Điều Ước Của Dê Con

Chương 6




Chủ nhật, là ngày chấm dứt công diễn của Lý Ngang ở nước Pháp.

Theo lý mà nói, Lôi Khế Nhĩ phải về nhà. Nhưng mà cậu còn chưa về nhà, cậu mặt dày mày dạn ở nhà Bao Đức không chịu đi, Ba Đốn đã về từ thứ sáu. Trong phòng chỉ còn lại có cậu cùng Bao Đức, hai người trừng mắt nhau.

“Cậu còn không trở về nhà?” Bao Đức hỏi.

“Cậu muốn đuổi tôi về?”

“Cũng không phải đuổi ── nhưng thật ra như vậy có một chút không tiện, cậu không đi tôi làm sao về quê a! Đại gia!” Bao Đức không khách khí nói thẳng, lúc trước nói chỉ đợi đến tuần này, hiện tại còn không chịu đi.

Lôi Khế Nhĩ cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, “Cậu sao có thể nhẫn tâm đem tôi đá ra khỏi cửa? Tôi không chỗ ở có thể đi đâu?”

“Cậu rõ ràng có nhà để về ngaz!”

“Cậu cho tôi ở nhờ thêm một ngày, tôi xin cậu”

“Chỉ một ngày! Tôi mua vé xe ngày mai, ngày mai hai người chúng ta đều phải đi” Bao Đức không khách khí, lập tức đi đặt vé xe.

Lôi Khế Nhĩ cũng biết đạo lý chỉ trốn được một lúc, không trốn được cả đời, rồi lại ôm ý tưởng tiêu cực một ngày tính một ngày, cậu có chút sợ hãi phải đối mặt với Lý Ngang. Dù sao đã biết lần này thật sự là nhổ râu sư tử.

Cho nên Lôi Khế Nhĩ vào lúc mười một giờ buổi sáng chủ nhật nhận được điện thoại của Lý Ngang, kích động đến thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, rõ ràng đã dọa đến Bao Đức vốn đang thờ ơ, hắn chưa từng nhìn thấy có người vì nhận được điện thoại mà bị dọa thành như vậy, so với nhìn thấy quỷ còn muốn kinh hoảng hơn.

“Tôi nói cậu với anh trai cậu có phải bị vấn đề gì hay không?”

“Vấn đề gì?” Lôi Khế Nhĩ khẩn trương hỏi lại.

“Tôi làm sao biết là vấn đề gì, tôi nói anh ấy không phải sẽ đánh cậu chứ? Nếu không cậu sao lại sợ như vậy?” Bao Đức hỏi, mặc dù miệng hắn rất xấu, nhưng là thật lòng quan tâm tình trạng của Lôi Khế Nhĩ. Hắn từng nghe nói đứa trẻ được nhận nuôi ít nhiều sẽ gặp phải ngược đãi, hắn thật sự rất sợ Lôi Khế Nhĩ nằm trong số đó, mà không dám nói ra.

“Cậu suy nghĩ quá nhiều, anh của tôikhông có đánh tôi” Lôi Khế Nhĩ cười nói, cảm thấy suy nghĩ này của hắn có chút hoang đường.

“Vậy cậu làm sao lại bị dọa thành như vậy?” Bao Đức chất vấn.

“Ân ──” Lôi Khế Nhĩ trầm ngâm một lúc, mới nói, “Anh của tôi, anh ấy đã trở về, anh ấy nói mấy ngày nay tôi nhận được sự chiếu cố của cậu, muốn đến mời cậu ăn một bữa cơm.”

“Ai, anh ấy sao lại khách sáo như vậy! Đã đặt chỗ nhà hàng chưa? Cần tôi đi đặt chỗ trước không?” Bao Đức ngoài miệng nói vô cùng khách khí, nhưng thái độ phi thường tích cực, đó là tính cách của hắn

“Không cần, anh ấy đã đặt trước rồi, một lát nữa sẽ đến đón chúng ta” Lôi Khế Nhĩ vừa nói vừa sửa sang lại hành lý của chính mình, kỳ thật phải gặp Lý Ngang cậu cực kì lo lắng

“Đặt nhà hàng nào? Chúng ta ăn cái gì?” Bao Đức chỉ để ý điều này.

“Đồ ăn Pháp.”

“Ah a~~~, đồ ăn Pháp rất ngon! Thuận tiện có thể nghe anh ấy nói một chút chuyện thú vị ở Pháp, nói không chừng có khi anh trai cậu diễm ngộ (gặp được người đẹp) gì đó. Dù sao anh cậu tài hoa như vậy, diện mạo tuấn mỹ vóc người lại đẹp, khẳng định một đống người ngưỡng mộ hy vọng có được anh ấy. Nói thật, người làm việc trong lĩnh vực âm nhạc như anh ấy lại có được dáng người hoàn mỹ như vậy thật sự là hiếm thấy.” Bao Đức bày ra bộ dáng hâm mộ.

Nghe thấy hai chữ diễm ngộ, Lôi Khế Nhĩ dừng hành động đang làm lại, cảm giác có điểm bị đả kích, nhưng rất nhanh lại khôi phục động tác.

“Cậu có thể hảo hảo hỏi anh ấy, tôi cũng rất muốn biết.” Lôi Khế Nhĩ nói, cố tỏ vẻ trấn định.

“Ân, cũng không biết anh ấy bình thường làm sao tập luyện, tôi nhất định sẽ hỏi! Tôi đảm bảo!” Bao Đức vỗ ngực, xác định trước.

Nhưng Lôi Khế Nhĩ muốn biết cũng không phải chuyện này, cậu tò mò chính là chuyện gặp được người đẹp kia. Đối với sự hiểu lầm của Bao Đức, Lôi Khế Nhĩ cũng không giải thích gì nhiều, yên lặng sửa lại hành lý của mình.

Sửa lại hành lý xong, lại đợi một chút, hai người tán gẫu vài câu, điện thoại lần thứ hai vang lên. Lý Ngang tới rồi, đang chờ dưới lầu nhà Bao Đức. Hai người xuống lầu, Bao Đức cũng giúp Lôi Khế Nhĩ xách một túi hành lý, vừa xuống dưới, cùng Lý Ngang chạm mặt đã bị Lý Ngang “xách giùm”.

“Cậu vất vả, tôi làm là được rồi.” Lý Ngang tiếp nhận hành lý, khoác vai Lôi Khế Nhĩ đi tới cốp xe bỏ hành lý vào.

Lôi Khế Nhĩ nhìn y ngoài cười nhưng trong không cười, rõ ràng đang mất hứng, cậu rất sợ Bao Đức phát hiện, theo Lý Ngang đi đến phía sau xe, nhỏ giọng gọi y, “Anh”

“Ân” Lý Ngang nghe xong, trả lời một tiếng. Vốn thấy hai người bọn họ sóng vai xuất hiện, làm cho y thực phẫn nộ, lại bởi vì Lôi Khế Nhĩ mềm mại gọi y một tiếng, cơn tức này lập tức tiêu tán hết, biểu tình nhu hòa rất nhiều.

“Đừng dọa bạn học của em.” Lôi Khế Nhĩ nhắc nhở một câu. Anh cậu thật sự không phải người tốt tính gì đó.

Lý Ngang khẽ hừ một tiếng, không trả lời cậu, đem hành lý bỏ hết vào cốp xe, xong xuôi mới trở về chỗ ngồi chuẩn bị lái xe.

Lôi Khế Nhĩ trở về chỗ ngồi phía sau, đẩy đẩy Bao Đức, ngồi vào chỗ.

Đợi mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, Bao Đức vẫn quan sát hồi lâu cuối cùng không chịu nổi, cùng thần tượng làm người ta sùng bái bắt chuyện, “Anh Lý Ngang, thực ngại quá đã khiến anh tốn kém.”

“Đâu có, nên như vậy” Lý Ngang lái xe, quay đầu lại, hung hăng trừng mắt Lôi Khế Nhĩ ngồi phía sau, nói, “Em xem anh như tài xế có phải không?”

Lôi Khế Nhĩ sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, sau khi giải thích xong, lập tức xuống xe ngồi vào ghế phó lái. Bao Đức sửng sốt, còn chưa rõ ràng, bạn học bên cạnh cũng đã đổi vị trí.

“Thắt đai an toàn.” Lý Ngang nhắc nhở một tiếng.

Lôi Khế Nhĩ kéo đai an toàn, mắt thấy Lý Ngang đến gần, thắt đai hộ cậu. Hành động này dọa Lôi Khế Nhĩ nhảy dựng, phải biết rằng phía sau bọn họ còn có Bao Đức. Lôi Khế Nhĩ nhanh trí bắt chuyện, “Đai an toàn xe hình như bị gì đó, phải hai người mới cài được.”

Vì hành động của bọn họ vừa rồi tìm một cái lý do.

Lý Ngang nghe giải thích Lôi Khế Nhĩ, cười khẽ, “Hảo, trở về nhớ rõ nhắc nhở anh đưa xe đi kiểm tra, thuận tiện đổi lại đai an toàn.”

Lôi Khế Nhĩ trừng y, dù sao Bao Đức phía sau nhìn không thấy vẻ mặt của cậu.

Bao Đức quan sát một chút, phát hiện không khí không nên khẩn trương như vậy, lại bắt đầu nói chuyện với Lý Ngang. Đối vấn đề của Bao Đức, Lý Ngang đều đáp lại, ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía Lôi Khế Nhĩ. Lôi Khế Nhĩ vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, không hề nhìn lại y. Cho dù như thế, Lôi Khế Nhĩ cách y rất gần, mà không phải ở bên cạnh người khác, y đã cảm thấy rất tốt, thực thỏa mãn. Cho nên y rất nhẫn nại nhất nhất đáp lại mấy câu hỏi không dinh dưỡng lại không thú vị của Bao Đức.