Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 106: 106: Diêu Tân Vũ Vệ Kỷ Nghiêu Thượng





Edit + Beta: Vịt
(Do thời gian edit bộ này bị ngắt quãng khá lâu nên mình quên khá nhiều cách xưng hô của các cặp đôi phụ lâu lâu mới lên sàn L(((.

Chương này tui sửa lại xưng hô của cặp đôi này nhé)
Trời vừa rạng sáng, thành thị đang trong giấc ngủ ngon, nhưng ở nơi nào đó, vẫn âm nhạc đinh tai nhức óc, linh hồn bị rượu cồn gây mê.

Trong phòng bao ánh đèn huyền ảo, Cao Long đờ đẫn nhìn chằm chằm đôi mắt đủ loại rượu làm sưng lên, nhai lưỡi gọi Diêu Tân Vũ: "Bạn cũ à, anh đây mấy hôm nữa phải đi Nasdaq gõ chuông rồi! Hôm nay vui! Uống! Không cần tiết kiệm tiền cho tôi!"
(Nasdaq: sàn giao dịch chứng khoán điện tử lớn nhất nước Mỹ, với khoảng 3.200 công ty niêm yết và số lượng cổ phiếu giao dịch bình quân nhiều hơn bất kỳ sàn giao dịch khác ở Mỹ, kể cả NYSE)
"Anh Long, thật sự không thể uống nữa, ngày kia tôi còn phải phẫu thuật."
Diêu Tân Vũ trốn cũng không có chỗ trốn, hai đại mĩ nữ chặn trước sau bồi rượu, né chỗ này, đôi ngực đôi vai mềm phía sau lập tức dán lên lưng hắn.

Hôm nay bạn cùng phòng đại học họp mặt, trong 6 người, tương lai xán lạn nhất, chính là Cao Long năm đó chỉ học 3 năm lâm sàng liền bỏ học gây dựng sự nghiệp.

Làm hạng mục công trình sinh học gì đó, có liên quan tới chữa ung thư, mười năm mài một kiếm, cuối cùng, công ty đưa ra thị trường.

Để ăn mừng, Cao Long mời mấy anh em đến khách sạn quốc tế All Nations, tự phục vụ, ăn đến 11 giờ.

Ăn xong còn chưa chịu giải tán, lại kéo cả bọn đến một hộp đêm nghe nói chi phí cực cao, uống rượu hát hò.

Trừ Diêu Tân Vũ, ở đây còn có 2 người là bác sĩ 2 người làm ở mảng nghiên cứu phát triển xí nghiệp, gần như chưa từng tới nơi như thế này.

Lúc má mì dắt các cô gái vào phòng, 5 bọn họ đều không ngoại lệ, muốn bỏ chạy.

Cao Long thấy bọn cậu bị dọa sợ, để chai rượu mạnh hơn 3 ngàn 1 chai xuống, xụ mặt: "Cũng không phải ép các cậu ngủ, uống rượu thôi mà, tớ xem ai dám đi!"
Mọi người biết hắn vui cần người bên cạnh, lại là anh em nhiều năm, không tiện vì bữa rượu mất hứng, bèn mặc kệ hết, uống!
Diêu Tân Vũ là người duy nhất ở đây làm ngoại khoa, nhớ ca mổ ngày kia, không dám uống nhiều, chỉ làm hai chai bia.

Chỉ chút này thôi còn phải cù nhây một lúc lâu, hơn một tiếng cũng chưa uống hết.

Có cô gái tới mời rượu, hắn từ chối, bị Cao Long nhìn thấy, bèn xuất hiện màn mở đầu kia.

Từ chối mọi cách không có kết quả, Diêu Tân Vũ cuối cùng một hơi uống sạch whisky trong chén.

Hắn định mấy phút nữa giả say, mượn lần này thoát thân.


Lúc này cửa phòng bị gõ mở, một cô gái trẻ tuổi đi tới.

Suy nghĩ một lát, Diêu Tân Vũ nhớ lại đây là MC đài truyền hình, không nổi tiếng lắm, coi như là quen mặt.

MC vừa ngồi xuống, liền tươi cười bưng chén rượu đỏ lên: "Anh Long, cạn trước để kính nhé."
Mắt thấy đối phương một mạch uống ực hơn nửa chén rượu đỏ, sau đó kích Cao Long uống hai chén rồi mới mở chai đắt hơn, Diêu Tân Vũ hít thầm.

Uống đến bây giờ, bill e không phải hai tháng tiền lương của hắn đủ.

Xa hoa đồi trụy, hiện tại hắn hoàn toàn cảm nhận được hàm nghĩa của từ này.

MC hát cùng Cao Long hai bài, sau đó rười đi, ở lại trong phòng không đến 10 phút.

Diêu Tân Vũ đang định giả say, đột nhiên bị Cao Long vỗ vai một cái.

"Diêu nhi, cậu biết cô ấy vừa ngồi đây một lát, kiếm bao nhiêu tiền không?" Cao Long híp mắt, thong thả nhả khói.

"Một ngàn?" Diêu Tân Vũ nghĩ bình rượu cô ta để Cao Long mở thế nào cũng phải tới hơn 800.

"Một ngàn? Cô ta cho cậu gần bằng đấy!" Cao Long cười to, trong tiếng cười lộ ra chút cô đơn không dễ phát giác, "Ba ngàn, người anh em, đây là tiền lương một tháng của tôi hồi mới ra làm việc.

Nhưng cô ấy chỉ mở miệng, uống chén rượu, 10 phút tới tay."
"Vậy cậu còn thò cổ để cô ta làm thịt cậu." Diêu Tân Vũ không định giả say nữa, hắn thấy Cao Long lúc này giống như muốn nói lời trong lòng.

Cao Long vỗ đùi cô gái bên cạnh, buồn bã cười: "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ.

Hey, Diêu nhi, sao cậu vẫn chưa kết hôn? Thích chỉ là hình thức thôi, về anh giới thiệu cho cậu mấy người.

Đảm bảo da trắng dáng đẹp, muốn thế nào có thế đó."
"Không cần đâu, cậu còn không biết tôi? Không hướng tới suy nghĩ này." Diêu Tân Vũ nói, buồn bực uống hớp bia.

Trước kia hắn chưa từng có ý nghĩ kia, Vệ Kỷ Nghiêu có thể nói là người duy nhất khiến hắn nhớ thương ngủ không yên.


Nhưng Vệ Kỷ Nghiêu băn khoăn tới thân thế, hắn dù kiên trì thế nào cũng không nhận được câu trả lời của đối phương.

Cao Long bày ra khuôn mặt khó hiểu, trên dưới đánh giá Diêu Tân Vũ, đột nhiên phát ra trận cười to: "Ôi vãi, Diêu nhi, thằng oắt cậu không phải đến giờ vẫn cmn thủ thân như ngọc chứ? Không nhìn ra, tôi còn coi cậu là mắt hoa đào cơ đấy!"
Diêu Tân Vũ cười khan.

Hắn cũng buồn bực, sao ai cũng cảm thấy hắn buông thả quá vậy.

Ngậm thuốc, Cao Long vỗ vỗ tay, ra hiệu chỉnh bé giọng hát xuống: "Này! Các cậu nghe đây, người anh em này của tôi vẫn là tấm chiếu mới, hôm nay ai có thể khai bao cậu ấy — Tiền này thuộc về người đó!"
Một xấp trăm đồng tiền mặt bị Cao Long vứt vào đống rượu — Liếc qua phải chục ngàn đồng.

Mấy cô gái tiếp rượu lập tức đồng loạt đưa ánh mắt đến trên người Diêu Tân Vũ, trong từng ánh mắt đều khiêu gợi.

Diêu Tân Vũ thấy, đứng vọt lên: "Anh Long, tôi không chơi vậy đâu!"
"Cậu không phải chưa có người yêu sao? Mẹ sư thủ tiết cho ai?"
Cao Long quát lớn, hoàn toàn không hề chịu trách nhiệm với lời mình nói.

Diêu Tân Vũ biết, không nói lí được với con ma men, đành phải thở xuôi gom lại tiền trên bàn, làm bộ muốn nhét vào túi Cao Long.

Ai ngờ Cao Long chẳng những không cho hắn nhét tiền vào, ngược lại lại móc ra một xấp ném lên bàn, say khướt quát mấy người bên cạnh: "Còn không ra tay?"
Dưới trọng thưởng ắt có dũng phu, cục tiền to đùng vứt trước người, lập tức có hai người tiến lên quấn lấy cánh tay Diêu Tân Vũ.

Diêu Tân Vũ lại không thể ra tay với bọn họ, đẩy qua xô lại, lập tức không đứng vững bị bọn họ đụng ngã trên sofa, trong nháy mắt dây lưng bị rút đi.

Những bạn học khác vừa nhìn điệu bộ này, vội vàng tiến lên kéo người.

Đúng lúc ấy, cửa phòng bị đột nhiên đẩy ra, Diêu Tân Vũ bị đè trên sofa lướt qua mấy bả va, trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy Vệ Kỷ Nghiêu giơ thẻ công tác —
"Cảnh sát kiểm tra đột xuất! Tất cả đứng lên!"
Hình tượng quần áo xốc xếch của Diêu Tân Vũ bị Vệ Kỷ Nghiêu thu hết vào mắt.

Hắn hơi híp đôi mắt nhạt màu lại, quăng ánh mắt lên tiền mặt màu hồng nhạt rơi lả tả trên bàn.

"Nam đứng bên trái! Nữ đứng bên phải! Lấy hết thẻ căn cước ra!" Vệ Kỷ Nghiêu lớn tiếng quát lên.


Diêu Tân Vũ nghe, toàn thân cứng đờ, lập tức bị bạn học kéo dậy đi đến bên tường.

Chờ Vệ Kỷ Nghiêu kiểm tra thẻ căn cước đến gần mình, hắn vội vàng hạ thấp giọng giải thích: "Hôm nay anh đến giao lưu bạn bè, có người anh em uống nhiều quá, làm loạn lên, thật sự không phải đến gọi —"
"Đây là kiểm tra đột xuất phòng chống ma túy, không liên quan đến chống mại dâm!" Vệ Kỷ Nghiêu nghiến răng cắt ngang hắn — bốn mươi mấy phòng, sao lại để hắn vào phòng này chứ!"
"—"
Diêu Tân Vũ chợt thấy đầu đau sắp nổ tung.

Làm liên tục một tuần, Vệ Kỷ Nghiêu rốt cục có thể về nhà thay quần áo ngủ một giấc.

Bước ra cửa thang máy, hắn rẽ vào hành lang, đang móc chìa khóa chợt thấy người ngồi xổm ở cửa nhà.

Ngồi xổm ở cửa nhà người ta 1 tuần rốt cục nhìn thấy người, Diêu Tân Vũ chống tường đứng lên, vẻ mặt mệt mỏi và lo âu nói: "Xin em, nghe anh giải thích."
Gửi tin nhắn không rep, gọi điện thoại không nhận, hắn không vào đồn công an được, chỉ có thể dựa theo địa chỉ Vệ Kỷ Nghiêu ghi hồi nằm viện đến cửa nhà người ta ngồi xổm chờ.

Ngồi xổm một tuần, không gặp được Vệ Kỷ Nghiêu, ngược lại gặp Vệ Đồng hai lần.

Vệ Đồng nghe mục đích tới đây của hắn, chỉ giương khóe miệng vỗ vai hắn, nhưng không cho hắn vào nhà.

"Tôi không thích nghe, anh cũng không có nghĩa vụ giải thích với tôi." Vệ Kỷ Nghiêu đẩy người chắn trước cửa ra, móc chìa khóa mở cửa.

Hắn nghe Vệ Đồng nói, có một bác sĩ ở Tổng hợp Đại Chính chiều nào tan làm cũng đến chờ hắn, canh suốt một tuần.

Diêu Tân Vũ lo hắn vào nhà mình không còn cơ hội nói chuyện, lập tức nắm lấy cổ tay của đối phương: "Hôm đó thật sự là người anh em của anh uống nhiều quá làm loạn lên, em đừng —"
"Buông ra!" Vệ Kỷ Nghiêu hung tợn lườm hắn.

Chiều cao hai người tương đương, mà sức chiến đấu của Vệ Kỷ Nghiêu cao hơn Diêu Tân Vũ nhiều.

Nhưng Diêu Tân Vũ hôm nay mặc kệ, nắm chặt không buông tay: "Anh có ý gì với em em biết mà, Kỷ Nghiêu, cho dù em không chịu đồng ý anh, anh cũng không hi vọng em hiểu lầm......!Phải, anh có khuôn mặt đào hoa, nhưng anh thật sự chưa từng trải qua chuyện khác người, anh — anh cmn vẫn còn zin đấy!
Mấy chữ cuối cùng, Diêu Tân Vũ đỏ bừng mặt.

Hơn 30 tuổi, để hắn ngay mặt thừa nhận loại chuyện này, lòng tự ái bị tổn thương nghiêm trọng.

Vệ Kỷ Nghiêu nghe, vẻ mặt nghiêm túc hơi dịu xuống, nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Việc đó không liên quan đến tôi."
Diêu Tân Vũ lúng túng cùng cực, vô lực buông tay ra, thở dài nói: "Anh biết......!Anh chỉ hi vọng......!Hi vọng không cảm thấy anh là người tùy tiện."
Nhìn bộ dạng ủ rũ của hắn, Vệ Kỷ Nghiêu chợt thấy mình có hơi già mồm.

Phải, lúc đó ở phòng bao nhìn bộ dạng kia của Diêu Tân Vũ, đầu hắn sắp bốc hỏa luôn.


Nhưng thật ra hắn không có lập trường tức giận, cũng không phải là người yêu, không có bất kì hứa hẹn gì với nhau, Diêu Tân Vũ làm gì cũng không liên quan tới hắn.

Thích nhưng không chịu thừa nhận, chỉ là mình gây sự với mình.

"Bác sĩ Diêu."
"Huh?"
"Anh đi đi, sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa." Vệ Kỷ Nghiêu tra chìa khóa vào ổ, cảm giác hôm nay vặn hơi khó, "Cha mẹ anh đều là giáo sư đạo học, mà tôi......!hai chúng ta thật sự không hợp."
Đầu Diêu Tân Vũ lại bắt đầu đau: "Chuyện ba mẹ em không liên quan tới em, người duy nhất không thể lựa chọn chính là ba mẹ, anh đã nói câu này nhiều lần rồi, sao em không nghe chứ?"
"Chuyện rơi vào người mình, anh không hiểu được cảm giác của tôi đâu."
Mở khóa cửa, Vệ Kỷ Nghiêu vừa bước vào nhà, không nghĩ tay đột nhiên bị nắm lại.

Người được huấn luyện phản xạ có điều kiện, hắn xoay người lại túm cánh tay Diêu Tân Vũ đè lên tường.

Nhưng hắn cũng lập tức ý thức được mình phản ứng thái quá, vội buông tay ra.

Cánh tay suýt nữa bj vặt trật khớp, Diêu Tân Vũ hít thở che vai, xoay người cười khổ nhăn mặt lại: "Nếu không thì em đánh anh một trận, trút giận?"
Vệ Kỷ Nghiêu cau mày: "Đừng cậy mạnh trước mặt tôi, thể trạng này của anh, không chịu nổi hai đấm của tôi đâu."
"Ồ, quả nhiên em giận." Diêu Tân Vũ thả lỏng, "Kỷ Nghiêu, em thích anh, đừng không thừa nhận."
Vẻ mặt Vệ Kỷ Nghiêu lại căng lại.

Hắn dời ánh mắt, gò má màu lúa mạch khẽ đỏ lên.

Diêu Tân Vũ giơ cánh tay không bị vặn, cẩn thận giữ cánh tay Vệ Kỷ Nghiêu, sau khi xác nhận sẽ không bị đánh kéo người vào trong ngực.

Ôm lấy người, Diêu Tân Vũ cảm nhận nhiệt độ chân thực trong ngực, cười nói: "Kỷ Nghiêu, anh không đánh lại em, cho nên em không cần lo tương lai sẽ bị bắt nạt.

Anh cũng không mong em lập tức đồng ý, nhưng em có thể thẳng thắn, cho anh có chút hi vọng......"
Đánh chết Vệ Kỷ Nghiêu cũng nói không ra câu "Em thích anh", với tính cách của hắn.

Lăn lộn với các đồng nghiệp ở trong đội cảnh sát đã lâu, hắn chưa từng cho rằng mình khác với người khác.

Trước mắt bị tên đàn ông ôm, cứ cảm thấy kì quặc.

Diêu Tân Vũ thấy hắn không từ chối mình, lớn mật ghé mặt tới, định hôn lên đôi môi khiến mình mất hồn kia.

Kết quả một giây sau, tay Vệ Kỷ Nghiêu thúc vào cằm hắn, hại cổ hắn suýt nữa bị thúc gãy.

Che cằm ngồi xổm trên mặt đất, Diêu Tân Vũ thật lòng cảm giác mình sau này dù thế nào, tốt nhất hỏi ý kiến đối phương trước, nếu không có 9 cái mạng cũng không đủ chịu đựng..