Điều Ước Có Tuyết Giữa Trời Mùa Hạ

Chương 1




Tôi gặp em vào một ngày tháng mười hai rét lạnh...

Chuyến xe buýt cuối cùng của ngày chạy đến trước mặt tôi, xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng, tôi bước lên xe. Đảo mắt nhìn xung quanh, còn một chỗ trống duy nhất,

tôi nhanh chân bước lại gần rồi ngồi xuống. Người khách ngồi trên băng ghế không chút nào để ý rằng mình đã ngồi quá nửa chiếc ghế, tôi khẽ nói:"Bạn ơi, bạn làm ơn ngồi dịch vào trong được không?". Người đó ngẩng đầu lên nhìn tôi, không nói gì,

nhích người lui vào trong. Chỉ một lát sau, bờ vai bổng nặng trĩu, vị khách bên cạnh đã ngủ rồi, tựa vào vai tôi ngủ ngon lành. Đến điểm cuối, chỉ có tôi và cô ấy ở lại trên xe. "Này bạn, đến điểm cuối rồi." 

"Ơ... bác tài, đây là đâu ạ?" Cô bé dụi dụi đôi mắt hỏi bác tài đang chuẩn bị xuống xe.

"Điểm cuối" Tôi buồn cười nhìn cô bé, lắc đầu rồi bước xuống xe. 

Mới đi được một đoạn, tôi liền nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân. "Sao vậy?" Cô bé đang níu áo tôi.

"Này anh, hình như tôi đi quá mất rồi, tôi muốn đến địa chỉ ghi trên này... Anh làm ơn chỉ giúp tôi với" 

"Địa chỉ này à... Khá xa đấy. Giờ cũng muộn rồi, hay là thế này đi, đi ngược lại một chút đến nhà tôi, tôi lấy xe đưa em đi."

Em có vẻ bối rối nhìn tôi một lúc lâu, sau đó mới gật đầu đồng ý. Cứ thế chúng tôi đi bộ cùng nhau, trời lạnh mà em mặc phong phanh quá, làm mũi em đỏ ửng lên. Tôi khoác cho em chiếc áo của mình "Em nên mặc nó". "Cảm ơn anh. Mà sao anh cũng đi quá vậy?" Em nghiêng đầu hỏi. Tôi cười cười, nửa thật nửa đùa trả lời em "Em ngủ ngon quá tôi không nỡ đánh thức.". Em lại đỏ mặt "Mấy anh miền Bắc dễ thương thật đó". Tôi gật đầu "Đúng rồi".

Đến nhà, tôi vào lấy xe, lại khoác vội thêm chiếc áo, mẹ tôi hỏi đi đâu, tôi bảo rằng cóchút việc. Em vẫn đứng chờ ở ngoài cổng, đang hát ngâm nga gì đó, cái miệng nhỏ nhắn chu ra nhìn rất dễ thương. Em lôi điện thoại ra, chụp cả biển xe và khuôn mặt đang ngạc nhiên của tôi, tôi hỏi "Em làm gì vậy?". "Em gửi cho má, lỡ có mất tích, má biết đường tìm" Em hí hoáy gửi tin, tôi bật cười, em láu quá. Tôi đưa em đến nơi, em nói "Cảm ơn anh", tôi mặt dày nói "Muốn cảm ơn thì đưa số điện thoại em đây." Em do dự một chút rồi đưa thật, tôi mỉm cười vẫy tay tạm biệt em.

Hôm đó, là một ngày rét lạnh đầu tháng mười hai...