Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 107: 107: Diêu Tân Vũ Vệ Kỷ Nghiêu





Edit + Beta: Vịt
(Trung)
Qua lại một năm, quan hệ giữa hai người bập bõm từ đơn phương thành song phương, cộng thêm Vệ Kỷ Nghiêu rốt cục có thể khống chế bản thân, không đẩy cằm Diêu Tân Vũ ra lúc đối phương ghé mặt tới.

Diêu Tân Vũ ngoan ngoãn kìm chế kích động tiến thêm một bước, cũng không phải sợ bị đánh, mà là bởi vì phụ huynh hai bên chưa gặp mặt, hắn muốn đợi tất cả xong xuôi rồi mới nói tiếp.

Bình thường ai cũng bận, hiếm có thời gian gặp nhau, số lần Diêu Tân Vũ gặp Vệ Đồng còn nhiều hơn gặp Vệ Kỷ Nghiêu.

Ông Vệ xem ra rất hài lòng về hắn, lúc rảnh làm bình rượu ngon, đích thân xuống bếp nấu hai món, hai người cùng uống.

Hôm nay món ăn để nguội vẫn không đợi được con trai về nhà, ông cụ gọi điện thoại đến chỗ đội trưởng của Vệ Kỷ Nghiêu, được biết Vệ Kỷ Nghiêu tạm thời có nhiệm vụ, hôm nay lại phải tăng ca.

Cúp điện thoại, Vệ Đồng quơ đũa, nói với Diêu Tân Vũ: "Thôi, khỏi đợi, mình ăn trước."
Diêu Tân Vũ cầm lấy chai rượu rót đầy cốc cho ông, cốc nhỏ trước mặt mình rót đầy 8 phần.

Tửu lượng Vệ Đồng tốt, ba lạng khởi bước, nửa cân mới có cảm giác.

Mà dựa theo tính chất công việc, lúc uống rượu Diêu Tân Vũ gần như là phối hợp, chỉ có thể nhấp hai hớp để ông cụ vui.

Nói tào lao một hồi, Diêu Tân Vũ chuyển câu chuyện sang chính sự, "Chú à, ba mẹ con muốn tìm thời gian mời chú ăn bữa cơm, xác định chuyện của con và Kỷ Nghiêu."
Vệ Đồng đặt chén xuống, châm thuốc, nheo đôi mắt hơi say lại nói: "Tiểu Diêu, con đã nói rõ tình huống của Kỷ Nghiêu với người nhà chưa?"
"Nói rồi." Diêu Tân Vũ hơi lưỡng lự dời ánh mắt.

Chuyện Vệ Kỷ Nghiêu là cảnh sát và con nuôi hắn đã nói, nghe nói là con của nguyên phó cục trưởng thành phố, ba mẹ hắn rất vui.

Còn chuyện cha mẹ ruột của Vệ Kỷ Nghiêu buôn ma túy, hắn không nhắn đến.

Vệ Đồng đã thẩm vấn bao nhiêu phạm nhân? Nhìn bộ dạng chột dạ kia là biết hắn không nói thật, bèn cong ngón tay cầm điếu thuốc gõ nhẹ mặt bàn: "Tiểu Diêu, đứa con mà Vệ Đồng chú nuôi, không làm chuyện gì mất mặt.

Con nói chuyện rõ ràng với cha mẹ con, bọn họ có thể chấp nhận, chú thấy, không thể chấp nhận, sau này hai nhà chúng ta đi trên đường, coi như không quen biết."

Diêu Tân Vũ lập tức sợ hãi, vội vàng giải thích: "Đừng đừng đừng, chú à, con muốn đợi cha mẹ con gặp Kỷ Nghiêu, rồi tìm cơ hội nói rõ tình hình với bọn họ."
"Gặp mặt thì thế nào? Nếu có thành kiến vẫn sẽ có thành kiến." Vệ Đồng chậm rãi phun khói, "Chú biết, phần tử trí thức mà, sĩ diện, xem trọng môn đăng hộ đối, thông gia trong sạch.

Nhưng Tiểu Diêu à, chú nói lời này, đứa bé Kỷ Nghiêu kia rất để ý, không vòng vèo, tương lai nếu cha mẹ con nhìn nó khó coi, lão Vệ chú không đồng ý."
"Chú ơi, chú nghĩ nhiều quá rồi, ba mẹ con không đến mức đó đâu." Diêu Tân Vũ vội vàng rót đầy rượu vào chén đối phương, ấp úng một lát, nói: "Thật ra thân thế của Kỷ Nghiêu vẫn dễ nói, con sợ ba mẹ con có ý kiến về nghề của em ấy......!Lần trước bọn họ hỏi con Kỷ Nghiêu làm nghề gì, con chỉ nói là cảnh sát hình sự, không nói cụ thể."
"Ừm, chú hiểu, thật ra chú cũng không quá tán thành nó vào đội phòng chống ma túy."
Vệ Đồng buồn bã gật đầu.

Thủ đoạn của bọn buôn ma túy ông gặp nhiều rồi, lòng dạ độc ác không đủ để hình dung, quả thực không có chút nhân tính.

Giống như ông vậy, dù sao cũng chỉ có một cái mạng, chết là chết, 18 năm sau lại là một hảo hán.

Mà Vệ Kỷ Nghiêu như vậy, thật sự rơi vào tay bọn buôn ma túy nhất định bị hành hạ đến sống không bằng chết.

Một người bền bỉ giống như cây tùng trên vách đá như Sát Mục, năm đó đã từng vì vậy mà ý chí sống sót.

Nhưng Vệ Kỷ Nghiêu cực kỳ cố chấp, mặc kệ Vệ Đồng khuyên thế nào, dứt khoát đăng kí vào đội phòng chống ma túy.

Giống như bắt thêm một nhóm buôn ma túy, bụi gai quấn quanh trái tim hắn ít đi một chiếc.

Ngửa mặt uống nửa chén rượu, Vệ Đồng đặt chén lên bàn, xoa cằm nói: "Tiểu Diêu, quyết định cuối tuần đi, gặp mặt ba mẹ con.

Chú nói một tiếng với đội trưởng của Kỷ Nghiêu, đến lúc đó cho nó ngày nghỉ."
Trong lòng Diêu Tân Vũ hồi hộp, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh: "Vâng, chỗ chú quyết."
Vệ Đồng xua tay: "Để ba mẹ con đặt là được, chỗ trước kia chú thường xuyên đến, không phù hợp với thân phận của bọn họ."
Diêu Tân Vũ nghe, cẩn thận nói: "Chú, lời con nói chú không thích nghe, thật ra con cảm thấy......!Hình như chú có thành kiến với phần tử trí thức.

Ba mẹ con mặc dù đều giảng dạy ở đại học, nhưng thật sự không chú trọng như vậy, bình thường cũng tới quán xiên nướng."
— Mình có thành kiến với phần tử trí thức?
Vệ Đồng hất nửa bên lông mày, trong đầu hiện lên dáng vẻ lịch sự của Quý Hiền Lễ đeo mắt kính gọng vàng, mặc đồ tây đeo cà vạt.


Nói thật, cho đến bây giờ ông cũng không hiểu Sát Mục tại sao nhìn trúng tên thư sinh trói gà không chặt như Quý Hiền Lễ.

Giống như trang giấy mỏng manh, vo đi vo lại ném vào thùng rác, không hề tốn sức.

Kịp trước khi gặp mặt Vệ Đồng, Diêu Tân Vũ tìm cơ hội, nói rõ thân thế Vệ Kỷ Nghiêu và công việc hiện tại của hắn với người trong nhà.

Nghe con trai nói xong, cha Diêu cầm điều khiển chỉnh TV im lặng, sau đó đan 10 ngón tay đặt trên gối, không nói chuyện.

Mẹ Diêu thở dài, lấy mắt kính xuống, cau mày bóp sống mũi.

Diêu Tân Vũ ngồi bên cạnh, trong lòng thấp thỏm bất an, cũng cầu nguyện ba mẹ không phản ứng thái quá.

Trong bầu không khí trầm mặc không ngừng lên men, Diêu Tân Vũ bị không khí đông cứng kìm nén tới mức trong khí quản như bị nhét vải xô: "Ba, mẹ, 2 người đừng im lặng, muốn nói gì thì nói đi."
Cha Diêu hừ một tiếng, nhìn con trai: "Nói gì hả? Con qua lại với người ta một năm rồi, lại hẹn gặp mặt thông gia, đã đến mức này rồi, ba với mẹ con có thể cản sao? Chuyện lật lọng, Diêu Thiên Thọ ba không làm được."
"Ba Tân Vũ à, đừng nói lời giận dỗi." Mẹ Diêu vỗ tay bạn già, quay đầu nói với Diêu Tân Vũ: "Con trai, con nói sớm, bọn ta cũng sẽ không ngăn các con qua lại.

Thân thế của Kỷ Nghiêu rất đáng thương, mẹ và ba con cũng không phải tâm địa sắt đá, nhà này không có lí nào không đồng ý nó.

Nhưng làm phòng chống ma túy......!Có thể bảo cha cậu ấy tìm quan hệ điều chuyển ngành không? Không phải có tin tức, cảnh sát phòng chống ma túy luôn xảy ra chuyện......"
Diêu Tân Vũ biết mẹ không nói quá nặng lời — Người thân của cảnh sát phòng chống ma túy cũng có khả năng trở thành mục tiêu trả thù.

Hắn từng nghe Vệ Đồng nhắc tới, sau khi cuộc hôn nhân lần thứ hai của mình thất bại, đối phương đã dẫn bọn nhỏ rời xa hắn, ngay cả cơ hội đến thăm cũng không cho, nói là để bảo vệ an toàn của bọn nhỏ.

"Em ấy tự mình đăng kí vào đội phòng chống ma túy, không ai khuyên được.

Trên người chảy dòng máu của kẻ buôn ma túy, em ấy luôn cảm thấy mình nợ người khác." Diêu Tân Vũ nói.

Cha Diêu nghe, gật gật đầu: "Cảnh sát Vệ muốn trả nợ máu thay cha mẹ, là một đứa con ngoan......!Mẹ Tân Vũ, đừng hùa theo tôi, thêm áp lực cho bọn trẻ."
"Ài, tôi không phải lo cho nó sao." Mẹ Diêu bất đắc dĩ nhìn con trai, "Tân Vũ, mẹ có thể không nói, nhưng con phải khuyên, chuyển sớm một ngày, yên tâm sớm một ngày."

"Vâng, con biết."
Thấy ba mẹ thấu tình đạt lí như thế, Diêu Tân Vũ ngoài cảm kích, tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống.

Gặp mặt thông gia, nói chuyện vui vẻ, không khí hòa thuận.

Vệ Đồng bình thường mang bộ dạng hung tướng, cởi đồng phục cảnh sát xuống mặc bộ quần áo thường ngày không mặc.

Nhưng hôm nay chỉnh trang phẳng phiu, giống như cán bộ kỳ cựu về hưu.

Ông còn đeo mắt kính phẳng, dùng gọng kính che vết sẹo khóe mắt.

Vệ Kỷ Nghiêu càng không cần phải nói, rất được ba mẹ Diêu gia thích.

Dòng máu con lai của hắn toàn là ưu điểm: Mày rậm mắt to sống mũi thẳng, đôi môi đầy đặn nhưng không dày; nhìn giống người Đông Nam Á, đường cong lập thể hơn người trước mặt rất nhiều; nhất là đôi mắt màu hổ phách, nhìn qua giống như còn lẫn huyết thống người da trắng.

Đây cũng là lần đầu Diêu Tân Vũ thấy Vệ Kỷ Nghiêu mặc đồng phục, cực kì anh khí, nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, phụ huynh nói gì hoàn toàn không nghe lọt.

Chuyện nên quyết định đều đã định, tâm trạng hắn cũng hơi phiêu.

"Tân Vũ, Tân Vũ?"
"Dạ?" Diêu Tân Vũ bị mẹ gọi hoàn hồn, mới phát hiện đã ăn xong.

"Thời gian không còn sớm nữa, con đưa cha con ông Vệ về đi." Thấy con trai nhìn chăm chú Vệ Kỷ Nghiêu hơn 2 tiếng, mẹ Diêu biết đầu óc hắn gần như không ở đây.

"Vâng." Diêu Tân Vũ nghe theo, "Chú à, chú đưa chìa khóa cho con, con đưa hai người về."
Vệ Đồng và cha Diêu uống chút rượu, không tiện lái xe, nghe Diêu Tân Vũ, đưa tay sờ chìa khóa xe.

Vệ Kỷ Nghiêu nhận lấy chìa khóa, nói với Vệ Đồng: "Cha, con lái là được, hôm qua Tân Vũ trực ca đêm, anh ấy phải về ngủ."
Diêu Tân Vũ đứng vọt lên: "Anh không ngủ! Đêm rồi ngủ! Anh đưa hai người về!"
Mọi người đầy bàn bị hắn la to đến sửng sốt.

Vệ Đồng giương mắt, dùng ánh mắt thẩm vấn phạm nhân đánh giá qua lại Diêu Tân Vũ, sau đó chậm rãi nói: "Vậy đi, Tiểu Diêu con về ngủ, buồn ngủ lái không an toàn."
"......"
Diêu Tân Vũ hận không thể đâm đầu vào chỗ súp còn dư — Sao lại gặp phải bố vợ làm cảnh sát chứ, quả thực là tiết mục chọc thủng tất cả.

9h tối, Vệ Kỷ Nghiêu nhận được tin nhắn của Diêu Tân Vũ, được biết đối phương đang chờ hắn dưới tầng.


Vệ Kỷ Nghiêu suy nghĩ một lát, reply hắn【Chờ nhé, xuống ngay】.

Hắn đi tới phòng khách, nói với Vệ Đồng đang xem chương trình pháp chế buổi tối: "Cha, con quay trở lại đội, có một tài liệu vụ án khóa trong tủ của con, lão Trương cần dùng gấp."
Vệ Đồng nghiêng đầu nhìn con trai, nói: "Đi làm đi, à, về ngủ không?"
Vệ Kỷ Nghiêu vừa thay giày vừa cắn bên trong môi nặn ra âm thanh: "Không."
Vệ Đồng không lên tiếng, đến khi con trai ra ngoài được một lát, đoán đối phương xuống dưới tầng rồi, ông đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Chỉ liếc qua liền thu ánh mắt lại, hừ lạnh một tiếng ngồi trở lại sofa.

Già rồi, không thể nhìn người trẻ tuổi ôm nhau là gặm.

Ông đương nhiên biết Vệ Kỷ Nghiêu không phải về đội, cái người bình thường xách mông lên liền đi, hôm nay giải thích những cái đó cho ai nghe đây?
Mấy tiếng từ lúc ăn xong bữa cơm đính hôn đến giờ, ngực Diêu Tân Vũ ngứa ngáy như nhét ổ chuột — Hành động của Vệ Kỷ Nghiêu ở trên bàn ăn, chủ yếu là cố ý hành hạ hắn.

Trước đó đã nói, ăn cơm xong đưa ông cụ về nhà, bọn họ đến thế giới hai người.

Còn đến thế nào, đều là người lớn không cần phải nói rõ chứ?
Chạy như bay kéo người về căn hộ của mình, Diêu Tân Vũ vừa vào cửa liền đè Vệ Kỷ Nghiêu lên tường hôn.

Trước đây không nghĩ đến còn khống chế được, bây giờ gia đình hai bên gặp mặt rồi, quan hệ được đồng ý, cái người ế bền vững hơn 30 năm hoàn toàn không giữ được nữa.

Vệ Kỷ Nghiêu mấy năm nay chỉ đọc sách và làm việc, chưa từng yêu đương.

Mặc dù không thể nói không có chút suy nghĩ gì về chuyện kia, nhưng cảm giác xấu hổ quấy phá, không tiện để một tên đàn ông tới đè mình.

Nói thật nếu không phải gặp người cố chấp như Diêu Tân Vũ, hắn thật sự sẽ ế đến cuối đời.

Sau khi rơi vào trong chăn mềm nhũn, Vệ Kỷ Nghiêu giơ tay đặt lên ngực Diêu Tân Vũ, thở hồng hộc hỏi: "Không phải lần đầu tiên của anh sao? Biết làm thế nào không?"
Diêu Tân Vũ đưa tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường, móc bên trong ra một hộp bao cao su ném bên gối, giương khóe miệng: "Chưa từng ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy? Lại nói, môn giải phẫu học của anh điểm tối đa."
Cũng đúng, Vệ Kỷ Nghiêu nghĩ, dù sao cũng là bác sĩ.

Nhưng chỉ 10 phút sau, hắn nhìn bạn trai vẻ mặt xấu hổ, chưa cả gõ cửa đã đi vào, trong lòng chỉ có một suy nghĩ —
Phét lác! Mẹ nó anh giải phẫu côn trùng đúng không!?.