Ở quán ăn nhanh chờ đóng gói đồ ăn khuya, Lãnh Tấn phát hiện con Thìa nằm bò bên cạnh dùng ánh mắt khác thường nhìn mình chằm chằm. Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu Thìa.
“Oắt con ghi hận tao vạch trần âm mưu của mày? Không có lương tâm, quên ông đây hồi đó đút mày ăn xúc xích một tháng?”
Thìa ghét bỏ xoay đầu.
“Chủ nhiệm Lãnh, chính là bắt đầu từ cậu, con Thìa ngày nào cũng đến cổng Đại Chính lừa xúc xích.” Chủ quán trêu ghẹo nói, “Xe đến xe đi, tôi cứ lo nó bị va vào.”
Đứng dậy vỗ vỗ tay, Lãnh Tấn nói: “Con chó này tinh hơn người, không có vấn đề gì đâu.”
“Cháo trắng và trứng rán cậu cần, cầm chắc.” Chủ quán đưa túi đựng hộp đã đóng gói cho hắn, “Dựa theo yêu cầu của cậu, rán một mặt, cháo nóng đó, lúc ăn chú ý.”
“Cám ơn, ghi sổ tiếp, cuối tháng tìm y tá trưởng An thanh toán.” Lãnh Tấn nhận lấy đồ.
“Biết rồi, chú ý thân thể nhé, nghề của cậu ngày nào cũng làm liên tục.”
“Tôi vẫn ổn, lên làm chủ nhiệm rồi, không thường trực ca đêm.”
Chào hỏi với chủ quán, Lãnh Tấn xách túi đóng gói ra khỏi quán ăn nhanh. Gió đêm bên ngoài đang lạnh, cũng vừa vặn thổi bay cơn buồn ngủ của hắn. Ngửa mặt nhìn, cửa sổ tòa nhà khu nằm viện vẫn chưa sáng đèn, không biết bao nhiêu đồng nghiệp tối nay không thể say giấc.
Hà Vũ Bạch nằm bò trên bàn hội nghị ngủ thiếp đi, Lãnh Tấn suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đánh thức cậu. Hà Vũ Bạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy hai hộp đóng gói bày trước mặt.
“Ăn xong lại ngủ.” Tách một đôi đũa ra, Lãnh Tấn đặt vào miệng bát, “Đừng lãng phí trứng rán một mặt ông chủ cố ý nấu cho cậu.”
Cầm lấy đũa, Hà Vũ Bạch một chiếc trứng rán khác trong hộp đóng gói — Trứng rán của Lãnh Tấn là chín 2 mặt, cũng không phải kiểu mới ra lò, chắc là ông chủ đã chiên xong trước đặt đó, có khách gọi gắp một miếng cho tiện.
“Sao cậu dùng đũa như vậy?” Nhìn Hà Vũ Bạch trở tay dùng đũa xoắn vào nhau, Lãnh Tấn nhíu mày, tay cầm tay sửa đúng giúp cậu, “Vậy mới đúng, dùng ngón giữa cầm cố định, đuôi đũa sẽ không chồng chéo vào nhau.”
Hà Vũ Bạch ngây ra nhìn chiếc đũa bị Lãnh Tấn thao túng, đờ đẫn — Chủ nhiệm Lãnh đây là coi cậu như trẻ con tuổi đi học?
Nhưng sửa đúng thì sửa đúng, Hà Vũ Bạch từ nhỏ đã dùng đũa như vậy, thói quen không phải chốc lát là có thể thay đổi, trong chớp mắt đũa lại đan thành hình “X” duỗi về phía trứng rán.
Lãnh Tấn nhìn, giọng điệu hơi bất mãn: “Cầm đũa như vậy, ra nước ngoài không cảm thấy làm mất mặt người trong nước?”
Lúc trước hắn không để ý tư thế Hà Vũ Bạch cầm đũa, thấy sớm đã bẻ lại cho cậu.
Vận khí, Hà Vũ Bạch đập đũa lên bàn, bưng bát cháo trực tiếp uống. Để người ta ăn cơm không? Tư thế dùng đũa mà thôi, sao còn đề cao đến làm mất mặt người trong nước?
Mặt cháo nổi một lớp gạo, phủ khí nóng, nhìn qua không nóng chút nào. Kết quả Hà Vũ Bạch nuốt vào một ngụm, nóng suýt nữa quăng bát.
“Chậm thôi!” Lãnh Tấn nhìn miệng cậu cũng đỏ, vội vàng đặt đũa xuống đưa tay nâng cằm cậu kiểm tra khoang miệng, “Bỏng chỗ nào?”
Hà Vũ Bạch le lưỡi.
Thấy không làm tổn thương thực quản, Lãnh Tấn thở phào, thu tay lại. Sau đó hắn ý thức được mình lại mắc bệnh nghề nghiệp — bị bỏng có to có nhỏ, bỏng thực quản không xử lý tốt có thể sẽ tạo thành rò thực quản, vá lại cũng là giải phẫu lớn.
Bịt miệng “Sh sh” hít không khí, Hà Vũ Bạch thận trọng dời ánh mắt. Tay Lãnh Tấn bị hộp cháo làm nóng, khiến trên mặt cậu bây giờ cũng nóng một mảng.
Lúc phân tử nhỏ bay lượn trong không khí, hộ sĩ đến gọi bọn họ, máy giám sát của bệnh nhân sốt cao không rõ kia báo động.
Huyết áp giảm sâu biểu hiện bệnh tình người bệnh chuyển biến xấu thêm một bước, không đợi Lãnh Tấn và Hà Vũ Bạch phân tích ra nguyên do, người bệnh lại đột nhiên bắt đầu co giật, tiến tới shock.
Theo y hơn 10 năm, Lãnh Tấn chưa từng thấy ca bệnh như vậy. Theo đà này, 2-3 tiếng chuyển biến xấu một lần, người bệnh e là nhìn không thấy tới mặt trời buổi sáng. Nhận được thư thông báo bệnh tình nguy kịch, vợ người bệnh khóc đẫm lệ, suýt chút nữa cấp cứu cả cô nàng.
Lãnh Tấn ôm cánh tay di chuyển khắp phòng, một lát lẩm bẩm một lát lại lắc đầu. Thân là bác sĩ, hắn không sợ tranh giành sinh mạng người bệnh với tử thần, nhưng chẩn đoán bệnh không ra bệnh gì, cho dù có mọi bản lĩnh cũng bó tay.
“Thêm Interferon (*).” Lãnh Tấn đột nhiên đấm hai nắm đấm lên mặt bàn, “Ngăn chặn lan virut, tranh thủ thời gian.”
((*) Interferon là một nhóm các protein tự nhiên được sản xuất bởi các tế bào của hệ miễn dịch ở hầu hết các động vật nhằm chống lại các tác nhân ngoại lai như virus, vi khuẩn, ký sinh trùng và tế bào ung thư)
Quyết định này có chút không theo lẽ thường, một trong những tác dụng phụ của Interferon chính là ức chế tủy xương, ảnh hưởng lượng bạch cầu. Ngoài ra còn sẽ ảnh hưởng chức năng thận và phân bố hoóc-môn, khiến cho kiểm tra kết quả trở nên không đáng tin, thêm khó khăn chẩn đoán chính xác.
Nhưng Hà Vũ Bạch ủng hộ quyết định này, cậu cho rằng mạch suy nghĩ của Lãnh Tấn rất chính xác — Trước tiên giữ mạng người bệnh.
Tình trạng của người bệnh sau khi dùng thuốc tạm thời ổn định lại, nhiệt độ cũng giảm chút, điều này nói rõ người bệnh đúng là nhiễm virus. Về phần là virus gì, dùng kết quả kiểm tra trước mắt mà nhìn, không cách nào chính xác.
Lãnh Tấn bảo Hà Vũ Bạch đi ngủ trước một lát, Hà Vũ Bạch lại không ngủ được. Cậu tựa vào cửa phòng bệnh, nhìn người bệnh nguy hiểm tính mạng trên giường, cau mày. Vợ của người bệnh đột nhiên tỉnh, ngẩng đầu nhìn Hà Vũ Bạch đứng ở cửa, lau mặt đứng dậy hỏi thăm tình huống của hắn.
Không có kết luận minh xác để báo cho đối phương, Hà Vũ Bạch cảm thấy bất đắc dĩ gấp bội: “Xin lỗi, trước mắt chúng tôi vẫn chưa biết hắn rốt cuộc mắc bệnh gì.”
“Sao lại đột nhiên như vậy, anh ấy vẫn rất khỏe mạnh.” Cô vừa nói lại khóc lên, “Chẳng lẽ giống như châm ngôn nói, bình thường không bệnh không tai họa, bị bệnh chính là bệnh nặng.”
“Đó là chỉ người lớn tuổi, chồng chị mới hơn 40.” Hà Vũ Bạch nhẹ giọng khuyên bảo cô, “Hắn trước đây có hay tiếp xúc bệnh nhân truyền nhiễm nào không, hay là người nhà bệnh nhân?”
Người vợ lắc lắc đầu: “Không, anh ấy là một lập trình viên, hàng ngày ở trước máy tính, trong nhà công ty hai điểm một đường, đi làm lái xe, đi đâu tiếp xúc bệnh nhân nhiễm virus chứ.”
Đúng thế, Hà Vũ Bạch nghĩ thầm, chồng bị bệnh, vợ hẳn là cũng bị nhiễm.
Không, chờ chút.
Cậu đột nhiên nhớ đến gì đó, xoay người chạy về phía phòng làm việc Lãnh Tấn.
“Lại làm kiểm tra nội soi thanh quản lần nữa!”
Lãnh Tấn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy lời Hà Vũ Bạch, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: “Cậu muốn tìm gì?”
“Mụn nước.” Hà Vũ Bạch nói.
Lãnh Tấn lập tức phản ứng lại: “Cậu nghi là bệnh thuỷ đậu ở người lớn?”
“Đúng vậy, nhiễm virus, người bệnh phát bệnh, vợ không sao, hoặc là cô ấy hồi bé đã bị thủy đậu, hoặc là đã tiêm vắc-xin phòng bệnh.” Ngữ khí Hà Vũ Bạch hết sức khẳng định, “Kiểm tra nội soi thanh quản lúc nhập viện không phát hiện, là bởi vì bệnh tình vẫn chưa tiến triển đến mức đó.”
Gật gật đầu, Lãnh Tấn đứng dậy đi tới phòng bệnh. Bệnh thủy đậu ở người lớn cũng không hiếm thấy, hiếm thấy chính là mụn nước không phát bên ngoài thân mà là trong cơ thể, rất dễ chẩn nhầm.
Kiểm tra nội soi thanh quản ở khí quản người bệnh phát hiện mụn nước mới mọc, Lãnh Tấn lập tức cạo lấy dịch thể đưa kiểm tra gấp. Kiểm tra bằng kính hiển vi điện tử phát hiện trong vật mẫu đưa đi kiểm tra có chứa virus herpes (*), xác nhận chẩn đoán bệnh của Hà Vũ Bạch.
((*) virus herpes: Virus Herpes Simplex còn được gọi là HSV, đây là một bệnh nhiễm trùng gây ra Herpes. Herpes có thể xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau của cơ thể, phổ biến nhất trên bộ phận sinh dục hoặc miệng)
Lập phương án dùng thuốc xong, Lãnh Tấn từ phòng làm việc đi ra ngoài, nhìn thấy Hà Vũ Bạch đang thu dọn túi, nói: “Giờ này rồi, cậu còn về nhà? Đến phòng làm việc của tôi ngủ đi.”
“Về tắm.” Hà Vũ Bạch kéo cổ áo, “Thay quần áo, hôm qua tôi cũng không về nhà.”
“À đúng, hôm qua cậu ca đêm.” Lãnh Tấn quay đầu lại liếc nhìn bảng xếp ca viết trên bảng trắng, “Chờ chút, tôi lái xe đưa cậu.”
Hà Vũ Bạch khoát khoát tay: “Không cần đâu, tôi gọi xe về là được.”
Giơ cổ tay nhìn đồng hồ, Lãnh Tấn ghét bỏ cau mày: “Hơn 2h sáng, lỡ gặp phải người xấu thì sao? Cậu nếu xảy ra chuyện, lão Quý phải bóp chết tôi.”
“Tôi cũng không phải trẻ con......” Hà Vũ Bạch nhỏ giọng lầm bầm.
“Huh?” Lãnh Tấn không nghe rõ.
“Không có gì.” Hà Vũ Bạch dẹt miệng, “Tôi chờ anh.”
Nhìn vẻ mặt hơi tính trẻ con của Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn đột nhiên có loại kích động duỗi tay vò mái tóc xoăn kia.
Hắn đã sớm muốn thổ tào — Nhóc thối, còn uốn tóc.