Chap 22 : Đơn thân độc mã
Tại quán trà sữa…
-Chào anh ! Leo bước đến trước quầy tính tiền .
-Ồ ! Chào cậu, dạo này hay tới chơi quá nhỉ? Khôi Vỹ vừa lau chiếc cốc thủy tinh mỉm cười.-Nghe nói hôm qua cậu đã có một trận đấu ấn tượng lắm phải không? hạ gục đối thủ chỉ trong một cước. Đáng nể đó, ngay cả em gái tôi còn khó làm được như cậu mà.
Khôi Vỹ vừa nói vừa rót một ly nước trái cây đặt trước mặt cậu. Leo nhìn xuống ngán ngẫm, lại là nước ép cà chua…
-Em tới tìm Anh Vũ …Leo nhìn anh ngập ngừng, cậu không muốn uống nước cà chua…
-À…Nhắc mới nhớ. Hôm qua Anh Vũ có chuyện gì bực mình hả? Khôi Vỹ đẩy ly nước tới trước mặt Leo (uống đi cậu bé).-Rõ ràng đội nó thắng mà con bé có vẻ không vui, về nhà cứ lầm lầm lì lì, anh hỏi chuyện thì nó lại liếc anh rất đáng sợ nữa chứ.
Khôi Vỹ nói bằng giọng bức xúc, ánh mắt thì cứ liếc Leo thăm dò khiến tóc gáy cậu dựng đứng cả lên. Cậu nhóc không biết phải trả lời thế nào, thực ra là chính cậu chọc Anh Vũ nổi giận, tệ hơn là chính cậu làm cho cô bé khóc, nhưng bây giờ mà nói điều này với Khôi Vỹ đảm bảo cậu sẽ bị xé xác ngay. Hôm nay cậu lấy hết can đảm đến đây để gặp cô bé xin lỗi, nhưng muốn gặp cô ấy thì phải qua ải anh trai cô ấy trước. Hazzz ! Đúng là một hành trình gian nan mà. Leo nhìn ly nước ép ngán ngẫm, rồi cậu cầm lên uống cạn thay cho câu trả lời…
-Ồ ! Cậu khát lắm à ? Uống từ từ thôi, nước ép bán cho khách còn dư nhiều lắm ! Khôi Vỹ mỉm cười nhìn vẻ mặt đỏ đỏ khó coi của cậu nhóc, thằng nhóc này, rõ ràng đã làm gì có lỗi với em gái anh rồi.
-Anh ơi ! Leo nói mà như sắp chết. Trong đầu cậu vang lên mấy lời nguyền rủa lũ cà chua, sao trên đời lại có những thứ khó nuốt như thế này, sao lại có người muốn uống thứ khó nuốt như thế này.-Anh Vũ đâu rồi anh, em muốn gặp bạn ấy…
Leo nhìn Khôi Vỹ khẩn thiết, anh chàng này thì quay lại tỉnh bơ.
-À…Anh Vũ à ? Nó đi học chưa về.
Rầm…!!!!!!!!!!!!!
Chiếc ghế bị lật ngửa, Leo nằm xoài ra đất, khóe miệng cậu giựt giựt, Anh Vũ chưa về ư ? Thế cậu tới đây làm gì chứ? đã vậy còn phải nốc cạn một ly nước ép cà chua nữa , đúng là điên hết mức. Rồi cậu hơi nhíu mày, rõ ràng Anh Vũ không có trên trường cơ mà, vậy cô bé đi đâu chứ...
-Này, Leo ! Cậu không sao đó chứ? sao tự nhiên bị ngã lăn ra vậy? mặt cậu xanh quá, cậu bị thiếu máu hả? Khôi Vỹ lo lắng đi tới đỡ cậu bé dậy và rót một ly nước cà chua khác đặt trước mặt cậu…-Cậu nên uống nhiều nước cà chua vào. Loại nước trái cây này rất giàu vitamin, nó rất tốt cho sức khỏe. Nếu đi ngoài đường mà bị xỉu như vậy thì nguy hiểm lắm.
-Anh ơi ! Em …uống đủ rồi…
Leo nhìn ly nước đắm đuối, khóe miệng cậu giật giật. Anh ơi, em bị vậy là tại nước cà chua đó anh, nếu anh bắt em uống thêm ly nữa chắc tối nay bố em tới bệnh viện hốt xác em quá….
Ring…ring….ring…
Còn đang cố tìm đường lui thì chiếc điện thoại trong túi áo cậu rung lên, Leo mừng rỡ lôi ra, có thể đường thoát cho cậu là đây…
-Minh Nhật, chuyện gì vậy…
“Leo, cậu tới ngay địa chỉ mà tớ gửi tới cho cậu đi”
-Có chuyện gì xảy ra vậy ? Leo hỏi lại ngạc nhiên.
“Sa Lệ đã bị bọn đua xe bắt cóc, có lẽ tụi nó định dùng cô bạn ấy để dụ cậu tới, mau tới đây cứu cô ấy đi”
-Minh Nhật, Leo có vẻ hoang mang.-Cậu nói gì, sao cậu biết Sa Lệ bị bọn đua xe bắt cóc, sao cậu lại biết bọn nó đua xe. Chắc không phải cậu là đồng bọn của tụi nó chứ ?
“Không, Anh Vũ cũng đang ở đây, cô ấy nói với tớ như vậy…”
-CẬU NÓI GÌ????? Leo hét toáng lên khiến Minh Nhật suýt nữa thì thủng màng nhỉ.- Anh Vũ cũng đang ở đó sao ? Câu nói của Minh Nhật khiến Khôi Vỹ quay sang nhíu mày.
“Anh Vũ cũng đang ở đây, bọn nó khá đông, tớ và Anh Vũ không thể cứu Sa Lệ ra được, nếu cậu không nhanh tới, hai cô ấy sẽ gặp nguy hiểm… Tút…Tút…Tút…”
-Minh Nhật !!!! Minh Nhật !!!!
Chiếc điện thoại chợt tắt. Trước đó Leo có nghe một tiếng động vang lên, dường như là tiếng đấm đá, vậy là Minh Nhật không nói dối cậu. Leo vội vàng bật dậy chạy ra ngoài. Chiếc xe hơi màu đen của cậu chạy thẳng trên một con đường vắng. Trong đầu cậu hoa lên bởi hình ảnh của Anh Vũ và Sa Lệ, nếu hai người họ mà lọt và tay bọn khốn đó thì…Leo cau mày tăng tốc, chiếc xe lao đi nhanh hơn, vì quá lo lắng mà cậu quên mất phải gọi điện thoại cho cảnh sát, nhưng có lẽ cũng không cần, nếu chỉ là bọn đua xe hôm trước thì cậu dư sức hạ tụi nó, chỉ mong là Anh Vũ và Sa Lệ vẫn bình an vô sự cho đến lúc cậu tới, nhưng với tính cách nóng nảy của Anh Vũ, chỉ e là…
-Băng đua xe là cái bọn hai đứa đã đụng độ lần trước đúng không ?
Đang lo lắng vì sự an nguy của mấy đứa bạn thì có một giọng nói vang lên, Leo giật mình nhìn ra sau, Khôi Vỹ đang ngồi trên băng ghế sau nhìn cậu bình thản. Cậu nhóc hơi ngơ ngác...
-Anh…anh lên xe em lúc nào vậy ?
Thoắt ẩn thoát hiện thế này, anh ấy không phải ninja chứ ?
-Ngay sau lúc cậu lên chứ lúc nào ? Con bé Anh Vũ lại gây chuyện nữa rồi sao, nó đang ở đâu vậy ? Khôi Vỹ thở dài lôi trong túi áo ra chiếc khăn mùi xoa mỏng và bắt đầu lau chùi con dao nhỏ bằng thép trắng lóe…
…-Con bé rắc rối đó, thật phiền phức mà…
Tại khu nhà hoang…
-Thằng nhãi, mày là đứa nào mà mò vào đây ?
Hai gã xỏ mũi trong băng đua xe dồn Minh Nhật vào tường, cậu bé nhăn mặt ôm cánh tay đau vừa bị thanh sắt phang trúng, chiếc điện thoại của cậu cũng bị bọn này đập nát rồi, cũng may là cậu đã kịp gửi tin nhắn cho Leo địa chỉ tới đây. Nhưng cậu đã bị bọn này phát hiện, nếu không nhanh giải quyết tụi nó hay để cho những kẻ trong nhà biết được, Anh Vũ cũng sẽ gặp nguy hiểm…
-À…Em bị lạc đường đó hai anh ! Hai anh có biết gần đây có bệnh viện nào không ? Có vài người cần được đưa đi cấp cứu gấp. Minh Nhật lùi ra sau thủ thế.
-Tới bệnh viện làm gì ? Để anh mày hướng dẫn đường ày tới nhà xác luôn…
Một trong hai tên cầm thanh sắt lao lên phang mạnh xuống đầu Minh Nhật, nhưng cậu đã nhanh nhẹ né được và quay sang chặt mạnh một phát lên gáy tên này. Quả thật công sức hàng ngày tập chặt gạch của cậu không uổng phí, tên này lập tức ngã huỵch xuống đất. Không để cho gã còn lại có cơ hội tấn công, cậu lao tới đạp ngay vào bộ hạ nó rồi cũng tặng nó một cú chặt thật mạnh vào gáy…
-Hừm…Vậy thì tao khỏi đưa tụi mày tới bệnh viện nhé ! Minh Nhật cười nhạt rồi vội bỏ đi.
Nhưng cậu vừa mới chạy được có vài bước đã có một đám lao xao ùa tới vây lấy cậu, cậu nhóc cau mày, xem ra khó mà tránh được việc đụng độ trước khi Leo tới rồi…
Còn Anh Vũ thì đã bình yên lẻn được vào trong nhà. Trong nhà dường như ít bọn canh gác hơn. Cô bé vừa đi vừa nhìn xung quanh, ngôi nhà hoang này có vẻ như là địa bàn của bọn đua xe, mấy bức tường gạch lởm chởm vôi vữa bị đập tróc. Cầu thang cũng bám đầy bụi, ở gian giữa có mấy chiếc ghế không có bụi bám, chứng tỏ bọn này thường xuyên tụ tập ở đây, nhưng mấy căn phòng khác khá trống, cửa sổ không có chấn song bị đập vỡ nham nhỡ.
-Đừng đụng vào tôi !
Có tiếng hét vang lên trên lầu, đó là giọng của Sa Lệ, Anh Vũ vội vàng đi lên, trong căn phòng trống ở tầng hai, Sa Lệ đang bị một tên hói đầu giữ chặt, tên trọc này có vẻ là anh của gã trọc đã bắt Sa Lệ đến đây, hai tên có khuôn mặt y chang nhau, chỉ khác là tên đang cầm tay Sa Lệ có một hình xăm đầu hổ xanh lè trên đầu. Ở ngoài cửa lén nhìn vào, cô bé thấy bọn đua xe tụ tập trong đó khá đông, đứa nào cũng có một thanh kiếm sắc lẻm trong tay. Nhìn Sa Lệ với đôi mắt hau háu, gã trọc đầu nâng cằm cô bé lên, nuốt nước miếng ừng ực…
“Lũ rác rưởi này”
Anh Vũ cau mày, lũ khốn này đúng là vẫn đê tiện như ngày nào, thật tình cô chỉ muốn đạp gãy cả hai chân tụi nó cho tụi nó hết đường phá làng phá xóm nữa. Anh Vũ
-Anh nghe nói lão giám đốc công ty thời trang Black có đứa con gái đẹp lắm, lời đồn đúng là không sai !
Gã trọc đầu vuốt mặt cô bé, chớt nhã. Sa Lệ nhăn nhó quay đi, bàn tay bẩn thỉu tanh mùi máu của nó khiến cô buồn nôn.
-Các người muốn gì ở tôi ? Sao lại bắt tôi tới đây ? Ngước đôi mắt sợ hãi lên gã đang giữ mình, Sa Lệ hỏi bằng giọng run run.
-À…gã trọc véo má cô bé cười cợt.-Lão già cha em có nợ bọn này một món tiến khá lớn, bọn anh cần em gây áp lực với lão để đòi lão trả. Với lại cách đây 3 tháng, hình như thằng bạn trai của em và một con nhỏ nào đó dám đánh em trai anh gãy chân, anh muốn tìm nó để đòi lại món nợ này luôn thể. Một công đôi việc ấy mà.
Hừm ! Anh Vũ lén nhìn vào, vậy là bọn này chuyên gia bắt cóc tống tiền sao ? Có thể công ty Black của nhà Sa Lệ cũng làm ăn bất hợp pháp nên mới dính dáng đến bọn này. Nhưng giá mà tụi này bắt con nhỏ chỉ vì lí do đó thì Anh Vũ đã không do dự đứng dậy đi về rồi…
-Vậy thì liên quan gì đến tôi mà các người bắt tôi chứ ? Sa Lệ nhìn lên hoang mang.
-Hừ ! Sao lại không liên quan, cả bố em và bạn trai em đều đắc tội với anh, anh cần em để moi tiền lão giám đốc và quan trọng hơn là trả thù thằng công tử tóc đỏ kia. Hừ ! Nếu chỉ sai bọn đàn em đi chém nó thì dễ dàng cho nó quá, anh muốn bắt em tới để chơi đùa một chút,vì nghe nói thằng đó rất yêu em phải không ? Gã trọc đầu cười nhạt, đôi mắt bẩn thỉu nhìn chằm chằm Sa Lệ từ trên xuống dưới và dừng lại ở ngực cô bé…
-Nếu Leo mà biết các người làm gì tôi, anh ấy sẽ giết các người đó ! Bởi vì đối với Leo, tôi quan trọng hơn tất cả…
Câu nói của Sa Lệ khiến Anh Vũ hơi bực bội, cô bé ngồi bệt xuống quay ra cửa đưa con dao nhỏ lên ngắm nghía, chiếc miệng nhỏ xíu hơi chu ra…
“Quan trọng hơn tất cả à ? hứ !”
-Rất tốt, anh còn sợ không phải vậy nữa kìa ! Tên này vỗ tay cười hài lòng.-Vì em rất quan trọng với nó, nên anh định cho nó thấy cảnh bọn anh xử em như thế nào ngay trước mặt nó. Lúc đó không biết nó sẽ như thế nào nhỉ…Hahaha…chắc sẽ là sống không bằng chết đó…
Tên trọc cười man rợ, hắt ánh mắt khinh miệt vào bộ mặt khả ố đó, Sa Lệ cười nhạt:
-Nếu điều đó xảy ra, các người cũng chuẩn bị quan tài đi là vừa. Nếu dám tổn hại tôi, cả đời này Leo sẽ không tha cho các người đâu, anh ấy nhất định sẽ tìm trả thù dã man tất cả các người. Leo sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám làm tổn thương tôi…
“Không bao giờ tha thứ ư ?”
Anh Vũ lừ mắt nhìn trời, tay chống lên cằm. Mặc dù có hơi tự tin thái quá khi nói lên điều đó, nhưng nhỏ này cũng không có xạo. Đúng là Leo đã coi Anh Vũ như kẻ thù khi cô lỡ làm con nhỏ đó bị thương. Đã thế còn không thèm nghe cô giải thích lí do nữa chứ. Dễ ghét ! Nghe nó nói xong mà Anh Vũ muốn đứng dậy bỏ về quá. Những lời của Sa Lệ khiến Anh Vũ hơi khó chịu, nhưng còn lâu mới hù được bọn du đãng…
-Nói hay lắm cưng ! Nhưng em nghĩ bọn anh để nó sống để quay lại trả thù bọn anh sao ? gã trọc cầm con dao lên ngang mặt, ánh thép trắng lóa hắt vào mắt Sa Lệ.
-Các người muốn làm gì ? Cô gái hoang mang.
-Đương nhiên là phải xử gọn ghẽ cả hai đứa bây sau khi xong việc rồi. Mày nghĩ bọn tao đem mày tới ngôi nhà hoang này làm gì hả, con nhãi ? Gã trọc vừa nói vừa nắm tóc cô bé lôi lên.-À…nhưng nếu bố mày chịu đem tiền tới chuộc mày thì tao có thể suy nghĩ lại mà tha ày đó. Mục đích của bọn tao lần này chỉ là muốn moi tiền của thằng mọt già đó thôi, tao sẽ tha ày…Sau khi mày đã hầu hạ cho anh chu đáo !
-Á Á Á….Sa Lệ nhăn mặt đau đớn. Cánh tay yếu ớt của cô bé cố gỡ bàn tay thô bạo, bẩn thỉu ra. Quay ra bọn đàn em, gã trùm hất hàm:
-Tụi mày, gọi cho lão già đó đi ! nói nó đem tới số tiền chúng ta yêu cầu, nếu trong vòng 5 tiếng nữa mà nó không chịu giao tiền cho chúng ta, nó sẽ phải tới hốt xác con gái về đó.
-Đại ca ! Tụi em gọi rồi. Lão già đó có vẻ ngoan ngoãn lắm, nó đang đi chuẩn bị tiền. Một tên đàn em lí nhí trả lời, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại.
-Tốt lắm ! Còn thằng công tử tóc đỏ chết tiệt kia nữa. Bây giờ tao nên tặng cho nó món quà gì đây nhỉ
-Có cần bọn em đặt bẫy dụ nó tới đây không anh ? Tên đàn em nhìn Sa Lệ rồi hỏi ý gã trùm.
-Hừ ! Vậy giao cho tụi mày đó. Thằng đó thì không cần phải vội, chỉ cần chúng ta còn giữ con nhỏ này, tao tin nhất định sẽ dụ được nó tới đây, nhưng giờ tao muốn xử con nhỏ bồ nó trước đã. Tao nóng người lắm chịu không nổi rồi. Gã nhìn Sa lệ, nước miếng từ miệng chảy xuống sàn, đôi mắt dã thú trợn lên, hai tay gã nắm chặt cô bé kéo lại gần mình, cái lưỡi bẩn thỉu lè ra tiến lại gần khuôn mặt cô bé…
-Cứu tôi với…Sa Lệ sợ hãi hét lớn. Hai bàn tay yếu ớt cố đẩy con dã thú ra một cách vô vọng.
Anh Vũ ngồi ngoài cửa nhíu mày hơi quay vào trong, bàn tay cô nắm chặt con dao nhỏ. Bọn này đang giở trò, Sa Lệ sắp bị tụi nó xơi tái rồi, Nhưng Anh Vũ không muốn xuất hiện lúc này.
-Cứu tôi với…
Tiếng hét thất thanh của Sa Lệ lại vang lên, hòa vào đó là tiếng cười cợt man rợ của lũ du đãng đang vây quanh. Gã trọc đầu đè chặt cô vào tường. Và “roẹt..” mảnh váy đồng phục của cô bé bị xé rách. Sa Lệ đang điên cuồng chống trả một cách vô vọng. Anh Vũ cố ngồi im, cau mày…
-Cứu tớ với Leo ! Leo !
Leo…
Rầm….!!!!!!
-DỪNG LẠI ĐI. LŨ KHỐN !!!!
Cánh cửa bị đạp bật ra, Anh Vũ lao vào. Con dao nhỏ trên tay cô bé bay tới cắm ngập vào cánh tay đầy hình xăm của gã trọc đầu. Tên này rú lên vội buông Sa Lệ ra giữ chặt lấy bàn tay đang túa máu. Cả bọn giật mình nhìn lên…
-Thả con nhỏ đó ra. Không con dao thứ hai sẽ lấy mạng mày đó ! Lũ khốn…
Anh Vũ vừa nói vừa quay tròn con dao trong tay. Bọn côn đồ lập tức lao tới lấy đồ nghề…
-Chính là con nhỏ này !
-Đại ca ! Chính con nhỏ này đã bẻ tay, đạp gãy chân tụi em lần trước đó !
Mấy tên đàn em lao nhao lên vây quanh Anh Vũ, nhưng mấy lời của tụi này có lọt vào tay đại ca nó hay không thì không biết, vì tên này đang bận lo cho cánh tay đau…
-Hô ! Xem ra trí nhớ của tụi mày đã khá hơn trước rồi đó nhỉ ? Anh Vũ mỉm cười đưa con dao ra trước mặt.-Thế mà tao cứ tưởng phải làm gì cho tụi mày nhớ lại chứ ? Bọn bắt cóc nhìn thấy con dao sắc lẻm trên tay Anh Vũ hơi lùi về sau.
-Hừm! Con nhãi…
Tên trùm từ từ đứng dậy nhìn cô bé, rồi thản nhiên rút con dao trên cánh tay ra, máu túa ra đỏ ngầu và chảy tong tong xuống sàn.
-Wa ! Không đau à ?
Anh Vũ ngạc nhiên nhìn cánh tay đang túa máu của nó rồi đưa tay lên cằm nhìn nó đầy thán phục. Người bình thường bị dao gim như vậy là gào lên như điên rồi, sao tên này bình thản quá nhỉ, nó bị bệnh mất cảm giác chăng ?
-Hừ ! Con nhãi ranh…Tên trọc nhìn cô bé cười nhạt, mặt hơi tái. Anh vũ cũng bật cười. Ra là đang muốn làm mặt ngầu với tụi đàn em. Chứ thực ra nó cũng muốn khóc lắm rồi ! Chậc ! Thằng này đúng là mắc bệnh sĩ diện mà.
-Con ranh ! Tao rất bất ngờ vì sao mày lại xuất hiện ở đây đó ? Thế còn thằng Leo đâu ? Nó đi cùng mày luôn chứ ? Ném con dao nhỏ xuống sàn, gã trọc tiến lại gần cô bé.
-Leo đang bận ! Chỉ có tao và cảnh sát tới đây thôi.
Anh Vũ nhìn nó bình thản, nhưng thực ra trong lòng cô hoang mang lắm rồi, thân cô thế cô lao vào đây, tụi bắt cóc này cũng đâu có hiền, nếu không có người tới giúp thì sẽ phiền lắm đây. Anh Vũ giờ mới nhận ra mình đúng là kẻ khờ.
-Cảnh sát à ? Mày hù tao đó hả nhãi? nếu có bọn cớm đó thì tụi nó đâu rồi, sao lại để ột mình mày chường mặt ra đây ? Gã trùm cười nhạt gõ gõ cây gậy sắt trong tay.
-À…Hahahaha. Mấy gã đó đang bận đi nhậu. Tí nữa mới ghé ! Anh Vũ cười gượng, không biết Minh Nhật đã gọi cho cảnh sát chưa nữa.
-Đại ca ! Có thằng nhóc nào đang đánh nhau với người của mình dưới kia kìa.
Nghe tiếng ồn ở khu vườn bên dưới. Một tên đàn em ló ra cửa sổ thông báo, gã trùm cũng hé mắt nhìn ra cười nhạt. Minh Nhật đang bị một đám du côn bên dưới vây đánh, Anh Vũ thở dài, vậy là cơ hội cuối cùng có vẻ cũng bị dập tắt rồi, Minh Nhật đã bị phát hiện, bây giờ mà không nhanh chóng cứu được Sa Lệ ra khỏi đây có lẽ cô cũng phải chịu chung số phận với cô ta mất…
-Chắc là thằng Leo đó. Có thể tụi này thấy bọn mày bắt con nhỏ bồ nó ở trường rồi bám theo tới đây mà tụi mày không biết đó. Nó bị bọn kia vây đánh rồi, chẳng mấy chốc mà tụi nó sẽ tóm được thằng nhãi đó thôi. Quay ra nhìn Anh Vũ, gã cười nhạt.-Xử con nhỏ này cho tao.
Lập tức đám đàn em của nó lao vào, Anh Vũ lạnh lùng vung hai con dao phóng thẳng về phía trước, và hai tên bị gim vào đùi, ngã xuống sàn lăn lộn. Đám người còn lại thấy vậy dợn bước, không còn tên nào dám xông vào cô bé nữa. Anh Vũ phóng dao quá chuẩn, chỉ một cái vung tay là có đứa ăn dao, hẳn nhiên bọn này không ai muốn ăn dao cả. Nên đừng dại dột mà xông vào. Anh Vũ dè chừng đi lại gần hơn, cần phải tới lôi cô tiểu thư kia ra khỏi đây trước khi nó bị bọn quỷ đói này ăn thịt. Dù sao đánh nhau với bọn này là quyết định của cô. Cả Sa Lệ và Leo vì cô mà bị cuốn vào chuyện này, cô cảm thấy cần có chút trách nhiệm tới cứu nó.
-Tụi mày làm trò gì đó ? Lao vào xử con nhỏ đó đi, tụi mày nghĩ nó giấu được nhiều dao trong người lắm sao ? Gã trùm quát lớn, mấy tên đàn em lấy lại tinh thần hơn, vây quanh Anh Vũ, cô bé hơi cau mày, đôi môi nhỏ hé nụ cười, con dao đưa lên ngắm vào gã chuẩn bị chuyển động…
-Á Á Á…Và Sa Lệ bị gã trùm tóm chặt, lôi lên, khuôn mặt cô nhìn Anh Vũ tái mét…
-Mày định phóng con dao đó vào tao nữa chứ gì ? Con nhãi ! Giữ chặt Sa Lệ làm lá chắn, gã cười nhạt.-Thử phóng đi. Xem tao bị đâm hay con nhỏ này bị đâm.
Anh Vũ hơi nhíu mày. Thằng khốn này, đúng là đê tiện mà, Sa Lệ đang bị đem ra làm lá chắn, Anh Vũ không dám phóng con dao nữa, sơ sẩy một chút thôi thì cô ta cũng sẽ gặp nguy hiểm…
…-Tụi mày còn chờ gì nữa. Bắt con nhỏ đó lại…gã hất hàm gọi lũ đàn em.
-Tuân lệnh, đại ca !!!!
Bọn du côn lại xông vào, Anh Vũ không còn cách nào khác là lao tới chiến đấu, những thanh sắt trắng lóe vung lên, Anh Vũ vừa cố tránh đòn, vừa đánh trả và cố tiến đến gần Sa Lệ. Nhưng bọn chúng quá đông…