Điều Ước Của Dê Con

Chương 10




“Phòng khách còn có một gian, hai người xác định là ngủ cùng nhau?” Mông Nã hỏi, để xác định đáp án. Hắn cũng không nhiều lời làm gì, tỏ vẻ hiểu biết. Ba người buông hành lý, Mông Nã chú ý tới Lý Ngang cùng Lôi Khế Nhĩ cầm hộp, hai người đều là đàn violon.

“Nhạc khí của tôi cũng là đàn violon, Ái Đức Mông con trai ngài ấy cũng là nghệ sĩ đàn violon” Mông Nã nói

“Ngài Sử Đế Phân tụ họp nhiều nghệ sĩ đàn violon là muốn làm cái gì?” Lý Ngang nói, cười khẽ ra tiếng. Là muốn bọn họ cùng lên võ đài đấu violon sao?

“Là để chúng tôi hướng anh học tập” Mông Nã cười nói, “Bất quá theo như tính cách của đại chỉ huy, chỉ sợ là đem chúng ta tụ họp cùng một chỗ diễn tấu âm nhạc, thỏa mãn tâm tư ngài ấy”

Mông Nã mời bọn họ về lại phòng khách ngồi, ngài Sử Đế Phân đã về, ba người tự nhiên tiến đến nghênh đón.

“Mọi người đến đây” Sử Đế Phân hướng bọn họ tiếp đón một tiếng, trước đem mấy thứ mới mua về dẹp đi. Bởi vì vợ của ông ấy không có ở nhà, cho nên chỉ có thể ra ngoài mua thức ăn, trong phòng đều là nam nhân, may mắn là Mông Nã có mấy món sở trường, bọn họ chỉ phụ trách đem nguyên liệu nấu ăn mua trở về.

Sử Đế Phân giới thiệu ngắn gọn, để mọi người làm quen lẫn nhau, không thể chờ đợi để bắt đầu cuộc thảo luận về các bài hát. Mông Nã rời khỏi cuộc thảo luận tiến vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu, không lâu, Lôi Khế Nhĩ gia nhập hàng ngũ cùng hắn, giúp cắt khoai tây.

“Cậu không nghe sao? Được đại chỉ huy gia chỉ dạy thật sự là quý giá.” Mông Nã cười nói

Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, “Trình độ của tôi không tới đó.”

“Cậu luyện qua ca khúc Paganini Caprices chưa ?”

Lôi Khế Nhĩ gật đầu, vì Lý Ngang thúc giục thật gian nan luyện qua vài lần

“Cậu cảm thấy khó sao?”

“Rất khó”

“Tôi cũng cảm thấy rất khó, khi tốt nghiệp lão sư chỉ định tôi phải luyện bài này, nhưng tôi đến bây giờ vẫn không thể luyện tốt.” Mông Nã cười nói, tuy là chuyện mất mặt, nhưng hắn cũng rất thẳng thắn đối mặt.

Lôi Khế Nhĩ kinh ngạc, “Anh không phải tốt nghiệp khoa âm nhạc khoá này?”

Vừa nói ra khỏi miệng cậu liền hối hận, cậu có thể nào như thế không lễ phép hỏi đối phương, giống như nghi ngờ năng lực đối phương. Làm thế nào mà lần đầu tiên gặp mặt đã lộ ra bản tính.

“Đúng vậy, tôi là, miễn cưỡng tốt nghiệp. Ôi, tên Ái Đức Mông kia được dàn phát hiện thu nhận anh ấy, anh ấy có những gì tôi không có….. uhm, nói chung là chuyện dài dòng lắm. Rất phiền, nhưng sau kế hoạch trao đổi này, phải đi du lịch một thời gian, còn những chuyện khác thì về sau rồi tính tới.” Mông Nã vừa nói vừa nấu, nên động tác có vẻ chậm.

“Anh vì cái gì phải đi du lịch?

“Để tìm kiếm cuộc sống ý nghĩa của chính mình, còn có niềm vui chơi nhạc. Tôi tính mang đàn violon, một bên du lịch, một bên diễn tấu kiếm chút lộ phí, có thể đi rất xa phải đi rất xa.”

“Nghe có vẻ rất thú vị”

“Chắc chắn rất thú vị. Như thế nào, cậu có nghĩ muốn gia nhập với tôi?” Mông Nã đột nhiên thuyết phục đối phương. Hắn vừa rồi quan sát Lôi Khế Nhĩ thật lâu, cảm thấy đối phương rất tốt. Trọng điểm là bộ dạng thực đáng yêu, chính là loại hình hắn thích.

“Huh?” Lôi Khế Nhĩ kinh ngạc

“Rời xa nhà đi du lịch có bạn đồng hành chăm sóc lẫn nhau không phải quá tốt à, tôi hiện nay kế hoạch cũng chỉ có một mình, nếu như cậu gia nhập cùng tôi, chúng ta có hai người.” Mông Nã tính cho cậu nghe, ngẩng đầu đối Lôi Khế Nhĩ nhe răng cười, biểu đạt thiện ý của hắn.

“Tôi – suy nghĩ …. Cần phải suy nghĩ.” Lại suy nghĩ. Lôi Khế Nhĩ cảm thấy gần đây cậu phải suy nghĩ nhiều chuyện lắm.

“A, cậu nghe – cậu tiếp thu ý kiến.” Mông Nã đột nhiên chú ý đến bên ngoài, phòng khách ba người kia bắt đầu đứng lên diễn tấu. Hai thanh đàn violon, một bên là giai điệu Ái Đức Mông, một bên là giai điệu Lý Ngang.

“Anh trai cậu là người có tính công kích” Mông Nã bình luận. Dựa vào âm nhạc có thể nhận biết tính cách của mỗi người, âm nhạc của Lý Ngang thể hiện bản tính của y, có chứa tính công kích cùng khí phách, phong cách mãnh mẽ, độc đoán, khó trách tuổi còn trẻ mà có thể đứng ở vị trí cao như vậy. Kỹ xảo âm sắc còn có lực nắm trong tay cũng không hề có chút nhượng bộ với đối thủ.

Âm sắc tùy chỉ đạo, có thể thay đổi, hai thanh đàn violon âm sắc chồng chéo lên nhau, lưu loát tạo ra những giai điệu âm nhạc tuyệt vời.

Mông Nã biết, Ái Đức Mông muốn làm thủ tịch dàn nhạc (đây là vị trí cao trong dàn nhạc)

“Mọi thứ đều rất tốt, đối với người khác cũng rất tốt, chính là có thể dễ dàng tức giận” Lôi Khế Nhĩ nói, giúp Lý Nang nói vài câu tốt đẹp

“Người cũng như tên, giống như một con sư tử (vì tên tiếng Anh của Lý Ngang là Lyon), có khí phái vương giả. Tôi thích phong cách của cậu ta! Hâm mộ dáng người của cậu ta! Haha!” Mông Nã tự kiêu cười.

Lôi Khế Nhĩ cũng cười, Mông Nã thật sự là người thú vị.

Bên ngoài diễn tấu âm nhạc xong, tạm dừng một hồi, truyền đến tiếng cười. Lôi Khế Nhĩ động tác có chút chậm lại, muốn nghe xem ở bên ngoài thảo luận cái gì. Mông Nã thấy không tiếng động cười khẽ.

“Lôi Khế Nhĩ, có thể phiền cậu lấy nước sốt cà chua cho tôi không? Ở bên trong tủ lạnh.”

“Được” Lôi Khế Nhĩ gật đầu

Mông Nã là cố tình nhờ Lôi Khế Nhĩ, làm cho cậu có thể tiếp tục làm việc, đem khoai tây cắt cho xong, để nấu canh, qua thật lâu cũng không thấy Lôi Khế Nhĩ quay đầu. Mông Nã cười thầm, tiểu tử này thật thú vị, rõ ràng thực để ý lại làm bộ làm tịch.

Qua không bao lâu, Ái Đức Mông đi ngang qua, hỏi có cần giúp đỡ gì hay không. Lôi Khế Nhĩ lúc này mới nhớ tới mình phải lấy nước sốt cà chua, chạy nhanh đến tủ lạnh lấy ra sốt cà chua, đưa cho Mông Nã, Mông Nã hướng cậu nói lời cảm ơn, một tiếng trách cứ đều không có, Lôi Khế Nhĩ ngược lại chột dạ mặt đỏ.

Ái Đức Mông chú ý tới vẻ ngoài kì lạ của Lôi Khế Nhĩ, tầm mắt dò xét nhìn Mông Nã cùng Lôi Khế Nhĩ, cuối cùng dừng lại trên người Mông Nã, dùng ánh mắt hỏi hắn, đây là sao có chuyện gì xảy ra?

Mông Nã không để tâm, cười nói với Ái Đức Mông, “Anh mau tới dọn đồ ăn ra ngoài đi”

“Tôi, để tôi!” Lôi Khế Nhĩ xung phong nhận việc dọn bàn ăn, mặt đỏ ửng do ngượng ngùng dọn đồ ăn ra khỏi phòng bếp.

“Em lại đùa giỡn người ta?” Người vừa đi, Ái Đức Mông lập tức chất vấn Mông Nã, nếu không phải có khách ở đây, hắn thật sự muốn cắn cái người này một hơi. Vừa mới vào cửa nhìn thấy Lôi Khế Nhĩ cùng người nọ nói cười, trong đầu liền không thoải mái.

“Mới không có” Mông Nã bật cười, lấy tay quệt ít sốt cà chua, “Giúp em nếm thử hương vị”

Ái Đức Mông liến nắm tay hắn đưa vào miệng, đầu lưỡi cố ý khiêu khích một chút.

“Này!” Mông Nã rút tay về, lấy khuỷu tay đánh hắn, “Đừng làm ẩu!”

Ái Đức Mông nở nụ cười

Hai người không chú ý tới Lôi Khế Nhĩ đứng ở phía sau bọn họ, rất nhanh dọn xong đồ ăn, điều chỉnh cảm xúc, trở về liền thấy bọn họ trong lúc đó có những hành động thân mật với nhau, lập tức hiểu được sự tình. Nguyên lai quan hệ bọn họ là như vậy. Cũng giống như cậu và Lý Ngang.

Lôi Khế Nhĩ tim đập tăng tốc rất nhanh, dịu đi một chút cảm xúc, thừa dip hai người kia tách ra, lên tiếng, “Còn có cần giúp gì không?”

“Nơi này giao cho chúng tôi đi, nào có đạo lý để khách giúp đỡ” Ái Đức Mông hướng cậu cười nói, mời cậu trở về phòng khách nghỉ ngơi một hồi, cố ý đuổi khéo cậu đi.

Lôi Khế Nhĩ trở về phòng khách, đến bên cạnh Lý Ngang ngồi xuống, Lý Ngang đang cùng đại chỉ huy gia trò chuyện với nhau thật vui, thậm chí bàn luận đến chuyện lần sau sang Đức trình diễn. Khó trách Mông Nã lại rời đi, hai người đàm luận những vấn đề mà không phải người ngoài như bọn họ có thể hiểu.

Lôi Khế Nhĩ im lặng ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, rõ ràng cảm nhận được chính mình cùng Lý Ngang rất chênh lệch, không chỉ có tuổi, còn có thực lực. Lý Ngang cùng đại chỉ huy gia là cùng một thế giới, cách thế giới của cậu quá xa.

Bọn họ đi lưu diễn, đầu tiên là bản địa Anh quốc, rồi Pháp quốc, kế tiếp còn muốn đi Đức, bọn họ muốn đi lưu diễn nhiều quốc gia như vậy. Lữ hành (du lịch) ──, Lôi Khế Nhĩ đột nhiên nhớ tới đề nghị của Mông Nã, có chút động tâm, cậu cũng nghĩ muốn được đi đây đó.

“Lôi Khế Nhĩ?” Lý Ngang thấy vẻ mặt ngớ ra của cậu, hô to một tiếng.

“Ân?” Lôi Khế Nhĩ lấy lại tinh thần, tràn đầy nghi hoặc nhìn anh trai cậu.

“Có phải mệt mỏi hay không?”

“Không sao cả.”

“Muốn về phòng nghỉ ngơi trước hay không?” Lý Ngang vẫn rất lo lắng cho cậu

“Không cần. Em tốt lắm, không có việc gì” Lôi Khế Nhĩ mỉm cười, tỏ vẻ cậu thật sự không có việc gì, lập tức cúi đầu tránh đi, né ánh mắt nóng vội của Lý Ngang. Cậu lo lắng bọn họ sẽ bị phát hiện, cậu cũng không muốn phá hư danh dự Lý Ngang, hơn nữa còn ở trước mặt đại chỉ huy gia.

Cậu không thể làm hại anh trai. Mặc dù cậu thật sự là người như vậy.

_Hết Chương 10_

❀Chú thích:

1.Theo QT thì tên con trai ngài Sử Đế Phân đúng là Ái Đức Mông, nên mọi người đừng thắc mắc. Truyện không lấy bối cảnh phương Tây nên mình không muốn Âu hóa tên nhân vật nên vẫn sẽ sử dụng tên Ái Đức Mông

2.Cặp đôi Ái Đức Mông x Mông Nã là 2 nhân vật chính thuộc bộ khác cùng chung hệ liệt với bộ này. Từ chương 1 mình đã có chú thích đây là hệ liệt gồm 3 bộ đam mỹ