Edit + Beta: Vịt
Trên đường về Tổng hợp Đại Chính, bầu trời âm u tung bay mưa phùn lất phất.
Dòng xe trên đường cao tốc sân bay hướng vào nội thành vốn đông nghịt, mặt đường sau khi bị sương mù bốc hơi lên làm ẩm ướt khiến các tài xế lái càng cẩn thận hơn, tốc độ xe luôn dao động giữa 20-30.
Đường xe đối diện ngược lại chạy thông suốt, nhìn rất khiến người ta sinh lòng hâm mộ.
"Bác sĩ Hà, thời gian thử việc của cậu sắp đến rồi." Lãnh Tấn vừa lái xe vừa trêu Hà Vũ Bạch, "Không tặng chủ nhiệm ít quà bày tỏ?"
"Anh trước đó đã nói, tặng tới tặng lui, không ngừng được." Hà Vũ Bạch thò người nghiêng đầu qua, chiếm cứ dư quang của Lãnh Tấn, "Với cả, nếu cần tặng quà mới có thể ở lại khu 1, tôi không bằng đến khu 3 chỗ chủ nhiệm Cầu, ít nhất anh ấy sẽ không lừa tôi."
Lãnh Tấn xùy nhẹ: "Dựa vào lá gan của hắn cũng không dám mời cậu."
"Anh tự phụ quá rồi, chủ nhiệm Lãnh." Hà Vũ Bạch nói, quăng ánh mắt về phía hơi nước tụ lại ngoài cửa xe, ngữ khí bỗng ưu thương: "Mưa rồi, lại sẽ hạ nhiệt độ."
Nghiêng đầu nhìn Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn thở phào.
Trời mưa dầm quả thật dễ khiến người ta u buồn, cũng khiến suy nghĩ hắn giấu trong lòng càng thêm hỗn loạn.
Không chút nghi ngờ, Hà Vũ Bạch quả thật đã đánh thức kích động yên lặng nhiều năm của hắn, ngủ một mình hiển nhiên trở thành một chuyện khó.
Trong cái ôm trống rỗng cần một thân thể có nhiệt độ đến lấp đầy, cho dù không làm gì cả, cứ ngủ sát bên nhau như vậy cũng được.
Đương nhiên, không làm gì cả là tuyệt đối không thể, hắn vẫn còn rất cừ.
"Chủ nhiệm Lãnh."
"Huh?"
"Anh lái xe cẩn thận." Hà Vũ Bạch khắc chế kích động muốn đưa tay túm lấy vô lăng, "Sắp chạm vào dải phân cách rồi.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng |||||
Lãnh Tấn vội vàng đánh vô lăng, đang định tìm cớ cho mơ màng của mình, chợt nghe tiếng "Rầm" vang lên cách đó không xa, giống như bầu trời vang sấm rền.
Tiếp đó, bọn họ tận mắt nhìn thấy một chiếc xe trên đường đối diện bay lên không lật nhào, lại nặng nề đập vào dải phân cách đường cao tốc sân bay.
Lãnh Tấn đạp mạnh phanh xe.
"Gọi 120!"
Đồng thời đẩy cửa xe ra, Lãnh Tấn hô to với Hà Vũ Bạch.
Hắn xông vào màn mưa, một tay chống lan can trở người vượt qua dải phân cách cao nửa người, nhanh chóng chạy tới nơi xảy ra chuyện.
Giao thông làn xe đối diện trong nháy mắt lâm vào tê liệt, ngoài chiếc xe không biết tại sao lật nhào kia, lại có rất nhiều xe xảy ra tông đuôi xe liên hoàn.
Mui xe chiếc xe màu trắng xảy ra chuyện hướng xuống lật ngược trên dải phân cách, hàng rào bảo vệ màu xám vỡ lung tung.
Bánh xe vẫn đang xoay lơ lửng, đủ thấy tốc độ xe lúc nãy rất nhanh.
Phía sau thân xe linh kiện vỡ nát buông thõng trên đất, cũng không có dấu vết phanh xe.
Lãnh Tấn đoán có lẽ là tài xế thất thần suýt xảy ra va chạm với xe làn đối diện, đập mạnh bánh xe đụng vào dải phân cách tạo thành lật nhào.
Chạy đến bên cạnh xe, Lãnh Tấn giẫm vào một bên khung xe định kéo mở xe ra.
Nhưng thân xe biến hành nghiêm trọng, cửa xe bị kẹt chặt hắn không kéo ra được, đành phải trước tiên đá văng cửa xe đã vỡ thành mạng nhện, lại cởi áo khoác ra quấn lấy tay đẩy mảnh thủy tinh ra, thò người vào xem xét vết thương của tài xế.
Túi khí đã vỡ, tài xế bị đai an toàn giữ trên ghế lái phần đầu hướng xuống, phát ra tiếng kêu đau yếu ớt.
Đùi phải hắn bị khoét một lỗ to, máu tươi tuôn ra.
Lãnh Tấn thấy thế vội vàng rút dây lưng quấn chặt cầm máu cho hắn, tiện thể nhanh chóng kiểm tra có chỗ khác bị thương hay không.
Hà Vũ Bạch gọi 120 xong cũng theo tới, thấy Lãnh Tấn cong người quỳ nửa người trong xe, lập tức chạy đến bên cửa xe.
Cúi người nhìn vào cửa xe.
Cúi người nhìn vào trong xe, còn chưa hỏi nửa chữ cậu đã bị máu đỏ đầy mặt kích thích thụt lùi một bước, vội vàng giơ tay đỡ khung xe miễn cưỡng giữ vững thân thể phát run.
Tứ chi cậu lạnh như băng, tim như nổi trống, toàn bộ dựa vào ý chí cố chống đỡ mới không ngất xỉu.
Nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng miếng thủy tinh bị giẫm lên, Lãnh Tấn nghiêng đầu rống một tiếng: "Khí quản lệch vị trí! Phải nhanh chóng mang hắn ra! Đi tìm xà beng!"
Hà Vũ Bạch miễn cưỡng tập trung tinh thần: Khí quản lệch vị trí đại biểu tồn tại tràn khí ngực tính co dãn, không thực hiện cấp cứu, người bị thương rất có thể sẽ chết trước khi xe cứu thương đến.
"Xà beng! Trên xe ai có xà beng!" Cậu chạy về phía những tài xế bởi vì va chạm đuôi xe xuống xe.
Va chạm đuôi xe khoảng 7-8 chiếc xe, nhưng mặt đường ẩm ướt khiến cự ly phanh xe hữu hiệu trở nên dài, may mà tông cũng không nghiêm trọng, các tài xế cũng không có ngoại thương rõ ràng.
Một người trung niên mập mạp trong đó nghe thấy cầu cứu của Hà Vũ Bạch, lập tức xoay người quay về cốp xe việt dã của mình lấy ra cây xà beng.
Hắn rất tốt, chẳng những cho mượn dụng cụ, còn chạy theo Hà Vũ Bạch đến chiếc xe tai nạn cạy giúp cửa xe.
Lãnh Tấn tin chắc Hà Vũ Bạch không làm được, rút người ra cạy cửa xe cùng với tài xế tự xưng là "lão Phó" kia, Hà Vũ Bạch chợt nhìn thấy máu trên tay và trên quần áo Lãnh Tấn, thần kinh cố chống đỡ triệt để đứt đoạn, chân mềm nhũn theo hàng rào bảo vệ dải phân cách ngồi liệt xuống.
"Ôi ôi ôi! Cậu ấy sao thế!?" Lão Phó kêu to.
"Sợ máu."
Lãnh Tấn chị kịp nhanh chóng nhìn thoáng qua, lại tiếp tục hợp lực với lão Phó cạy cửa xe.
Hiện tại hắn thật sự không quan tâm Hà Vũ Bạch được nữa, người bị thương đã xuất hiện triệu chứng cực nguy hiểm: Tím đen, mồ hôi lạnh như châu, mạch đập suy yếu, khó thở, tùy thời có thể đánh mất nhịp tim.
Lục tục có càng nhiều tài xế cầm xà beng đến hỗ trợ, rất nhanh đã cạy mở cửa xe kẹt chặt kia ra.
Xác nhận xương sống người bị thương không bị thương, Lãnh Tấn chỉ huy mọi người hợp lực kéo hắn ra ngoài xe đặt ngang trên đường cái.
"Đại ca, phiền trông chừng hắn giúp tôi!" Lãnh Tấn nghiêng về phía Hà Vũ Bạch ngồi liệt trên đất, sau đó hỏi những người khác: "Ai có dao và bút không!?"
Có người đưa qua một con dao găm Thụy Sĩ, lại có người đưa bút ký qua.
Lãnh Tấn nhận lấy dao cắt áo ngoài người bệnh ra, bắt mạch xác nhận xương sườn bên phải gãy dẫn đến tràn khí ngực, cần làm kỹ thuật châm cứu lồng ngực để phóng thích chất khí đè ép phổi.
"Chỉ cần bút!"
Đồng thời nói chuyện, hắn dùng con dao không đủ sắc kia cứa vào xương ngực phải người bị thương — trong lúc nguy cấp, tiêu độc cũng đành miễn.
Cắm cây bút rỗng giữa vào miệng vết thương thiết lập lối phóng chất khí, lại bọc găng tay cao su mang theo tùy thân vào giữ vững lồng ngực bị ép.
Đến khi sắc mặt bệnh nhân lại hồng hào, Lãnh Tấn mới hơi thở phào, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hà Vũ Bạch, thấy đối phương chôn mặt giữa đầu gối đang co rụt thành một cục nho nhỏ, không khỏi có chút đau lòng.
Đang định đứng dậy đi qua an ủi Hà Vũ Bạch hai câu, hắn lại nhìn thấy máu đầy người đầy tay mình, chợt thấy màn mưa lất phất trước mắt rất nặng nề.
Sợ máu, hắn thầm than, thật là bệnh nan y của bác sĩ.
Xe cứu thương 20 phút sau đã đến, sau khi đưa người bị thương lên xe Lãnh Tấn hỏi nhân viên cấp cứu xin chai cồn xối sạch sẽ máu trên tay, lại cầm áo khoác không dính máu quấn kín mình mới dám đến gần Hà Vũ Bạch.
Lão Phó vẫn luôn trông chừng Hà Vũ Bạch thấy Lãnh Tấn đến, giơ ngón cái với hắn, nói tiếng "Lão đệ cậu cừ thật", sau đó chạy đi tìm cảnh sát giao thông xử lý va chạm đuôi xe.
Bộ dạng động vật nhỏ bởi vì rét mà co rụt lại của Hà Vũ Bạch khiến Lãnh Tấn do dự một chút, vẫn ngồi xổm xuống đưa tay vuốt mái tóc xoăn để bày tỏ an ủi, tiện đà đè đầu đối đối phương đang chôn giữa đầu gối đến lồng ngực mình.
"Được rồi, đừng buồn nữa."
Nghe thấy tiếng Hà Vũ Bạch thở nhẹ ra, trong lòng Lãnh Tấn buồn thay đối phương.
Hắn có thể hiểu tâm trạng của Hà Vũ Bạch, thân là bác sĩ nhưng không cách nào cứu giúp người bị thương, lúc này nhất định là tự trách không thôi.
Bả vai Hà Vũ Bạch coi rúm biên độ nhỏ, âm thanh cũng run theo: "Chủ nhiệm Lãnh......!tôi......!tôi xin lỗi......!không giúp được gì......!còn......!còn thêm......!thêm phiền phức......"
"Là tôi không tốt, để cậu thấy máu." Lãnh Tấn sờ sờ trong túi quần, không có giấy, đành phải dùng tay lau nước mắt bên má Hà Vũ Bạch, "Đừng khóc mà, có người đang quay video kìa."
Nghe nói như thế, Hà Vũ Bạch chôn mặt càng thấp hơn, từ xa nhìn lại giống như cả người đều bị Lãnh Tấn ôm vào trong ngực.
Cảm giác được mưa dần to hơn, Lãnh Tấn che Hà Vũ Bạch vào trong ngực dẫn về xe.
Đến bệnh viện, Lãnh Tấn tiêu độc xong thay quần áo lập tức đi kiểm tra phòng buổi trưa.
Kiểm tra phòng xong hắn gọi Hà Vũ Bạch đi ăn trưa, nhưng Hà Vũ Bạch gục xuống bàn không chịu động đậy.
Lãnh Tấn đành phải một mình đến nhà ăn, thuận tiện mang phần cơm lên.
Hà Vũ Bạch trên đường về không nói một chữ, cứ nhìn ngoài cửa xe không biết suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là định từ bỏ? Nghĩ đến cái này, Lãnh Tấn chợt thấy thức ăn nhai trong miệng hơi đắng.
Không, mày hắn cau chặt lại lại giãn ra.
Nhóc con kia có lẽ không hợp làm bác sĩ, nhưng nếu làm cái khác tuyệt đối là lãng phí.
Đặt hộp cơm lên bàn, Lãnh Tấn nhìn Hà Vũ Bạch vẫn duy trì tư thế gục xuống bàn nửa tiếng trước, cũng không chịu ăn cơm, đành phải kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: "Đừng như vậy nữa, cậu hồi vừa đến khu 1, không phải vặc lại tôi rất vui?"
Hà Vũ Bạch vẫn gục ở đó, im lặng như pho tượng, không nhìn kỹ cũng không nhìn ra cậu vẫn đang thở.
"Này, nếu cậu muốn khóc thì khóc to lên, nghẹn trong lòng dễ bị bệnh." Lãnh Tấn dịch ghế xoay ghé tới gần cậu, đè cái đầu tóc xoăn vào trên vai, "Trong phòng không có ai khác, chỉ có hai bọn mình, tôi sẽ không nói khắp nơi, cậu cùng lắm là làm mất mặt tôi."
Thật ra Hà Vũ Bạch đã khóc rồi, nhưng vừa bị Lãnh Tấn nói như thế mắt mũi chua xót, túm chặt áo khoác đối phương khóc "hu hu".
Lãnh Tấn vốn chỉ muốn trêu cậu, kết quả không nghĩ đến khóc thật, nhất thời luống cuống một tay vuốt tóc xoăn một tay vỗ sau lưng bình phục cảm xúc của đối phương.
"Tôi quá......!quá kém cỏi......" Trong giọng nói và đường hô hấp của Hà Vũ Bạch như bị lấp đầy xi măng, tâm tình lại càng sa sút đến đòi mạng, "Tôi quả nhiên không hợp......!làm......!bác sĩ......"
Lãnh Tấn tiếp tục an ủi cậu: "Đừng nói như vậy, cậu ở phương diện chẩn đoán bệnh không tồi."
"Nhưng anh đã nói......!chỉ cần tôi lại kéo chân sau anh một lần, thì......!thì......"
"Coi như tôi chưa nói câu đó được chưa?" Lãnh Tấn lại vuốt mái tóc xoăn xúc cảm cực tốt kia, "Hà Vũ Bạch, kỳ thực tập của cậu đến hôm nay chính thức kết thúc —"
Hắn cố ý kéo dài âm.
"Tôi muốn cậu."
"Tiểu Bạch, Diễn Vũ muốn rút ống tiểu, anh nói với hộ sĩ —"
Trịnh Vũ Hoàng gõ cửa vào phòng, vừa thấy Hà Vũ Bạch khóc, không nói hai lời xông qua túm cổ áo Lãnh Tấn kéo đối phương từ trên ghế dậy, gào thét cả tầng lầu đều quanh quẩn âm thanh của cậu —
"Tiên sư anh dám bắt nạt anh tôi, muốn chết à!?"
Anh cậu? Lãnh Tấn kinh ngạc nhất thời quên phản kháng..