Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 11




Mắt Hà Vũ Bạch sưng như trái đào, để ngừa khu bệnh nhiều người lắm miệng để lộ ra tình hình người bệnh, Lãnh Tấn đành phải gánh cái nồi đen “Mắng Hà Vũ Bạch khóc”. Chủ nhiệm Cầu khu 3 lúc gọi hắn qua hội chẩn, còn nói bóng nói gió nhắc nhở hắn, đừng cứ mang bắt nạt người mới ra làm thú vui.

“Chủ nhiệm Lãnh, anh đã cô đơn nhiều năm như vậy, nếu không sửa cái tính của anh, còn ai dám giới thiệu đối tượng cho anh?”

Chủ nhiệm Cầu vắt hai chân, vui vẻ trêu chọc Lãnh Tấn.

Lãnh Tấn đang xem phim chụp CT trên máy tính, nghe nói như thế, “À” một tiếng: “Vậy thì tốt nhất, tôi muốn thanh tịnh. Trước kia đi xem mắt cũng bởi vì đều là người quen giới thiệu, không đi không thích hợp.”

“Không ai nhìn lọt mắt?” Chủ nhiệm Cầu nói thò người qua, đưa tay chỉ về phía phim, “Này, cậu nhìn kỹ, tôi cảm thấy giống khối u, nhưng nước phù hút ra không kiểm tra ra tế bào ung thư.”

Lãnh Tấn lại lật trước sau mấy tờ, cẩn thận nghiên cứu vị trí chủ nhiệm Cầu chỉ. Lúc người bệnh đến phòng khám khám bệnh cả người vừa đen vừa vàng, bước đầu chẩn đoán là bệnh vàng da, khu 3 giữ lại viện chữa trị. Bắt mạch kiểm tra phát hiện vùng gan có vật sưng dạng túi, sóng siêu âm hiển thị mắc bệnh trướng nước, nghi ngờ cao ung thư gan, sắp xếp đi làm CT. Nhưng kết quả ra, chủ nhiệm Cầu hơi không chắc chắn.

Lãnh Tấn nhìn hồi lâu, cũng cảm thấy giống u.

“Lành tính?” Hắn lẩm bẩm, sau đó lắc lắc đầu, “Viền u lành tính rõ ràng.”

Chủ nhiệm Cầu gật gật đầu, nói: “Nếu không tôi sắp xếp làm châm cứu nhé.”

“Được, vậy ngài làm trước, có kết quả nhớ nói với tôi một tiếng.”

“Phiền cậu đi một chuyến.”

“Khách khí, cũng không giúp được gì.”

Lãnh Tấn đứng dậy rời đi.

Mấy đồng nghiệp khu bệnh đang ăn cơm ở phòng họp, thấy Lãnh Tấn đi ngang qua cửa, Nguyễn Tư Bình vội vàng gọi hắn: “Chủ nhiệm Lãnh, đến đến đến, hôm nay sinh nhật Từ Diễm, gọi takeaway, cùng náo nhiệt.”

Hộp đóng gói đầy bàn, 8 món 1 canh, còn có bánh ngọt nho nhỏ đặt ở đó làm điểm tâm sau bữa ăn.

“Quào, Mãn Hán toàn tịch ha.” Lãnh Tấn vào phòng kéo ghế ra ngồi xuống, nhận lấy bộ đồ ăn dùng một lần Từ Diễm đưa tới, “Xin lỗi, Từ đại mỹ nữ, không chuẩn bị quà sinh nhật còn ăn một bữa của cô.”

Từ Diễm cười cười nói: “Y tá trưởng An đại diện cả khu bệnh tặng tôi một lọ nước hoa.”

Diêu Tân Vũ nghiêng đầu ngửi ngửi trên vai cô, dẩu miệng nói: “Xịt rồi sao? Tôi sao ngửi thấy trên người cô vẫn có mùi nước tiêu độc?”

“Đáng ghét, anh đừng ăn nữa!” Từ Diễm vỗ cánh tay hắn, làm bộ muốn cướp đũa trong tay hắn.

Diêu Tân Vũ trốn sang bên cạnh, đụng trúng vào cánh tay An Hưng, đụng cơm trong tay người ta rơi xuống đất. An Hưng vừa thu dọn vừa tức giận nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt kia giống như muốn từ trên hắn nhổ ra bó lúa.

Nguyễn Tư Bình thấy thế vội vàng đưa một nửa cơm trong hộp của mình đến trước mặt An Hưng. Hắn còn thuận tay vo viên giấy ăn ném vào người Diêu Tân Vũ, để bày tỏ trừng phạt.

Đồng nghiệp cười đùa ồn ào, chỉ có một mình Hà Vũ Bạch nhìn chằm chằm màn hình TV trong phòng họp hết sức chuyên chú coi như bệnh cạnh không có ai. Lãnh Tấn quay người lại, nhìn thấy trên TV đang tiếp sóng trận thi đấu bóng rổ NBA.

“Cậu thích bóng rổ?” Hắn bới miếng cơm hỏi.

Hà Vũ Bạch ngậm đũa gật gật đầu. Cậu đột nhiên xoạt cái đứng lên, dọa hết hồn Lãnh Tấn ngồi đối diện, miếng canh suýt nữa phun ra ngoài.

Cùng lúc đó, trên TV truyền đến tiếng người thuyết minh: “Xuất sắc quá! Trịnh Vũ Hoàng ra sân chưa đến 2 phút đã thành công slam dunk, biểu hiện xuất sắc của cậu ấy tuyệt đối là khoảnh khắc đặc sắc nhất trong quý thi đấu!”

Lãnh Tấn cau mày nhìn về phía TV — trong pha quay chậm phát lại, có cầu thủ phương Đông dùng động tác giả đột phá phòng thủ, dẫn bóng ba bước vọt lên úp bóng vào rổ.

Hình ảnh trở về trạng thái bình thường, cầu thủ phương Đông đang đập tay với các đồng đội cao hơn hắn nửa cái đầu. Trong khán phòng đối diện camera, có một fan kéo banner “Trịnh Vũ Hoàng em yêu anh” ra.

Diêu Tân Vũ cũng thích bóng rổ, dùng chiếc đũa chỉ vào màn hình TV nói: “Nè, tôi biết Trịnh Vũ Hoàng này, đầu năm vừa ký hợp đồng, thi quý trước vẫn ăn không ngồi chờ, giờ thật sự không đánh mất thể diện nước mình.”

“Cậu ấy rất giỏi, chỉ là vẫn luôn thiếu cơ hội bày ra thực lực.”

Hà Vũ Bạch hưng phấn, cậu thật ra đã nhận được tin tốt em trai gửi, lúc ăn cơm cố ý chỉnh kênh thể thao xem tiếp sóng.

“Bác sĩ Hà, cậu thích xem cậu ta chơi bóng?” Diêu Tân Vũ hỏi.

Hà Vũ Bạch gật gật đầu, ánh mắt một mực đuổi theo bóng dáng Trịnh Vũ Hoàng trên TV. Trịnh Vũ Hoàng quả thật rất xuất sắc, hồi cấp 3 đã bộc lộ tài năng trong trận đấu. Dựa vào cầu thủ xuất sấc nhất thi đấu cấp 3 cầm được học bổng toàn phần của đại học, giờ đã là cầu thủ chuyên nghiệp.

Nhưng cao 1m93 ở NBA không có bất kỳ ưu thế nào, bình thường Hà Vũ Bạch phải ngửa mặt nói chuyện với em trai, ở trên TV nhìn bé hơn một cỡ so với đồng đội. Cho nên mặc dù ký hợp đồng, nhưng huấn luyện viên vẫn để cậu nhóc ngồi ghẻ lạnh suốt quý thi.

Hiện tại, cậu nhóc rốt cục chứng minh thực lực của mình với mọi người, Hà Vũ Bạch thật lòng vui thay em trai.

Mắt thấy Hà Vũ Bạch kích động cơm cũng không ăn, hận không thể nhào tới hôn màn hình TV một cái, Lãnh Tấn khẽ khơi mày — Nhóc thối, còn theo đuổi ngôi sao.

Hắn duỗi đũa gõ gõ hộp cơm duy nhất trước mặt Hà Vũ Bạch: “Nhanh ngồi xuống ăn cơm, nhìn màn hình ra cái hố cậu ta cũng không ra được.”

Ngồi vào trên ghế, Hà Vũ Bạch vẫn không dời mắt nhìn chằm chằm màn hình. Người mới giống như Trịnh Vũ Hoàng, cùng lắm có thể gõ đủ một nhịp là sẽ bị thay, cậu không muốn bỏ qua bất kỳ một cảnh nào trong trận đấu của em trai.

“Chủ nhiệm, chua quá đi.” Từ Diễm trêu chọc hắn, “Anh cao như vậy, không chơi bóng rổ?”

Lãnh Tấn khinh thường hừ một tiếng: “Hồi ở trường nghe ngóng xem, sư ca của cô năm đó nổi tiếng ở sân bóng rổ cỡ nào.”

“Anh giờ vẫn chơi bóng rổ sao?”

Hà Vũ Bạch cuối cùng từ màn hình dời tầm mắt, quăng ánh mắt về phía Lãnh Tấn. Trịnh Vũ Hoàng quả nhiên đánh xong nhịp này liền bị thay, những người khác cậu không có hứng nhìn.

Lãnh Tấn đột nhiên có loại cảm giác bị phỏng vấn, nhạt nhẽo nói: “Đã lâu không chơi, không rảnh.”

Hà Vũ Bạch nhớ lại chuyện hồi bé, ánh mắt có chút lơ lửng: “Cha tôi từng suýt chút nữa trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, hồi tôi còn bé, ông ấy chỉ cần rảnh sẽ dẫn tôi với em trai em gái đi chơi bóng rổ. Thời gian tôi ở chung với ông ấy trên sân bóng, còn nhiều hơn ở chỗ khác.”

“Ừ, ít nhất có ký ức tốt đẹp.” Ngữ khí Lãnh Tấn không khỏi cảm khái.

Hà Vũ Bạch nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời nói của đối phương, hơi cau mày, “Chủ nhiệm Lãnh, cha tôi vẫn còn sống đó.”

Diêu Tân Vũ đột nhiên ở bên cạnh cười như lợn rống.