Edit + Beta: Vịt
(Thượng)
Sân bay Kennedy, Newyork.
Âu Dương Diễn Vũ thỉnh thoảng nhìn người đi ra từ cửa đón người thân, nhàm chán ngáp.
Hôm qua thứ 6, Âu Dương Diễn Vũ cùng bạn đi chơi đến 3h sáng mới về nhà ngủ, kết quả 7h sáng đã bị Hà Vũ Bạch gọi điện khua dậy khỏi giường.
Hà Vũ Bạch bởi vì mình có thí nghiệm không đi được, nhờ y đến đón em trai Trịnh Vũ Hoàng.
Lúc y đang gục trên rào chắn ngáp không biết mấy trăm cái, đỉnh đầu đột nhiên phủ bóng râm có cảm giác bị áp bách.
Âu Dương Diễn Vũ ngẩng đầu, chớp mắt nặn ra nước mắt bên trong.
Năm ngoái về nước gặp Trịnh Vũ Hoàng, thằng oắt này vẫn chưa cao bằng y, giờ nhìn qua phải 1m9.
Trịnh Vũ Hoàng lười đi hướng cửa, trực tiếp nhấc chân vượt qua rào, sau đó xoay người nhấc vali khổng lồ lên, "bịch" một cái quăng trước mặt người tới đón.
"Tiểu Bạch đâu?" Nó hỏi.
"Ở trường, làm thí nghiệm." Âu Dương Diễn Vũ đánh giá trên dưới đối phương, "** mé......!Trịnh Đại Bạch cho chú mày uống hoóc-môn à?"
Khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con của Trịnh Vũ Hoàng phủ lên chút kiêu ngạo: "Một năm nay em cao thêm 15cm."
"Thật khó khăn, rốt cuộc chú mày vượt qua Vũ Huy rồi."
Trịnh Vũ Hoàng sờ sờ đỉnh đầu Âu Dương Diễn Vũ, nói thật: "Chị ấy cao hơn anh."
"Anh mới 17, vẫn cao thêm được!"
Âu Dương Diễn Vũ không cam lòng đẩy tay nó ra, kết quả bị đối phương nắm lấy.
Trịnh Vũ Hoàng giữ chặt trong lòng bàn tay, nói: "Bé hơn em nhiều lắm."
"Anh là kích cỡ bình thường, chú mày lớn vượt chỉ tiêu." Âu Dương Diễn Vũ rút tay lại, khoanh tay, "Đói không?"
"Đói, lượng đồ ăn trên máy bay ít lắm."
Âu Dương Diễn Vũ giơ cằm với nó: "Bên kia có quán hamburger, Big Mac size siêu lớn kiểu Mỹ, một cái có thể để chú mày ăn no."
Trịnh Vũ Hoàng quay đầu lại, hơi khinh thường khơi một bên lông mày.
Âu Dương Diễn Vũ trơ mắt nhìn Trịnh Vũ Hoàng một mình giải quyết 3 cái Big Mac khủng lồ mà bình thường y và Hà Vũ Bạch ăn chung một cái.
Một cái hamburger 7 lớp bánh mì, 6 lớp thịt bò, ở giữa còn có trứng chiên và phô mai, rau xà lách ớt xanh dưa chuột muối cà chua lát cà rốt cũng không đáng kể.
Nhưng Trịnh Vũ Hoàng ăn không hề có tí áp lực nào, xem ra đói lắm rồi.
Thấy Trịnh Vũ Hoàng duỗi tay đưa cọng khoai tây chiên về phía mình, Âu Dương Diễn Vũ trợn mắt: "Ê, 3 cái hamburger kia tổng lượng calo phải ít nhất 6000, ăn thêm khoai tây, chú mày không sợ béo không nhảy lên nổi à? Đây là junk food, cậu không thể ăn no như đồ Trung Quốc!"
Trịnh Vũ Hoàng không vui thu tay lại, ngậm ống hút soda hút khụt khụt mấy cái, vẻ mặt như nàng dâu bị ăn hiếp.
Âu Dương Diễn Vũ liếc nó, lấy điện thoại đang không ngừng rung ra nghe: "Tiểu Bạch? Ừ, tớ đón nó rồi, đang ăn cơm nè......!à, chờ tí."
Y đưa di động cho Trịnh Vũ Hoàng: "Anh chú tìm chú."
Không biết Hà Vũ Bạch hỏi gì, nghe Trịnh Vũ Hoàng nói: "Diễn Vũ không cho em ăn cơm no."
"Đừng gây xích mích quan hệ của anh với Tiểu Bạch." Âu Dương Diễn Vũ cướp điện thoại lại, nói về phía micro: "Tiểu Bạch, em cậu một hơi đánh sạch 3 cái Big Mac siêu lớn, còn muốn ăn khoai tây chiên, cậu nói tớ có phải ngăn không — Hả? À......!biết rồi."
Cúp điện thoại, Âu Dương Diễn Vũ nghiêng đầu nhìn Trịnh Vũ Hoàng: "Anh chú nói, chú ăn MacDonald, một bữa ăn 20 cái hamburger còn thêm 10 đôi cánh gà?"
Trịnh Vũ Hoàng suy nghĩ, bổ sung: "Đó là khi em không quá đói."
Âu Dương Diễn Vũ khẽ nhíu mày: "Chú muốn vào NBA không?"
Trịnh Vũ Hoàng nghiêm túc gật đầu: "Em đến Mĩ chính là vì việc này."
"Được, vậy anh nói với chú, cầu thủ NBA cực kỳ nghiêm khắc về ăn uống, dựa theo chiều cao của cậu một ngày hấp thụ không được quá 4000 calorie, cậu ăn như thế, 3 năm cũng không nhảy lên nổi.
Vũ Hoàng, ở Mỹ cầu thủ bóng rổ có thiên phú giống chú khắp nơi đều có, muốn vượt trội?"
Y vỗ tay lên bàn, dọa người bên cạnh giật nảy, ngay cả vẻ mặt Trịnh Vũ Hoàng cũng căng lại.
"Tự gò bó, là môn học đầu tiên chú mày phải học." Âu Dương Diễn Vũ hết sức ngầu hất khay đựng đầy thức ăn qua một bên, nét mặt biểu lộ ý cười khiêu khích.
Trịnh Vũ Hoàng nhìn y vài giây, nói: "Diễn Vũ, anh thật sự rất đẹp, nhất là lúc mắng người, giống như mặt trời tản ra tia sáng."
"......"
Đột nhiên được khen, Âu Dương Diễn Vũ lại hết sức muốn hất cái khay lên mặt đối phương — Ông đây đang dạy dỗ chú mày đấy, thái độ nghiêm túc được không!?
Đàn ông phương Đông ở sân trường Âu Mĩ không được hoan nghênh lắm, mà Trịnh Vũ Hoàng không thể nghi ngờ là ngoại lệ.
Đầu tiên là vóc người nó cao, cơ bắp rắn chắc, vén áo lau mồ hôi trên sân tập để lộ cơ bụng cũng có thể khiến người ta thét chói tai.
Thêm nữa nó có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng dung mạo thâm thúy, cùng với dáng mắt nó, luôn khiến người ta có cảm giác nheo mắt lại cười — Cái này nhờ vào di truyền của Trịnh Chí Khanh.
Khuôn mặt Hà Vũ Bạch phần lớn di truyền từ Hà Quyền, mắt to mũi vểnh, mỹ nhân phương Đông truyền thống.
Nhưng tướng mạo như vậy không có sức hấp dẫn quá lớn với người Âu Mĩ quen nhìn mắt to, hơn nữa thân hình mỏng manh tính cách hướng nội, cộng thêm quá thông minh dễ khiến người ta có ảo giác "Mình là đứa ngốc", cho nên thật ra không được mọi người quý mến.
Có lần thấy Hà Vũ Bạch ở nhà đợi mình về muộn, Trịnh Vũ Hoàng không nhịn được hỏi cậu: "Tiểu Bạch, sao anh không ra ngoài chơi? Suốt ngày ở nhà không chán à?"
"Nhiều sách phải đọc lắm, tuyệt đối không nhàm chán.
Em cũng ít ra ngoài chơi đêm thôi, sắp vào đại học rồi không phải sao?" Hà Vũ Bạch vừa nói vừa đọc nhanh trang giấy trong tay, Trịnh Vũ Hoàng thấy tốc độ cậu đọc sách có thể gấp 20 lần mình.
Cởi áo phông ném lên sofa, Trịnh Vũ Hoàng móc trong tủ lạnh ra nước ép trái cây Hà Vũ Bạch chuẩn bị cho mình uống một ngụm lớn, sau đó nói: "Người đại diện nói, em chỉ cần đảm bảo mỗi môn đạt được B, SAT được 1300, có thể xin được vào bất kì trường đại học nào."
Mặc dù Hà Vũ Bạch tỏ vẻ hoài nghi với việc này, nhưng cậu cũng không rõ tiêu chuẩn tuyển của trường đại học với sinh viên năng khiếu thể thao, không tiện đánh giá, bèn tiếp tục hỏi: "Em định đăng kí trường nào?"
"Đại học Colombia."
"Em định cùng trường với Diễn Vũ?"
"Vâng."
Hà Vũ Bạch thu lại ánh mắt từ trang sách, ngửa mặt: "Vũ Hoàng, em thật sự, thật sự, rất thích Diễn Vũ?"
Trịnh Vũ Hoàng ưỡn thẳng bờ vai rộng: "Từ bé đã thích."
"Vậy cậu ấy thích em không?" Hà Vũ Bạch hơi nhíu mày.
"Tại sao không?"
"......"
Hai tay Trịnh Vũ Hoàng ôm ngực, nặn ra rãnh ngực, nhưng không sâu bằng giữa lông mày nó: "Anh à, chẳng lẽ Diễn Vũ nói với anh, anh ấy không thích em?"
"Cái đó thì không."
Hà Vũ Bạch dời ánh mắt — Không thể so cơ ngực với vận động viên, vậy sẽ tự ti chết.
Nếu cậu nhớ không nhầm, Diễn Vũ đã có người yêu, trạng thái trên FB đã không phải độc thân nữa.
Nhưng nói lại, hình như mỗi lần cậu refesh ảnh người ta gửi, người đứng bên cạnh không phải cùng một người.
Dường như Diễn Vũ không hề nghiêm túc qua lại với ai, chỉ là bên cạnh không thể thiếu người mà thôi.
"Nếu không vào được trường đó, anh chọn trường nào?" Hà Vũ Bạch cẩn thận hỏi.
"Học viện Boston, đội bóng rổ trường đó xếp hạng cao ở NCAA." Trịnh Vũ Hoàng cúi đầu cười cười, "Nhỡ không vào trường Diễn Vũ được, thì ở bên cạnh anh là được."
Lời này khiến Hà Vũ Bạch rất cảm động.
Cậu để sách xuống đứng dậy đi tới trước mặt em trai, giang hai tay ôm lấy đối phương, vui vẻ nói: "Có em ở bên cạnh, cảm giác như được về nhà."
Trịnh Vũ Hoàng xoa mái tóc xoăn của anh trai, dịu dàng gọi cậu: "Tiểu Bạch."
"Ừm?"
"Sao anh không lớn chứ? Vũ Huy còn cao hơn anh."
"......"
Hà Vũ Bạch nói thâm gen di truyền không phải anh chọn được!
Không ngoài dự liệu của Hà Vũ Bạch, Trịnh Vũ Hoàng quả thật không thể đăng kí vào đại học Colombia, thành tích không đủ.
Đối với việc này, Trịnh Vũ Hoàng tỏ vẻ mình rất vô tội — Ngay cả tên dốt đặc như Đổng Hợp Thắng cũng có thể trúng tuyển, mà nó thi SAT được 1280, còn là người có năng khiếu thể thao vậy mà không xin được?
Biết Trịnh Vũ Hoàng không trúng tuyển vào trường yêu thích nhất, Diễn Vũ đặc biệt từ Newyork tới an ủi nó.
Nghe oán thán của Trịnh Vũ Hoàng, Diễn Vũ cười nói: "Đổng Hợp Thắng tốn bao nhiêu tiền? Ai bảo cha em không chịu quyên phòng thí nghiệm vì em chứ?"
"Lại còn phòng thí nghiệm, ông ấy cắt cả tiền sinh hoạt của em, muốn em tự đi làm, hoặc là dựa vào tiền thưởng chơi bóng học xong đại học." Trịnh Vũ Hoàng nhìn các đồng đội trên sân tập, nặng nề thở dài, "Diễn Vũ, anh có phải cảm thấy em vô dụng lắm không?"
"Không đâu, ít nhất em nhận được học bổng toàn phần của học viện Boston." Diễn Vũ giơ điện thoại, tựa vào vai Trịnh Vũ Hoàng chụp tấm ảnh chung hai người, sau đó đăng lên FB của mình, cũng gõ một chuỗi hastag kiểu【So độ đẹp trai】【Ngôi sao bóng rổ】【Anh em của tôi】【Cực ngầu】.
Bị tóc Diễn Vũ cọ lên vai, Trịnh Vũ Hoàng cảm giác trong lòng ngứa.
Nó hít sâu một hơi, giơ tay ôm lấy vai người ta, khua dũng khí đề nghị: "Ê, Diễn Vũ, hẹn hò với em đi."
"Hả?" Diễn Vũ nghiêng đầu nhìn chằm chằm nó, "Chú mày chưa tỉnh à?"
"Em rất tỉnh luôn, cũng rất nghiêm túc." Vẻ mặt Trịnh Vũ Hoàng bị đả kích.
Diễn Vũ đẩy tay nó ra, ngồi thẳng người, bình tĩnh nói: "Vũ Hoàng, anh vẫn coi chú là em trai, cái này chú cũng nên biết."
Trịnh Vũ Hoàng buồn bực hỏi: "Coi như em trai? Vậy sao anh muốn hôn môi em?"
"Anh còn làm chuyện này!?" Vẻ mặt Diễn Vũ trong nháy mắt hỗn loạn.
Ngoại trừ Hà Vũ Bạch, mấy người trong nhà Trịnh Đại Bạch y chưa từng hôn môi được chứ?
Trịnh Vũ Hoàng gật đầu: "À, đó là nụ hôn đầu của em, hồi 4 tuổi."
Co rút khóe miệng, Diễn Vũ nhìn nó bằng ánh mắt nhìn tên thiểu năng: "Chú 4 tuổi, anh 5 tuổi! Chú không phải van xin anh chịu trách nhiệm về hành động năm chừng đó tuổi chứ!? Xin đấy! Chú đã sắp 20 rồi! Đừng có mà tin mấy thứ viết trong ngôn tình nữa!"
"Đùa tí thôi mà, em đương nhiên không xin anh chịu trách nhiệm, với cả em cũng không thích đọc tiểu thuyết ngôn tình." Trịnh Vũ Hoàng xoa xoa cánh tay, hơi có vẻ xấu hổ cười cười, "Diễn Vũ, nói nghiêm túc, em chỉ thích một mình anh, trước kia, bây giờ, tương lai......!Em đều chưa từng nghĩ thay đổi.
Em chỉ thấy anh tốt, tốt hơn bất cứ ai."
— Chú mày thấy anh tốt chỗ nào, em sửa!
Diễn Vũ nghiêng đầu trợn mắt.
Thật sự, y không có suy nghĩ gì ngoài tình anh em với Trịnh Vũ Hoàng, trước mặt đột nhiên bị đối phương cưỡng hôn, không đúng, là cưỡng yêu, y nhất thời trong lòng không chấp nhận được.
"Michael!"
Trên sân bóng đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Cùng lúc đó, Trịnh Vũ Hoàng đột nhiên giơ tay lên theo tiếng cảnh báo, đón được quả bóng rổ bay thẳng tới khuôn mặt tuấn tú của Diễn Vũ.
Nó ném bóng rổ lại sân bóng, quay đầu hỏi Diễn Vũ: "Không sợ chứ?"
Diễn Vũ hoàn hồn, vội lắc đầu.
Lúc nãy tay Trịnh Vũ Hoàng cách chóp mũi mình không đến 1 tấc, nếu phản ứng của Trịnh Vũ Hoàng chậm vài giây, mặt y đảm bảo chịu tai họa.
Diễn Vũ nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng, chắn bóng rổ giúp mình của Trịnh Vũ Hoàng, một lát sau đột nhiên thu mắt lại, cắn nhẹ bên trong môi.
Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh, bàn tay này vuốt ve trên người mình.
— Mình nhất định là điên rồi.
Y nghĩ..