bé rất dễ dàng né được.
-Tớ cười nhiều đâu có nghĩa là tớ bị điên, người ta cười lí do duy nhất là vì vui đó chứ…
-Vui ư?
Cát Cát vẫn chăm chăm tung mấy cú đá vào Anh Vũ, cô bé chỉ nhẹ nhàng né ra sau, rồi sau khi nhận thấy Cát Cát mất tập trung, cô lao lên gạt chân nhỏ khiến nó ngã lăn ra đất.
-Niềm vui của cậu là được hàng ngày gặp mặt anh trai tớ phải không? Hình như cậu rất quan tâm đến anh trai tớ….Cát Cát ….Cậu thích Anh Khôi sao ? Anh Vũ nhìn nhỏ bạn cười tinh quái, lí do mà ngày nào nó cũng mò tới quán trà nhà cô là đây sao ?
-Hahahaah….Cậu đúng là mạnh hơn tớ nhiều, Anh Vũ…Hahahaha…
Cát Cát gượng cười đánh trống lãng, Anh Vũ nhìn khuôn mặt nó đang đỏ bừng bừng khẳng định, cô nói đúng rồi, con nhỏ này xem ra đã thích Anh Khôi thật rồi.
-Nóng quá ! Tớ muốn đi tắm một chút, cậu cho tớ mượn đồ thay đi Anh Vũ! Cát Cát đứng dậy phủi phủi cát dính trên bộ võ phục.
-Ờ…Anh Vũ gật đầu rồi quay vào nhà.-Chờ tớ một chút, hai đứa mình vào tắm chung luôn cho nhanh.
Vì phòng tắm nhà Anh Vũ rất rộng, hơn nữa Khôi Vỹ lại cho lắp hệ thống nước nóng, mỗi lần Anh Vũ tắm, cô bé đều sử dụng cả một bồn lớn nước nóng, vì cô tập võ nên anh muốn cho cô được ngâm mình trong nước ấm mỗi lần tập xong. Vậy hai người tắm chung sẽ đỡ lãng phí thời gian và tiết kiệm được một lượng nước đáng kể.
-Vậy tớ đi tới nhà tắm chờ cậu, cậu lấy cho tớ mượn bộ váy nào thoải mái một chút nhé !
Cát Cát vừa nói vừa tung tăng đi bỏ đi, qua vườn hoa, cô bé dừng lại ngắm nghía mấy bông hoa hồng trắng mới hé nụ. Cát Cát thích hoa hồng trắng, ở nhà cô cũng trồng khá nhiều loại hoa này. Cô bé mỉm cười, Anh Khôi đã rời khỏi nhà họ Hà và tới đây sống, từ nay cô có thể hàng ngày ở bên cạnh cậu ấy rồi…
Chờ mãi mà chưa thấy Anh Vũ đem đồ ra, Cát Cát thấy nóng nực nên đi vào nhà tắm trước, nhà tắm nơi đây được xây tách biệt với ngôi nhà chính, xung quanh nó là một vườn hoa diên vỹ tím ngắt, nó rộng và rất đáng yêu. Cát Cát mở của bước vào và nhanh chóng cởi bộ võ phục ướt nhem mồ hôi ra. Nhưng khi vất bộ đồ sang một bên cô mới nhận ra là có người đang ở trong bồn tắm nước nóng quay lưng lại phía mình…
-Anh Vũ !!!! Sao cậu tới đây tắm trước mà không nói với tớ, làm tớ đứng chờ cậu nãy giờ ! Cô bé vừa nói vừa vặn vòi hoa sen cho dòng nước mát lạnh ào xuống….
Trong bồn nước nóng, Anh Khôi mặt đỏ bừng bừng. Mãi suy nghĩ mà cậu không biết có người bước vào nhà tắm, mà trời xui đất khiến thế nào người này lại là Cát Cát….
-Nhà tắm nhà cậu đẹp thật đó, Anh Vũ ! Chắc tháng nào anh Khôi Vỹ cũng tốn một khoản tiền lớn trả tiền nước nhỉ ?
Cát Cát vui vẻ chà bông sữa tắm lên người huyên thuyên đủ thứ mà không nhận ra người đang ở trong phòng tắm với cô lúc này là Anh Khôi chứ không phải Anh Vũ, có lẽ vì Anh Khôi và Anh Vũ là anh em sinh đôi, cậu lại để tóc dài nên nhìn đằng sau giống em gái mình y hệt, nhưng Cát Cát lẽ ra phải nhận ra điều kì lạ mới phải chứ. Làm sao thoát khỏi cảnh này bây giờ…Anh Khôi vẫn ngâm mình trong hồ nước nóng không dám quay lại, khuôn mặt cậu mếu máo thảm hại, rồi cậu vội với tay lấy chiếc khăn bên cạnh quấn quanh người…
-Anh Vũ ! Cậu sao thế ? Sao không nói gì ? Cát Cát vẫn xả nước từ vòi hoa sen lên người quay sang thắc mắc…
Anh Vũ ở bên ngoài cửa sững người. Cánh tay cô cầm nắm cửa run run không dám mở ra nữa. Tìm mãi mới được bộ váy vừa vặn với Cát Cát, cô bé vội vàng quay lại nhà tắm, nhưng hình như Cát Cát đã vào tắm trước rồi. Nhưng sao nó lại nói chuyện với cô ở trong đó chứ ? Cô đang ở ngoài này cơ mà…
Không lẽ…
Anh Vũ nhíu mày, khóe miệng giật giật. Cô bé vội vàng chạy ra sau nhà tắm, phía sau có một cửa sổ nhỏ hơi cao, cô bé cố lăn mấy tảng đá to gần đó trèo lên hé mắt vào nhìn, và điều cô lo lắng đã trở thành sự thật. Anh Khôi đang ngâm mình trong bồn nước quay lưng lại Cát Cát, còn con bé hậu đậu kia vẫn vô tư tắm bằng vòi hoa sen…
-Anh Vũ, cậu sao vậy ? Ngại tắm chung với người khác sao ?
Cát Cát quay sang Anh Khôi, cậu nhóc vội vàng gật đầu lia lịa…
Cốp….
Một viên đá nhỏ từ cửa sổ bay vào đầu Anh Khôi, cậu giật mình ngước lên, Anh Vũ đang nhìn cậu nhăn nhó…
“Sao anh lại tắm cùng Cát Cát ?” Anh Vũ vừa múa may mấy ngón tay ra hiệu vừa mấp máy đôi môi nhỏ.
“Anh đang tắm thì Cát Cát đột nhiên bước vào, cô ấy nhầm anh với em”
Anh Khôi nhìn cô em gái khổ sở, mấy ngón tay cũng múa may loạn xạ. Đương nhiên cô nhóc bên ngoài và cậu đều hiểu hết mấy ám hiệu này, vì họ sinh đôi mà, nhiều khi cả hai có thể hiểu được những gì người kia nghĩ mà không cần phải nói ra…
“Sao anh không khóa của lại trước khi tắm ?”
“Anh quên mất. Cứu anh ra khỏi đây mau lên !!!!”
Anh Khôi nhìn cô bé khẩn thiết, khuôn mặt cậu nhăn nhó một cách tội nghiệp, Anh Vũ suy nghĩ một chút rồi cười gian, cứu anh ấy ra làm gì? Để hai tên ngốc này tắm với nhau một chút thì chết ai chứ?
-Anh Vũ !!! Cậu đã lấy cho tớ mượn bộ đồ nào thoải mái chưa ? Cát Cát vừa xoa dầu gội lên tóc vừa quay sang Anh Khôi, cậu bé này vẫn không quay lại…
-À…Tớ lấy cho cậu rồi….
Anh Vũ ở bên ngoài nói vọng vào, đôi chân nhỏ của cô bé cố kiễng lên cao hơn. Anh Khôi vẫn nhìn cô bé lo lắng, cậu muốn ra khỏi nhà tắm càng nhanh càng tốt…
“Làm ơn giúp anh ra khỏi đây, anh chết mất…”
“Bây giờ Cát Cát mà biết cô ấy nhầm anh là em cô ấy sẽ xấu hổ lắm. Em và anh phối hợp đối phó cho nó tắm xong đi rồi ra ngoài, chỉ cần anh đừng quay lại nhìn nó là được…”
“Sẽ không sao chứ?”
“Sẽ ổn mà !!!!”
-Anh Vũ !!!! Cậu có biết bơi không ? Ngày mai…tập bơi cho tớ đi…Cát Cát xả nước lên mái tóc mình.
-À…Ra cậu là vịt cạn à. đừng lo. Anh hai tớ bơi giỏi lắm, cậu có thể nhờ anh ấy dạy cho ! Anh Vũ cố kiễng chân lên cao hơn, mỏi quá.
-Anh trai cậu đúng là người đa tài nhỉ, anh ấy lại rất đẹp trai và quyến rũ…cậu có ông anh thật tuyệt đó, Anh Vũ !
-Hừm… Tuyệt vời ư ? Tên tiểu nhân đó không biết đã ăn bớt hết bao nhiêu tiền lương tháng này của tớ rồi?
-Nè…Anh Vũ! Gian tình của cậu và Leo thế nào rồi ? hai người tiến triển đến đâu rồi? Cát Cát mỉm cười, đôi tay trắng vuốt những vạt nước trên mái tóc dài đen nhánh.
Câu nói của Cát Cát khiến Anh Vũ hơi bối rối, Anh Khôi cũng ngước nhìn chờ cô bé trả lời. Vậy là em gái cậu đã có người yêu thật rồi…
-Cậu…nói gì thế, tớ không hiểu…hahaaha…Anh Vũ gượng cười. Kể cho nó nghe sự thật thì khác gì tự cột thòng lọng treo cổ mình.
-Hừm…Leo là một chàng trai tuyệt vời đó chứ ! Cát Cát mỉm cười.-Cậu ấy vừa tốt bụng, vừa mạnh mẽ, lại đẹp trai và thông minh, cậu ấy là niềm mơ ước của bao nhiêu đứa con gái trong trường mình, cậu cũng có con mắt nhìn người đấy…
-Hừ…Sao tớ chỉ thấy Leo vừa ngốc xít, vừa mắc bệnh hoang tưởng nặng, lại vừa bá đạo nữa, cậu không nhớ khi mới quen tụi mình Leo đáng
Anh Khôi liếc em gái, thằng nhóc đó xấu xa như vậy sao con bé còn thích nó chứ ?
-Sao cậu lại nặng lời như thế, Anh Vũ? Cát Cát mỉm cười dễ thương.-Tớ thấy Leo căn bản là người con trai tốt. Chẳng qua là cậu ta thần kinh có chỗ không được bình thường cho lắm, đại khái là đứt một số dây thần kinh cần thiết dẫn đến căn bệnh hoang tưởng thâm căn không tài nào chữa trị được, cộng thêm tính cách méo mó có chút biến thái dị thường, cộng thêm bộ gen tổ hợp những phẩm chất kinh dị chắc là từ ông bà tổ tiên, còn có phương thức giáo dục nuôi dạy cực kì bất hợp lý của gia đình, từ nhỏ đã tỏ ra nuông chiều quá trớn, còn nữa…À…Mà tóm lại…Một kẻ như vậy mới xứng với một con nhỏ chằn ăn, dở dở ương ương, khờ khạo như cậu chứ.
“Nó đang chửi xỏ mình ?” Anh Vũ cười gian. Anh Khôi thì cười tươi hài lòng. Miệng lưỡi Cát Cát quả nhiên lợi hại, hai năm không gặp xem ra cô ấy đã tu luyện thành chánh quả rồi.
-Hừ !!!!Dẹp chuyện đó sang một bên đi, Cát Cát. Cậu và Anh Khôi thế nào rồi ? Cậu định khi nào sẽ tỏ tình với anh ấy đây ?
Anh Khôi giật mình hơi ngước lên, sao lại lôi cậu vào cuộc trò chuyện này, con bé này muốn gì chứ ?
-Cậu…đừng đùa tớ…. Bây giờ đến lượt Cát Cát đỏ mặt.
-Không phải cậu rất thích anh trai tớ sao ? “Gian tình” của hai người tiến triển đến đâu rồi ? Anh Vũ nói lớn, đôi mắt cô nhìn Anh Khôi tinh quái, cậu nhóc này thì nhăn nhó, xua tay loạn xạ…
“Dừng lại, anh muốn ra khỏi đây…”
“Ở yên đó !” Anh Vũ trừng mắt đe dọa.
-Hơ…Cát Cát ấp úng.-Tớ…đúng là tớ thích cậu ấy….
Hờ hờ….Hay đây. Anh Khôi đơ mặt. Cậu có cảm giác như mình đang nhận được lời tỏ tình của cô gái đầu tiên. Còn Anh Vũ đưa tay lên che miệng cười khúc khích, nhìn hai khuôn mặt ngờ nghệch kia thật khiến cô thấy kích thích cần phải chọc nữa…
-Vậy tỏ tình với anh ấy đi !!! Anh Vũ nhìn anh trai mình cười gian manh.
-Anh Vũ !!!!! Cát Cát quay sang vội vã.-Chuyện này…cậu đừng nói với ai nhé…nhất là Anh Khôi…
Ờ…Nói làm gì? Anh Khôi nghe thấy hết rồi thì cô nói làm gì? Nhưng để cho nó yên tâm Anh Khôi vẫn gật gật đầu, dù sao bây giờ cậu đang đóng giả là Anh Vũ mà.
-Cậu thích anh ấy đến mức nào? Cát Cát !!!! Anh Vũ vẫn nhìn hai tên ngốc trêu chọc.
-Tớ không biết…Chỉ biết là RẤT RẤT THÍCH….Nhưng mà…
-Nhưng sao ?
-Hồi nhỏ chơi thân với hai cậu, tớ vẫn tự coi mình là con trai, cậu lại hay chọc Anh Khôi là con gái, lớn lên vẫn không khác gì… hơn nữa tớ thấy Anh Khôi cũng rất đẹp…gái, không biết Anh Khôi….có thích con gái không? Nếu có…không biết anh ấy có thích tớ không ? Cát Cát thở dài. Nhìn bộ mặt ngây ngô ngờ nghệch của nó sao Anh Vũ muốn chụp hình tung lên face book quá.
-Tối nay cậu chui vào phòng anh ấy kiểm tra là biết ngay mà. Anh Vũ cười tinh quái. Anh Khôi giật mình nhìn cô em mếu máo.
“Anh đã làm gì đắc tội với em chứ, Anh Vũ !!!! Tha cho anh đi mà…”
-Ý cậu là sao ?
-Hề hề…Tớ chỉ gợi ý cho cậu thôi, anh trai tớ rất giống con gái, chính tớ là em song sinh cũng không thể khẳng định được rốt cuộc anh ấy ở thế giới nào? Vì vậy chỉ còn cách kiểm tra cho chắc ăn. Muốn biết anh ấy có thích con gái hay không, tối nay cậu chỉ cần ăn mặc sexy, chui vào phòng anh ấy, nói mấy lời mời gọi kích thích, nếu anh ấy nhiệt tình đáp lại=>anh ấy bình thường, nếu anh ấy dửng dưng=>anh ấy gay.
- Cái này có tính là cậu đang giúp tớ không? Tớ có cảm giác như cậu đang xúi tớ đi chết đi vậy đó…
-Vậy cậu có cách gì hay hơn sao ? Anh Vũ hé nhìn vào thắc mắc, Anh Khôi thì mặt vẫn đỏ bừng bừng…
-Hừm. Không có….Cát Cát ngồi đăm chiêu -Được rồi. Chuyện này để nói sau đi, tớ mỏi lưng quá, tớ vào ngâm nước nóng với cậu nhé!
Sau khi đã tắm sạch xà phòng, Cát Cát vuốt mái tóc ướt nước và từ từ đi lại bồn nước nóng. Anh Khôi và Anh Vũ giật mình…
-Khoan…Khoan đã…Cát Cát…
Anh Vũ lắp bắp, mãi nói chuyện mà cô quên mất tìm cách cho Anh Khôi đi ra ngoài. Bây giờ phải làm sao để Cát Cát đừng đi tới gần Anh Khôi, cô nhóc mà phát hiện ra Anh Vũ đang bày trò chọc phá hai người đảm bảo nó sẽ không tha mạng cho cô đi ngắm bình minh trên biển sáng mai đâu…
-Sao thế ?
-Bồn tắm này quá nhỏ, cậu để lần khác đi…
-Cậu nói gì thế? cái bồn rộng thênh thang thế này đủ cho 3, 4 người tắm chung cơ mà… Cát Cát vừa nói vừa từ từ tiến lại bồn nước nóng.
-Nhưng…tớ không muốn ai tắm chung với mình…
Anh Khôi trong bồn bắt đầu hơi run, đôi mắt đen lúng túng của anh nhìn cô em gái mình trách móc. Thế
-Cậu ngại gì chứ ? Chúng ta đều là con gái mà. Mà hồi nãy chính cậu rủ tớ tắm chung cơ mà ? Cậu có muốn tớ kì lưng giúp không ? Cát Cát vẫn vui vẻ đi lại, tay cô cầm chiếc khăn phe phẩy…
Anh Vũ và Anh Khôi đã hoảng hốt cực độ. Cát Cát vẫn ung dung đi lại, phe phẩy chiếc khăn tắm trên tay. Chỉ còn cách vài bước nữa là nó sẽ bước vào bồn tắm với Anh Khôi, rồi hai người sẽ tắm chung, rồi ngày mai báo sẽ đưa tin: tại nạn trong nhà tắm, hai anh em sinh đôi nhà họ Hà chết không rõ lí do, xác được thủ phạm phi tang trên biển….Anh Vũ vừa mếu máo vừa tưởng tượng ra viễn cảnh u ám, chợt…
Bụp…bụp….bụp….
Bồn tắm vang lên mấy tiếng động kì lạ, Anh Vũ giật mình, Cát Cát sững người dừng lại, bàn chân trần đặt trên thành bồn tắm không định bước tiếp xuống nữa, trên mặt nước trong bồn, vài chiếc bong bóng nước khổng lồ đang thi nhau nổi lên vỡ tan….
Không gian im lặng. Anh Vũ bất động chết sững bên ngoài….
Sau vài giây lặng đi vì sốc, Cát Cát lạnh lùng quay ra ngoài mặc lại quần áo và đóng sầm cánh cửa nhà tắm lại….
15 phút sau….
-Anh Khôi….em giết anh…..em giết anh…em phải giết anh…
Anh Vũ lao lên đấm anh trai mình túi bụi, khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt, cậu nhóc kia vội vàng chụp lấy hai tay em gái mình giữ chặt giải thích:
-Bình tĩnh lại Anh Vũ….đó chỉ là mấy chiếc bong bóng nước anh tạo ra từ khăn tắm, không phải anh xì hơi trong bồn tắm đâu….
Anh Vũ cười đau khổ, vẫn chưa hết tức giận, cô rút hai tay mình ra khỏi tay anh trai và dùng chân đá cậu không thương tiếc:
-Em biết thì có ích gì chứ…em biết….Nhưng con ngốc hậu đậu kia thì không biết….Có bao nhiêu cách anh không làm….Tại sao anh có thể nghĩ ra cái trò ngu ngốc này? Bây giờ thì vui rồi. Cát Cát nghĩ rằng em…..trong bồn tắm…chắc bây giờ nó coi em là quái vật rồi… Híc….Danh dự của em đã bị anh hủy hoại rồi….
-Tất cả là lỗi của em đó chứ, ngay từ đầu thấy Cát Cát đi vào tắm chung với anh lẽ ra em nên tìm cách giúp anh ra ngoài, em lại bày ra cái trò buôn dưa lê dưa chuột, cuối cùng là để một mình anh đứng mũi chịu sào, anh mà không làm cách đó đảm bảo bây giờ chúng ta bị cô ấy băm nhỏ ra rồi….
-Ồ…Khôi Vỹ đi vào vừa kịp nghe cuộc đối thoại của hai đứa em che miệng cười tinh quái:-Tắm chung? Em và con bé Cát Cát tắm chung sao ? Chậc….Em trưởng thành sớm hơn anh nghĩ đó, em trai !!!!
Anh Khôi giật mình ngước lên nhìn anh rồi xua tay rồi rít, mặt đỏ bừng bừng….
-Không phải đâu, không phải như vậy đâu anh hai!!!!! Anh hiểu lầm rồi…
Nhưng những lời giải thích này nói với anh trai cậu thật vô ích. Tất cả chỉ tại Anh Vũ bày trò…Híc ! Oan ức này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được rồi…