Edit + Beta: Vịt
Trình Nghị đi chuyến bay buổi sáng, hơn 2 năm không gặp, Hà Vũ Bạch hoàn toàn không nhận ra đứa nhóc quậy hồi đó nữa.
Trình Nghị 14 tuổi vẫn dáng vẻ trẻ con, bây giờ thì đã hoàn toàn trổ nét đàn ông: Cao hơn Lãnh Tấn chút, mặt mày cũng sâu sắc hơn.
Chẳng qua lúc cậu chàng cười, răng nanh lộ ra vẫn tỏ vẻ ngây thơ.
"Lông Chim Nhỏ, em rất nhớ anh!" Trình Nghị ôm chặt Hà Vũ Bạch vào lòng, mặc kệ cha ở bên cạnh nhìn có vui hay không.
Lãnh Tấn nói chua loét: "Này cha nói, con không nhớ cha con à."
Trình Nghị tỏ vẻ nghiêm túc: "Đương nhiên nhớ, nhưng cha đã lớn vậy rồi, ôm ấp không thích hợp, đúng không?"
"Oắt con!" Lãnh Tấn cười mắng đập vai con trai, phát giác cơ bắp dưới tay cực co dãn, "Được đấy, tập từ bao giờ?"
Trình Nghị tuốt tay áo T-shirt ngắn, gấp cánh tay show cơ bắp, sau đó hất cằm lên: "Mỗi ngày hít đất trăm cái, giống như chơi vậy."
"Được rồi đấy hai người, về nhà hẵng nói, Tiểu Nghị ngồi máy bay lâu như vậy chắc là mệt rồi." Hà Vũ Bạch nói, đưa tay muốn kéo hành lý giúp Trình Nghị.
Trình Nghị nhanh chóng đổi ngón tay kéo hành lý: "Em tự kéo là được, cũng không phải trẻ con."
Hà Vũ Bạch cười cười bất đắc dĩ, nói thầm ở trong mắt anh em vẫn là trẻ con đó.
(Đứa nào re-up là chó)
Lần này về nước, Trình Nghị vẫn muốn tận dụng nghỉ hè làm thực tế xã hội.
Chỉ là lần này cậu không đến Tổng hợp Đại Chính nữa, mà giành được cơ hội thực tập ở một công ty phần mềm máy tính tên là Khoa học Kỹ thuật Hãn Hải.
Khoa học Kỹ thuật Hãn Hải vừa đưa ra thị trường ở Nasdaq, giá trị trường đạt đến mấy trăm triệu dollar, coi như một con hắc mã trong ngành.
Chủ yếu là các ngân hàng lớn, môi giới khai thác và bảo vệ hệ thống giao dịch.
Hãn Hải nhận người không nhìn trình độ học vấn chỉ nhận kỹ thuật, nộp đơn cũng chỉ một đề bài — Phá quy trình tường lửa mà chủ tịch đích thân soạn.
Mà vị chủ tịch gần 22 tuổi, được trong giới ca tụng là hậu duệ của Bill Gates.
Dọc đường nghe con trai thao thao bất tuyệt khen ngợi chàng thanh niên đẹp trai tài giỏi, Lãnh Tấn ghen tị địa vị thần tượng mình trong suy nghĩ của con trai đã bị dao động.
"Em giải quy trình tường lửa kia mất bao lâu?" Hà Vũ Bạch thấy Lãnh Tấn không nói chuyện, chủ động đón lời Trình Nghị.
"23 phút." Ngữ khí Trình Nghị tràn đầy kiêu ngạo không che dấu được.
Hà Vũ Bạch tò mò: "Đây được coi là nhanh sao?"
"Đương nhiên, ít nhất trước mắt không có ai nhanh hơn em, người giữ kỉ lục trước đó cần 1 tiếng!"
"Oaaa, em đỉnh quá."
"Chuyện vặt thôi, nếu không phải em dùng mật mã viết lời nhắn cho anh ta, còn có thể nhanh hơn mấy phút."
Lãnh Tấn ho một cái, cắt ngang lời con trai: "Tiểu Nghị à, nếu con định làm ngành này, không thể đi sai đường, nghe chưa?"
Mặc dù Lãnh Tấn không hiểu lập trình, nhưng không đến mức cổ lỗ sĩ không hiểu cái gì gọi là "hacker".
Sư huynh mà anh quen hồi đại học biết lập trình, kết quả không đi đường đúng, dùng kỹ thuật vào đánh cắp đáp án đề thi chức danh nghề nghiệp.
Một mình hắn thì cũng thôi, lại còn đi khắp nơi chào hàng, sau khi bị bắt phán quyết hơn mười năm.
Trình Nghị xùy nhẹ một tiếng: "Cha à, cha đây là không hiểu nhỉ? Dù là FBI hay CIA, hay là MI6, bọn họ dùng phần lớn là hacker chiêu mộ từ nhà tù."
Lãnh Tấn bỗng lên cơn giận, lạnh lùng nói: "Sao? Con cũng định ngồi tù 2 năm để chính phủ Anh chiêu mộ con?"
Hắn cho tới giờ chưa từng đánh Trình Nghị, phá giới lần đầu.
Quả nhiên là con lớn, học được cãi lại chọc tức người ta.
"Đừng cãi nhau nữa, có gì thì nói hẳn hỏi." Hà Vũ Bạch vỗ vỗ cánh tay hắn, quay đầu lại từ ghế lái phụ, "Tiểu Nghị à, ý cha em là, nhất định không thể vì tư lợi mà làm trái luật pháp, mặc kệ làm ngành nào, cũng phải làm việc chân chính, giữ phép làm người."
"Em biết." Trình Nghị ấp úng đáp lại, nghe giọng không thích trưởng bối dạy bảo lắm.
Lãnh Tấn trợn mắt với kính chiếu hậu: "Con thái độ gì thế?"
"Được rồi, trật tự hết đi, Lãnh Tấn, anh lái xe cẩn thận đi, Tiểu Nghị, em nhắm mắt nghỉ ngơi một lát."
Hà Vũ Bạch biết tâm tư của Lãnh Tấn, Trình Nghị khí phách tuổi trẻ, đang tuổi nghé con mới đẻ không sợ cọp, nhỡ thật sự gây ra chuyện gì, không ai thu dọn giúp nó được.
Đương nhiên cậu không cho rằng Trình Nghị là kiểu người sẽ vì tư lợi bản thân mà phạm phải sai lầm, nhưng xã hội phức tạp, nếu bị kẻ rắp tâm làm chuyện xấu lừa, rất khó nói sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng cậu không tiện nhiều lời, dù sao cũng không phải con mình, không tiện quản quá nhiều.
Sắp xếp xong Trình Nghị quay lại bệnh viện, Hà Vũ Bạch còn chưa ngồi ấm ghế, đã bị điều trị khẩn cấp gọi đi hội chẩn.
Cơ thể bệnh nhân gầy gò, đau lưng bên trái, toàn thân vô lực, gần đầy bắt đầu tiểu ra máu, hơn nữa đau lưng hơn.
Qua kiểm tra, huyết sắc tố chỉ còn một nửa giá trị bình thường, thiếu máu.
CT không thấy hệ bài tiết kết sỏi, nước đọng và u, nguyên nhân đi tiểu máu không thể xác định.
Nhận bệnh nhân vào khu 1, ghi đơn truyền máu, Hà Vũ Bạch đến khu hộ sĩ kê đơn.
Tiền Việt thấy cậu có tâm sự, ôn nhu hỏi: "Tiểu Bạch, sao thế?"
"Gặp phải bệnh khó." Hà Vũ Bạch cau mày, "Kiểm tra không phát hiện ra bất kỳ nguyên nhân nào có thể dẫn tới đi tiểu ra máu, nhưng trong nước tiểu lại có máu."
Tiền Việt cười cười với cậu: "Ui, cái này chú không thể giúp cháu rồi.
Nhưng mà Tiểu Bạch à, cháu phải nghe chú nói một câu......!Bệnh con người mắc phải, rất kỳ lạ, sẽ có cái cháu chưa từng nghe nói, chưa từng thấy.
Không thể sốt ruột, càng không thể để việc này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Ba cháu đã làm bác sĩ hơn 30 năm, nếu gặp phải bệnh nhân không chữa được là buồn rầu, đã chết từ lâu."
"Đúng ạ, chú Tiền, nguyên tắc này cháu hiểu, nhưng mà......" Hà Vũ Bạch cũng không nói rõ được là mình khó chịu chỗ nào, chỉ là tâm trạng xuống thấp khó giải thích được, còn hơi bực bội.
Tiền Việt thấy sắc mặt cậu hơi sạm, đưa tay thử trán cậu.
Cảm giác nhiệt độ hơi cao, vội lấy nhiệt kế ra cho cậu: "Đo thử, chắc là sốt rồi."
Ba phút sau, Hà Vũ Bạch trả lại nhiệt kế cho y.
Tiền Việt nhìn, 36 độ 8.
Đây không tính là sốt, hơn nữa Hà Vũ Bạch cũng không có triệu chứng bị cảm, cũng không rét run rùng mình.
"Tối qua ngủ không ngon sao?" Tiền Việt hỏi.
"Ngủ ngon lắm, chắc là lúc nãy từ sân bay về, điều hòa trên xe chủ nhiệm Lãnh bật lạnh quá, đi xuống lại quá nóng."
Hà Vũ Bạch nói, giũ giũ cổ áo blouse.
Nóng ruột, e là buổi sáng bụng rỗng uống cafe, lúc này axit dạ dày phân bố quá nhiều.
Tiền Việt lấy ra hộp sữa chua dưới mặt bàn đưa cho cậu, trạng thái nhiệt độ phòng, không đến mức kích thích dạ dày.
"Cám ơn chú, con thật sự cần cái này." Hà Vũ Bạch ngậm ống hút, cười cười với y.
Tiền Việt đầy từ ái nhìn cậu.
Trong số trẻ con cùng tuổi, Hà Vũ Bạch coi như thông minh hiểu chuyện nhất, đồng nghiệp trong viện không ai không hâm mộ Hà Quyền nuôi con nhẹ nhàng.
Trẻ con cùng tuổi tìm tòi thế giới đồng thời cũng khiêu chiến điểm mấu chốt của phụ huynh, chỉ có Hà Vũ Bạch luôn yên lặng.
Trẻ con nghịch ngợm không nghe lời chỉ cần đi theo cậu, cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn đáng yêu.
Tiền Việt vẫn rất hi vọng Hà Vũ Bạch có thể ở bên Nguyên Bảo nhà mình, dù sao hai đứa từ bé đã rất thân mật.
Nhưng Nguyên Bảo thích An Hưng, là phụ huynh y đương nhiên phải tôn trọng sự lựa chọn của con cái.
Y và An Hưng có thân thế giống nhau, đều từ nhỏ bị người nhà vứt ở viện phúc lợi lớn lên, về tình về lý y đều sẽ không ghét An Hưng.
Nhưng tính An Hưng nóng nảy, ý thức bảo vệ bản thân mạnh, là một người không chịu thiệt thòi.
Đôi khi gặp phải An Hưng trợn mắt với Nguyên Bảo, Nguyên Bảo còn cười haha chịu mắng, Tiền Việt đều phải khuyên mình coi như không nhìn thấy gì.
Nhãi con lớn rồi, tự mình có thể làm chủ cho mình, chuyện tình cảm lại là một người muốn đánh một người chịu bị đánh, làm người lớn quản nhiều dẫn tới oán giận.
(Đứa nào re-up là chó)
Ra khỏi phòng khám, Lãnh Tấn về khu bệnh gọi Hà Vũ Bạch cùng đi ăn trưa.
Vào phòng làm việc, hắn nhìn thấy Hà Vũ Bạch đưa lưng về phía cửa, nghiêng đầu tựa vào tủ sách.
Đi tới, vừa định mở miệng gọi cậu, bỗng phát hiện đối phương vậy mà đứng ngủ.
Nhẹ nhàng rút sách Hà Vũ Bạch ôm trong tay, Lãnh Tấn định ôm cậu vào phòng làm việc đặt lên sofa ngủ, nhưng vẫn đánh thức người ngủ nông.
Hà Vũ Bạch bình thường không quen có hành động thân mật với Lãnh Tấn ở nơi công cộng, dựa cả người vào trong cái ôm của đối phương, ngáp liên tục.
"Sao lại buồn ngủ thế?" Lãnh Tấn rút tay xoa mái tóc xoăn.
Đứng bất kỳ chỗ nào dựa vào đồ vật để ngủ đối với nhân viên y tế mà nói thuộc về kỹ năng căn bản, bình thường cũng chỉ mấy giây.
Nói chung là kết quả của quá buồn ngủ, đại não đột nhiên ngừng làm việc.
Hà Vũ Bạch xoa mắt, lười nhác nói: "Không biết......!em đang tra tài liệu, đột nhiên mất ý thức......"
"Đi, ăn cơm trước, ăn xong đến văn phòng anh ngủ một lát."
"Không đói, vừa nãy chú Tiền cho em một hộp sữa chua."
"Một hộp sữa chua đủ sao? Đi tiểu một bãi là hết."
Hà Vũ Bạch bị hắn chọc cười, cuối cùng lên chút tinh thần, thẳng người đi tới bàn làm việc của mình: "Anh chờ chút, em xem kết quả siêu âm giường 21 trước đã."
"Cái người đi tiểu ra máu đợi kiểm tra?" Lãnh Tấn hỏi.
"Ừ, em nghĩ có thể là hội chứng Kẹp hạt dẻ (*), để phòng siêu âm làm siêu âm mạch máu khẩn cấp." Hà Vũ Bạch khom lưng chống mặt bàn, lật báo cáo phòng siêu âm đưa, sau khi xem lắc đầu — Khi nằm nghiêng chịu áp lực đường kích bên trong tĩnh mạch chỉ khuếch trương gấp đôi, không gấp 3 đủ tiêu chuẩn chẩn đoán bệnh, vẫn phải chụp mạch máu thông thường.
((*) Hội chứng Kẹp hạt dẻ hay còn gọi là Hội chứng Nutcracker, là hậu quả của nén giữa động mạch mạc treo tràng trên và động mạch chủ làm cho TM thận trái có sự tăng áp.
Biểu hiện của nó rất đa dạng và không đặc hiệu, do đó, hội chứng này có thể được chẩn đoán sai.)
"Buổi chiều anh có ca mổ không?" Hà Vũ Bạch quay đầu hỏi Lãnh Tấn.
"Buổi chiều không có giải phẫu, phải họp với đám lão Quý."
Hà Vũ Bạch chớp chớp mắt: "Vậy......!có thể làm giúp chụp mạch máu thông thường thêm lần nữa không?"
Lãnh Tấn nghiêng đầu cười cười, sau đó giấu ý cười tỏ vẻ nghiêm túc: "Bác sĩ Hà, nếu ai cũng giống em, hôm nay thêm một việc ngày mai thêm một việc, cũng toàn là việc gấp, không phải muốn làm chồng em mệt chết?"
"Xem ra......!anh không thích giúp?" Hà Vũ Bạch dẹt miệng.
Lãnh Tấn nghiêng mặt ghé người, chỉ quai hàm mình: "Nào, cầu người ta phải có thái độ cầu xin."
Nhân lúc trong phòng trên hành lang trống không, Hà Vũ Bạch hôn nhanh hắn một cái.
Sau đó đột dưng nhớ tới phòng làm việc có camera, lại vội vàng lau mặt Lãnh Tấn, giống như làm vậy là có thể xóa động tác mình vừa làm ra khỏi ổ cứng.
Lãnh Tấn cười đến gập lưng, sau khi bình tĩnh lại kéo tay Hà Vũ Bạch đi ra ngoài cửa: "Được rồi được rồi, lau nữa là trầy da đó.
Anh chụp mạch máu thông thường giúp em, mệnh lệnh của vợ ắt phải nghe."
"Da mặt anh dày thế, bàn chải sắt cũng không lau rách được." Hà Vũ Bạch cười mắng hắn.
"Không dày sao có thể theo đuổi được em." Lãnh Tấn vừa nói xong trên bả vai bị đánh một cái — Càng đừng nói thật sự hơi đau.
Bởi vì đã muộn không có mấy người ăn cơm nữa, nhưng Hà Vũ Bạch vừa vào cửa nhà hàng đã rút cái tay bị Lãnh Tấn kéo ra.
Giương mắt nhìn toàn là người quen, bị bắt gặp bọn cậu tay trong tay, rất xấu hổ.
Cô nàng order sau quầy đã quen bọn họ, vừa thấy người đứng trước mặt, cười nói: "Chủ nhiệm Lãnh, bác sĩ Hà, sao giờ mới đến? Cũng không còn lại gì."
Lãnh Tấn nói: "Còn gì cứ lấy bừa cho tôi một phần là được, còn bác sĩ Hà......"
"Ui da, không còn đồ chay, cũng không còn cá." Cô gái nghiêng đầu nhìn Hà Vũ Bạch đứng đằng sau Lãnh Tấn: "Không thì em làm cho anh cơm chiên trứng?"
Hà Vũ Bạch đang nhìn chằm chằm hình ảnh trên hộp đèn, lắc lắc đầu hỏi: "Mì xương sườn kho tàu còn không?"
Huh?
Nghe thấy cậu nói, Lãnh Tấn giật mình quay đầu lại — Ý gì đây, vợ vậy mà muốn ăn thịt!?.