Sáng ngày thứ hai, tia nắng ban mai soi sáng tẩm cung Lý Chính, chỉ thấy trong tẩm điện, đàn mộc làm xà nhà, thủy tinh ngọc bích làm đèn, trân châu kết thành màn che, phong cách vàng son lộng lẫy. Giường sáu thước bằng gỗ trầm hương rộng rãi, trên trướng thêu đường hoa châu sợi, trên giường có gối thơm mày thanh ngọc, điệm mềm phủ lên đều là băng tằm, chăn ấm niệm êm. Tối hôm qua Lý Chính kích động một buổi tối, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại, sáng sớm, Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai tiểu thị nữ đáng yêu phục thị Lý Chính đứng dậy. Lý Chính nhìn hai thị nữ đáng yêu dùng hai tay yếu đuối trắng tinh không tì vết phục thị của mình mặc y phục. Trong lòng lại cảm thán: “Xã hội phong kiến Mục nát”!
Thật là thơm!
Chậc chậc... Trong tẩm cung, sau khi Thanh Vũ Thanh Nguyệt lui ra, Lý Chính soi gương. Nhìn gương mặt mày kiếm mắt sáng như sao, tươi mát tuấn dật của mình trong gương, mặc niệm:
"Trước kia ta không được chọn, nhưng bây giờ ta muốn làm hoàng đế!
Đàn ông thiên hạ ai không muốn:
"Túy ngọa đùi mỹ nhân, tỉnh chưởng quyền thiên hạ "
Không biết là vừa vận hành Đế Hoàng Kinh một buổi tối hay là Lý Chính đã thức tỉnh. Lý Chính tản ra một tia khí thế bao trọn non sông. Lập tức lại tán đi, thần sắc như thường, giống như chưa từng xảy ra.
Lý Chính lại tiếp tục thầm nghĩ:
"Đường tương lai rất dài, mà lại càng kịch liệt, vẫn nên khiêm tốn một chút, bỉ ổi phát dục! Không thể sao lãng, hiện tại ta còn vô cùng nhỏ yếu "
"Tường cao, trữ lương rộng rãi, chậm rãi xưng vương"
Vô số tiền bối nói cho chúng ta biết danh ngôn chí lý.
Nghĩ đến đây, thần sắc Lý Chính thong dong tự nhiên, ánh mắt mười phần bình tĩnh tỉnh táo. Mà thánh chỉ hôm qua Thần Hoàng ban cho Tam hoàng tử danh phong Tần Vương đã truyền đạt khắp thiên hạ. Tần Vương? Hừ! Không ít người âm mưu lộ ra vẻ khinh thường. Trong lúc nhất thời, Ngọc Kinh thành cuồn cuộn sóng ngầm!
Ba ngày sau chính là Hoàng Triều Thú Liệp Chiến mỗi năm một lần!
Nghi thức đi săn vô cùng trang trọng, vốn là thú liệp hội từ hoàng đế đến văn thần cùng tham gia, đổi thành thú liệp chiến của thiếu niên tuấn kiệt. Dù sao tu vi hoàng đế đã đạt tới Âm Dương cảnh thâm bất khả trắc, lại đi săn một số Yêu thú Tiên Thiên cảnh thì không có có ý nghĩa gì. Cho nên đổi thành thiếu niên tuấn kiệt thú liệp chiến, để thế hệ tuổi trẻ trong Ngọc Kinh thành đi săn, để các tuổi trẻ tuấn tài so đua, có thể nhìn xem ai là thiếu niên thiên tài.
Đây là bình đài thế hệ tuổi trẻ cuồng hoan, thiên kiêu, thiên tài triển lãm. Nếu như thành danh trong thú liệp chiến liền sẽ truyền khắp toàn bộ Đại Hiên hoàng triều, mà trong bãi săn có vô số cơ duyên. Hiện tại thú liệp hội phân thành hai bộ phận, trước ba ngày tiến vào bãi săn đi săn, sau đó tiến hành thiên kiêu quyết đấu, ba người dũng mãnh đứng đầu có thể được Thần Hoàng ban thưởng bảo vật quý giá.
Mà năm nay lại có Tần thiên kiêu xuất hiện để thú liệp chiến lần này càng thêm kịch liệt. Thiên tài mỗi thế gia, con nối dõi văn thần mãnh tướng, vương công tử đệ, thiếu niên tuấn kiệt nhất thời được lưu truyền vận sức chờ phát động, nóng lòng muốn thử. Chuẩn bị nhất cử thành danh trong thú liệp chiến. Lý Chính lúc này đi vào Vân Phi cung, thỉnh an Vân quý phi. "Nhi thần, thỉnh an mẫu phi!
Vân quý phi bình tĩnh ưu nhã nhìn nhi tử mày kiếm mắt sáng như sao, dáng vẻ đường đường, dáng người thon dài, hiền lành nói: "Chính nhi, ngươi đã được bệ hạ ban thưởng vị "Tần Vương ", sắp khai phủ, rất nhanh sẽ rời khỏi hoàng cung. Sau này không thể mỗi ngày đến chỗ mẫu phi thỉnh an nữa!
Vân quý phi nói xong, trong mắt toát ra vẻ đau thương.
Lý Chính an ủi: "Mẫu phi yên tâm, nếu nhi thần có thời gian rảnh nhất định sẽ tới thăm mẫu phi.”
Vân quý phi là một người duy nhất thế giới này toàn tâm toàn ý đối đãi mình.
"Chính nhi, Tần Lâm Quân lại thỉnh cầu bệ hạ ban hôn ngươi, đây là tình huống mẫu phi cũng không nghĩ ra! Nhưng càng như thế càng thể hiện ra rất nhiều chỗ không tầm thường, Chính nhi cần cảnh giác một phen.”
Trên mặt Vân quý phi hiện ra vẻ sầu lo nói với Lý Chính.
Tuy Vân quý phi ở trong hậu cung tin tức bế tắc, nhưng là người trong gia tộc thế lực nhất lưu làm một trong ba quý phi, ngoại trừ Thần Hoàng yêu thích nàng ra, còn có trí tuệ của chính bản thân thân. Bất quá, Vân quý phi nói tiếp:
"Cái này nguy hại không ít, nhưng chỗ tốt cũng rất lớn. Trấn quốc phủ Tần Niết thì chỉ có mỗi Tần Lâm Quân một người con nối dõi, mà Tần Lâm Quân lại là thân nữ nhi, sau này khẳng định là để ngươi và nhi tử Tần Lâm Quân kế thừa trấn quốc phủ, đây xem như thế lực lớn nhất của ngươi.”
Vân quý phi nói tiếp.
"Ai, mẫu hậu, ta cũng muốn, nhưng nghe Thần Hoàng miêu tả cách làm của trấn quốc đại tướng quân Tần Niết, đủ loại biểu lộ Tần Niết có dấu hiệu tạo phản, có lẽ bọn họ đang chờ đợi một thời cơ.”
Trong lòng Lý Chính bất đắc dĩ nghĩ. Bất quá còn không thể để Vân quý phi biết hiểm cảnh bây giờ của mình, để cho nàng lo lắng.
"Đúng vậy, mẫu phi, ta đã biết!
"Chính nhi, ngươi trước làm vương gia tiêu dao, không có bồi dưỡng thế lực, lúc khai phủ, ta sẽ thông báo cho Mẫu tộc để một số người mới đến phủ phụ tá ngươi.”
Mẫu phi quan tâm nói, trong lòng Lý Chính đầy ấm áp.
"Đa tạ mẫu phi.”
"Ừm, Tú Ngọc, phân phó người bưng đồ ăn sáng lên!
Lý Chính ở Vân Phi cung ăn sáng, chuẩn bị về Vân Ương cung, bởi vì ảnh hưởng của Thú Liệp Hội, Quốc Tử Giám trong lúc đó tạm dừng việc học. Lại thêm một tháng sau khai phủ, sau này cơ bản rất ít đi. Tuy nhiên sau khi khai phủ cũng có thể đi Quốc Tử Giám, giống như bọn người thái tử, Vũ Vương,
"Thái tử, Vũ Vương muốn đi Quốc Tử Giám kết giao con cháu thế gia, chiêu mộ mấy nhân kiệt bồi dưỡng thế lực, ta có nên làm theo.”
Trong lòng Lý Chính suy nghĩ:
Lý Chính vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên đi tới trước cửa Vọng Cầu cung.
Vọng Cầu cung, cung điện của Bát hoàng tử Lý Vọng, tuy Thần Hoàng không thích, nhưng vị trí còn tại đó, cũng không có hạ nhân nào dám không tôn trọng Bát hoàng tử.
"Đều đã tới thì vào xem vị hoàng tử giống nhân vật chính này đi, "
Lý Chính nghĩ nghĩ đột nhiên nói,
"A, Tần Lâm Quân kia không phải càng giống nhân vật chính hơn sao ta, nữ nhân kênh kiệu, nhưng đầy bản lĩnh.”
Bởi vì cung nữ đều không đi theo hoàng tử ra ngoài, chỉ có thể lưu ở trong cung điện của bản thân.
Lý Chính chỉ đành phân phó tiểu thái giám đứng trước cửa Vọng Cầu cung đi gọi Bát hoàng tử. Bát hoàng tử sang năm cũng sẽ khai phủ. Không thể không nói Thần Hoàng cường đại, thái tử Vũ Vương đều hơn hai mươi tuổi. Tới Tam hoàng tử thì xuất hiện đứt gãy, sau đó trong vòng một hai năm, liên tục sinh ra bảy tám hoàng tử, mấy công chúa.
Lý Chính chờ một lúc, Bát hoàng tử Lý Vọng tự mình đến đến trước cửa tiếp đón. Chỉ thấy hoa quan lệ phục, cẩm y đai lưng ngọc, trên mặt Bát hoàng tử Lý Vọng bộ dạng anh tuấn nở nụ cười nghênh đón Lý Chính:
"Hoàng huynh, để cho ngươi chờ lâu, mau mau vào đây.”
Lý Chính cũng mỉm cười:
"Ha ha, vậy liền quấy rầy Bát đệ.”
Vừa nói vừa đi theo Bát hoàng tử Lý Vọng vào cung điện.
Bát hoàng tử vội vàng nói "Chỗ nào, chỗ nào, Hoàng huynh tới tìm ta, ta vô cùng cảm kích.”
Lý Vọng đây là nói thật, dù sao thân phận hắn khá xấu hổ, tuy hắn là hoàng tử, nhưng các hoàng tử khác xem thường hắn, vương công tử đệ một số thế lực cường đại cũng dám chế giễu hắn. Cho nên từ nhỏ đến lớn cơ bản không có người tìm hắn. Mà Lý Chính hai năm trước biết chuyện của Lý Vọng đã tạo mối quan hệ, thỉnh thoảng tiếp tế trợ giúp hắn, làm cho hắn hai năm nay không có chịu nhiều chế giễu. Trong lòng Lý Vọng vẫn rất cảm kích Lý Chính.
"Trên đời này chỉ có Hoàng huynh tốt với ta, chờ ta leo lên hoàng vị, ta sẽ báo đáp Hoàng huynh thật tốt, còn những người khác, hừ!”
Lý Vọng thầm nghĩ.
Hình như Lý Chính nhìn ra lời nói trong lòng Lý Vọng.
“Hả? Trèo lên hoàng vị! Tiểu huynh đệ ưu tú như vậy à, chẳng lẽ hắn thật là nhân vật chính, có ngón tay vàng!”