Đằng xa vang lên một tiếng hú rất dài Viên Hiếu tung mình lên, thân pháp mau lẹ vô cùng, nhảy xổ tới gã áo đen, tiện tay gã chụp lấy thanh đơn đao trong tay gã áo đen bị Liên Tuyết Kiều đá văng ra. Gã lập tức cầm đơn đao chặt tên áo đen ra làm hai đoạn, rồi nhảy xổ vào Cố Bát Kỳ cũng đang bị trọng thương.
Sáu bảy gã áo đen vung đao lên để ngăn Viên Hiếu.
Viên Hiếu thấy Thượng Quan Kỳ bị thương thì vừa nóng nảy vừa tức giận, phóng quyền ra đá ngã Kim Nguyên Bá, hai mắt gã đỏ ngầu bừng bừng sát khí, vận hết thần lực, vung đơn đao quét ngang một cáị Tiếng khí giới chạm nhau loảng choảng. Hai thanh đơn đao bị Viên Hiếu gạt bắn đi!
Viên Hiếu đánh một đòn gạt được hai thanh đơn đao rồi gầm lên một tiếng như tiếng sấm rồi liệng thanh đơn đao ở trong tay ra nhằm phóng tới Cố Bát Kỳ.
Còn người gã thì ngăn cản bọn áo đen không cho tiến lại.
Gã áo đen nâng đỡ Cố Bát Kỳ thấy Viên Hiếu liệng đao tới, sức mạnh vô cùng không kịp né tránh, vội đẩy Cố Bát Kỳ ra để tránh mũi đao cho lãọ Tên này chỉ chiếu cố cho người, chứ không nghĩ gì đến mình. Đơn đao liệng tới, người gã bị đứt làm hai đoạn.
Viên Hiếu nóng lòng Thượng Quan Kỳ bị thương, gã cúi xuống túm lấy một tên thị vệ áo đen làm binh lính quét ngang một cái.
Cố Bát Kỳ trọng thương rồi, không còn ai chỉ huy nữa. Kim Nguyên Bá lại bị Viên Hiếu đánh một thoi quyền trúng mũi chết giấc. Ngoài ra tuy còn nhiều người, nhưng như rắn không đầu thì làm sao mà chống lại với bọn Ngũ Anh cùng Tả Hữu nhị đồng công kích mãnh liệt.
Chỉ trong khoảnh khắc thế hơn thua đã rõ rệt. Một bên tấn công tới tấp, còn một bên chỉ chống đỡ mà thôi. Viên Hiếu dũng mãnh phi thường. Chớp mắt gã lại đánh cho bốn người nữa bị thương. Bốn mặt ánh lửa cao ngất, dần dần tiến gần vào. Bọn hắc y còn lại đã nản chí chiến đấụ Đột nhiên một tiếng quát thật to vang lên, quân địch bốn mặt tới tấp chạy trốn.
Bọn Ngũ Anh cùng Tả Hữu nhị đồng toan chia đường đuổi theo, bỗng nghe Liên Tuyết Kiều hô:
– Thôi! Để bọn chúng chạy đi, đừng đuổi theo nữa!
Tả Hữu nhị đồng khẽ hỏi:
– Cường địch đại bại, chính là một cơ hội rất tốt để mình tiêu diệt đối phương không còn manh giáp. Sao Văn thừa lại không cho đuổi theỏ
Liên Tuyết Kiều nhìn quanh một lượt thì thấy Cố Bát Kỳ đã được mấy gã thị vệ áo đen hộ vệ hấp tấp trốn chạỵ Nàng gật đầu nói:
– Tuy bọn ta mong cho Cổn Long Vương thua một trận lớn, nhưng đừng để cho lão bị thảm bại quá chừng...
Đột nhiên có tiếng chân bước nhộn nhịp rồi thấy mười mấy bóng người chạy đến.
Người đi đầu tiên chính là Âu Dương Thống. Theo sau ông là bọn Quan Tam Thắng, Khương Sĩ Ẩn, Thiết Mộc đại sư, Phí Công Lượng.
Âu Dương Thống ngẩng mặt trông chiều trời rồi nói:
– Bọn ta đến chậm một chút...
Đột nhiên ông nhìn thấy Thượng Quan Kỳ ngồi xếp bằng nhắm mắt, điều dưỡng rõ ràng đã bị trọng thương, bất giác kinh hãi hỏi:
– Y làm sao vậỷ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Y cùng Cố Bát Kỳ ác đấu một trận đến bị thương.
Âu Dương Thống chau mày hỏi:
– Tình hình bị thương ra saỏ
Thượng Quan Kỳ đột nhiên mở bừng mắt đáp:
– Thuộc hạ bị thương không có gì nặng lắm. Bang chúa và Văn thừa bất tất phải nhọc lòng.
Âu Dương Thống quay lại nhìn quần hào nói:
– Xin các vị tùy tiện ngồi xuống.
Khương Sĩ Ẩn nói:
– Đáng lý tại hạ không nên nói xen vào. Nhưng trong lòng có điều chưa hiểu không thổ lộ ra không thể chịu được.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Khương đại hiệp có điều chi xin cứ nói rạ
Khương Sĩ Ẩn nói:
– Cô nương thần cơ diệu toán mới trong một trận mà đã đánh bại luôn Đông Bình, Nam Diện, Bắc Thành, ba vị hầu tước dưới trướng Cổn Long Vương. Tại hạ khâm phục vô cùng. Nhưng tại hạ chưa hiểu sao lại không nhân cơ hội đắc thắng mà giết hết cường địch. Cô nương chỉ giết một mình Đông Bình hầu, dường như có ý cho Nam Diện hầu và Bắc Thành hầu chạy thoát?
Liên Tuyết Kiều nói:
– Khương đại hiệp nghi ngờ điểm này là phảị
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nói tiếp:
– Tại hạ chắc rằng không phải một mình Khương đại hiệp hồ nghi điểm này mà thôi. Tại hạ xuất thân từ Cổn Long Vương phủ, nếu bữa nay không nói rõ chỗ dụng tâm, thì e rằng để các vị đem lòng nghi kỵ.
Quần hào đưa mắt nhìn nhau, lặng thinh không nói gì, song hiển nhiên là trong lòng đều có mối nghi ngờ nhưng không tiện nói rạ
Liên Tuyết Kiều biết rằng trước tình cảnh này, không thể trách người ta nghi ngờ mình, nàng thở dài nói tiếp:
– Lẽ ra thuộc hạ nên nói rõ trước cho Bang chúa hay, nhưng vì mấy bữa nay chiến cục dồn dập không được lúc nào rảnh để thổ lộ vấn đề nàỵ
Âu Dương Thống cười nói:
– Hồi Đường tiên sinh còn tại thế cũng vậy, không phải mỗi khi gặp việc trọng đại đều thương lượng với bản tòa đâụ Nhưng biết tiên sinh dụng ý ngay thẳng, bản tòa cùng anh em trong bang vẫn một lòng khâm phục.
Liên Tuyết Kiều cười nói:
– Thuộc hạ có tài cán gì mà dám so với Đường tiên sinh.
Nàng ngừng lại một chút, đưa mắt từ từ nhìn quần hào rồi nói tiếp:
– Mấy bữa nay chúng ta chiến đấu vất vả với mục đích làm cho nhuệ chí Cổn Long Vương phải chùn nhụt. Nay nguyên khí lão bị tổn thương nhưng chưa trầm trọng lắm...
Quan Tam Thắng hỏi xen vào:
– Chúng tôi chưa hiểu là ở chỗ đó. Tại sao không làm cho nguyên khí Cổn Long Vương bị tổn thương đến mức trầm trọng, mà để lão kéo dài thời gian thành bất lợi cho chúng tạ Nếu các vị Khương đại hiệp, Thiết Mộc đại sự.. kế tiếp nhau từ biệt trở về thì thực lực chúng ta sẽ giảm đi nhiềụ Chẳng lẽ chờ đến bấy giờ mới cùng Cổn Long Vương quyết chiến hay saỏ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Cuộc thắng của chúng ta bữa nay, không phải do tay chúng ta làm ra mà nhờ ở cơ hội kiếm được chỗ sơ hở của đối phương.
Quan Tam Thắng lấy làm lạ hỏi:
– Những tay cao thủ trong bang bị chết và bị thương đến mấy chục ngườị
Các anh em liều mạng chiến đấu mới thắng địch. Sao cô nương lại bảo không phải tự tay chúng ta làm nên cuộc thắng nàỵ Tại hạ chưa hiểu mình chiếm được chỗ sơ hở của đối phương là thế nàỏ
Liên Tuyết Kiều từ từ đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ đáp:
– Chúng ta tiêu diệt Đông Bình hầu, phá Nam Diện hầu, đánh bại Bắc Thành hầu, chẳng trận nào là bên ta không đem toàn lực ra để tranh đấụ Nhưng giả tỷ cả ba hầu tước có hợp sức vào một chỗ thì liệu chúng ta có nắm được phần thắng không?
Quần hào lẳng lặng không ai biết nói saọ Hồi lâu Quan Tam Thắng mới đáp:
– Trường hợp cả ba người hợp lực với nhau một chỗ, bên ta chưa chắc đã thuạ
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Trường hợp mà Cổn Long Vương thân hành thống xuất hết những tay cao thủ hai mặt giáp công thì tình trạng sẽ ra saỏ
Quan Tam Thắng đáp:
– Nếu vậy thì rất nguy cho chúng tạ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Trong phủ Cổn Long Vương có mấy trăm thiết giáp kỵ sĩ, thảy đều võ công cao cường, lành nghề hợp kích, mã chiến. Trong phủ ít ra còn có năm sáu trăm võ sĩ thị vệ, hợp với những tay cao thủ của Cổn Long Vương dẫn về nữa thì có tới tám chín trăm ngườị Nguyên số này cũng đã trội hơn số người Cùng Gia Bang chúng ta đưa đến đây nhiềụ Cổn Long Vương còn gọi Đông, Nam, Bắc ba đại hầu tước trở về, bố trí thành một thế trận hợp kích thì chẳng những chúng ta bị hãm vào vòng vây nguy khốn mà có khi cả bọn ta sẽ bị tiêu diệt ở đây, vì Cổn Long Vương chủ trương đại cuộc sẽ chia ba đường để huy dộng ba vị hầu gia đánh ập lạị May mắn mà ta chưa thấy Cổn Long Vương thống xuất toàn trận đó thôi.
Âu Dương Thống nói:
– Văn thừa nói phải lắm!
Liên Tuyết Kiều nói:
– Vì thế mà thuộc hạ dám nói quyết rằng trừ phi Cổn Long Vương hết tướng tài, hết quân tinh nhuệ thì chúng ta mới có cơ thủ thắng dễ dàng. Chúng ta sẽ hành dộng chớp nhoáng như sét đánh không kịp bưng tai, chỉ một trận là tiêu diệt xong ba đại hầu tước bên Cổn Long Vương.
Phí Công Lượng khen rằng:
– Văn thừa trù tính kế hoạch rất hoàn toàn, chỉ huy rất đúng phương pháp, rất đáng công đầụ
Khương Sĩ Ẩn hỏi:
– Làm thế khiến Cổn Long Vương hết tướng tài, hết quân tinh nhuệ?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Điều đó tại hạ đã nói rõ rồi! Chúng ta phải cùng Cổn Long Vương quyết chiến một trận tối hậu và sẽ do một người quyết định toàn cuộc...
Âu Dương Thống tỉnh ngộ nói:
– Đúng rồi! Phải chăng Văn thừa muốn nói người đó là Thượng Quan Kỳ?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Chính thế! Y biết thổi một loại tiếng tiêu có thể khiến cho bọn thủ hạ Cổn Long Vương phải bó tay chịu tróị Vì Cổn Long Vương thu dụng không biết bao nhiêu là tay cao thủ thiên hạ, cho chúng uống thuốc mê để kiềm chế. Chúng là những chiến sĩ rất kiêu hùng thiện chiến, nhưng cần phải có người đầu não để chỉ huỵ Nếu chúng ta giết chết Cố Bát Kỳ cùng Hồng Đào, Cổn Long Vương thấy mình bị cô thân, lập tức trốn đi tạm thời mai danh ẩn tích, thì liệu chúng ta có tìm được lão không? Bấy giờ trừ hại chưa hết mà còn để một mầm mống đại họa cho võ lâm.
Quan Tam Thắng tỏ vẻ kính phục, lễ phép nói:
– Văn thừa thật là một bực thấy xa trông rộng. Chúng tôi muôn phần không kịp một.
Âu Dương Thống nói:
– Bây giờ chúng ta tính đánh Cổn Long Vương cách nào, liệu có lập tức hành động ngay được không là tùy ở nơi Văn thừa quyết định.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Theo ý kiến thuộc hạ thì hãy ở ngay đây nghỉ yên người ngựa trong ba ngày trị thương và cho phục hồi sức mạnh.
Nàng lại đảo mắt nhìn bọn Vân Cửu Long, Khương Sĩ Ẩn, Thiết Mộc đại sư, nói tiếp:
– Tại hạ mong rằng các vị lưu lại đây mấy ngày nữa vì võ lâm và vì lê dân quyết một trận đánh tối hậụ
Quan Tam Thắng nhíu cặp lông mày hỏi:
– Đây lại là chỗ mà tại hạ chưa hiểu nữả Sao ta không nhân lúc thừa thắng, khí thế đang hăng hái đánh luôn vào Cổn Long Vương như để tiêu diệt đối phương rồi hãy nghỉ ngơi, có phải vui sướng hơn không?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Trong phủ Cổn Long Vương, cơ quan bố trí trùng điệp. Dù chúng ta có đánh vào vương phủ được hay chăng nữa thì cũng phải đổi bằng giá rất đắt. Nên ta phải nghĩ cách trừ Cổn Long Vương trước rồi sẽ đánh vào vương phủ cũng chưa muộn.
Phí Công Lượng hỏi:
– Nếu hàng mười ngày mà Cổn Long Vương không dời khỏi vương phủ, chúng ta cũng cứ ngồi đây mà đợi hay saỏ
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Cố Bát Kỳ cùng Hồng Đào tất nhiên đã dẫn bọn thuộc hạ còn sống sót về ẩn trong vương phủ. Hai người này chắc đang cùng Cổn Long Vương chỉnh đốn lại nội bộ để cùng ta quyết chiến.
Âu Dương Thống biết rằng Liên Tuyết Kiều đã sắp đặt đâu đó rồi, nhưng thời cơ chưa đến nàng chưa chịu đưa kế hoạch mà thôi.
Ông liền nói:
– Mấy hôm liền Văn thừa đã vận trù quyết sách khiến cho chúng ta được toàn thắng. Bây giờ người ngựa mỏi mệt. Vậy việc yên nghỉ ba ngày để điều dưỡng tinh thần và sức lực là tối cần.
Quần hào tuy hãy còn nhiều nghi vấn nhưng nghe Âu Dương Thống nói vậy, không ai dám hỏi nữạ
Liên Tuyết Kiều lập tức truyền lệnh, hạ trại nghỉ ngơị
Viên Hiếu đưa Thượng Quan Kỳ đến một căn phòng để điều dưỡng thương thế.
Liên Tuyết Kiều chờ cho anh em trong bang sắp đặt xong chỗ nghỉ ngơi rồi lập tức sang chỗ Âu Dương Thống. Âu Dương Thống cũng biết trước nàng sắp lại, nên đã chuẩn bị trà nước để chờ.
Liên Tuyết Kiều nghiêng mình thi lễ nói:
– Uy đức của thuộc hạ chưa đủ để mọi người phục tùng nên làm phiền Bang chúa.
Âu Dương Thống cười nói:
– Quan Tam Thắng trước nay vẫn miệng lẹ dạ ngaỵ Hồi còn Đường tiên sinh tại thế, hai người cũng thường xảy ra cuộc tranh luận luôn. Bản tòa mong rằng Văn thừa đừng để tâm.
Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười nói:
– Đối với việc thuộc hạ để người ngựa yên nghĩ ba ngày, Bang chúa có tán thành không?
Âu Dương Thống cười nói:
– Bản tòa biết chắc văn thừa đã có ý mưu nhưng chưa hiểu mưu kế đó ra saỏ
Liên Tuyết Kiều từ từ ngồi xuống. Đột nhiên nàng tỏ vẻ nghiêm trọng thủng thẳng hỏi:
– Cuộc chiến đấu sắp tới nơi này trong lòng Bang chúa nắm chắc được mấy phần thắng?
Âu Dương Thống trầm ngâm một lát rồi đáp:
– Điều đó thực khó mà quyết định được. Có điều luận về thực lực hai bên thì chúng ta còn có thể tranh đấu được một trận nữạ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Cách nhận định của thuộc hạ có khác với Bang chúa một chút. Cuộc chiến đấu sắp tới này có quan hệ đến sự tồn vong của Cổn Long Vương. Lão tất thi hành những thủ đoạn kinh người, vì thế mà chúng ta rất ít hy vọng thắng nổi, cần phải thay đổi phương pháp mới xong.
Âu Dương Thống nói:
– Chắc Văn thừa đã quyết định cả rồi!
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Thuộc hạ đã suy đi tính lại mà thủy chung vẫn chưa tìm ra được chước nào toàn vẹn. Vì thế phải đến đây thỉnh giáo Bang chúa.
Âu Dương Thống nói:
– Văn thừa đã lo mưu tiêu diệt được Đông Bình hầu, một đêm đánh tan được bọn Nam Diện, Bắc Thành hầụ Sự nghiệp này dù Đường tiên sinh còn sống cũng chưa tìm được.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Không phải thuộc hạ có ý đùn việc này cho Bang chúa, thực ra đã vận hết tâm lực trù tính đến bảy, tám kế hoạch. Sau suy đi tính lại thì chỉ còn hai kế có thể dùng được, nhưng cũng phải mạo hiểm nhiều quá.
Âu Dương Thống nói:
– Bất luận Văn thừa thi hành kế hoạch nào, bản tòa cũng hết sức ủng hộ.
Đột nhiên ông thở dài nói tiếp:
– Sau khi Cổn Long Vương bị tiêu diệt rồi, bản tòa cũng xin rút lui để nhường ngôi Bang chứa cho người khác.
Liên Tuyết Kiều biết Âu Dương Thống trong lòng đương cảm xúc nên thốt ra câu này, nàng liền nói ngay vào đề:
– Thuộc hạ đã nghĩ ra hai kế:
Một là liên lạc với các môn phái lớn, động viên hết mọi lực lượng võ lâm, đến vây phủ Cổn Long Vương, đồng thời chuyển vận củi nỏ cỏ khô để đánh hỏa công vào vương phủ. Kế này kể ra có điều tàn nhẫn, nhưng nếu thành tựu thì chỉ một trận là trừ xong hậu họạ
Âu Dương Thống trầm ngâm một lát rồi hỏi:
– Còn kế thứ haỉ
Liên Tuyết Kiều đáp.
– Lựa chọn những tay cao thủ xông vào phủ Cổn Long Vương, không kể gì đến sự tổn thương. Song thuộc hạ tính rằng như vậy thì phải hy sinh quá nhiều mà cuộc thành bại mình không nắm chắc.
Âu Dương Thống nói:
– Kế thứ nhất là đánh hỏa công tuy hay, nhưng phải một thời gian khá lâu để chuẩn bị. Còn kế thứ hai tuy nhanh hơn thì lại sợ làm tàn hại nhiều đến nhân lực tinh nhuệ của bản bang.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Thuộc hạ cũng nghĩ thế nên chưa dám quyết định. Hai người đương bàn định, bỗng thấy một tên đệ tử trong bang tiến vào nói:
– Thuộc hạ vừa bắt được một tên thủ hạ Cổn Long Vương đến đây làm gian tế. Hắn đòi vào ra mắt Bang chúa cùng Văn thừa để trình việc cơ mật.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Các ngươi đã khám người chưa?
Gã đáp:
– Thuộc hạ lục soát rồi! Trong mình hắn không có khí giới và vật gì khả nghi cả.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Ngươi đưa hắn vào đây!.
Đại hán vâng dạ lui rạ
Lát sau bốn tay cao thủ áp giải một gã áo đen tiến vào.
Liên Tuyết Kiều vừa trông thấy gã lập tức đứng lên, nghiêng mình thi lễ nói:
– Kính chào Đỗ đại Hiệp! Anh em trong bang không biết nên có điều đắc tội, mong rằng đại hiệp đừng trách.
Âu Dương Thống vẫy tay cho bọn đệ tử lui ra, rồi đến trước người áo đen chấp tay thi lễ.
Nguyên người này là Đỗ Thiên Ngạc đã từng trà trộn vào bọn thị vệ áo đen dưới trướng Cổn Long Vương.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Tại hạ có việc khẩn yếu trình bày nên phải mạo hiểm đến đâỵ..
Đột nhiên Đỗ ngừng lại không nói nữa, đảo mắt nhìn xung quanh.
Âu Dương Thống hỏi:
– Đỗ đại hiệp muốn gặp aỉ
Liên Tuyết Kiều hỏi tiếp:
– Phải chăng đại hiệp muốn kiếm Thượng Quan Kỳ?
Đỗ Thiên Ngạc đáp:
– Hay hơn hết là cho tại hạ được gặp Thượng Quan hiền đệ tại đâỵ Việc này không có y không xong.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Y bị nội thương, hiện đang điều dưỡng, e rằng chưa cử động được.
Đỗ Thiên Ngạc ngơ ngác hỏi:
– Y bị thương nặng lắm ư? Tại hạ muốn vào coi được không Liên Tuyết Kiều nói:
– Tuy y bị thương khá nặng, nhưng nhờ được nội công tinh thâm đủ sức chịu đựng. Nếu Đỗ đại hiệp có việc cần thi cứ nói với tại hạ cũng được.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Đêm qua Cổn Long Vương thống xuất một toán cao thủ tinh nhuệ đi ngay, không hiểu có âm mưu gì? Tại hạ cũng là một người được lão lựa chọn đem đị
Nhưng thừa cơ đêm tối, tại hạ trốn thoát chạy về đây ngaỵ
Liên Tuyết Kiều trầm ngâm một lát rồi nói:
– Cổn Long Vương tuy bị đại bại, song thực lực y vẫn còn hùng hậu, chắc không phải là y chạy trốn đâụ
Âu Dương Thống nói:
– Chà! Nếu quả y dẫn bọn thuộc hạ tâm phúc, vào chốn thâm sơn ẩn tích, thì quả là rất phiền cho tạ
Liên Tuyết Kiều nhìn Đỗ Thiên Ngạc hỏi:
– Không hiểu việc này có liên quan gì đến Thượng Quan Kỳ?
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Cổn Long Vương cùng một lão già râu xanh ngồi bàn việc trong nhà mật thất. Tại hạ đứng trong bóng tối nghe lỏm được mấy câu, họ có đề cập đến Thượng Quan hiền đệ.
Liên Tuyết Kiều lại hỏi:
– Trừ Thượng Quan Kỳ ra, đại hiệp có nghe thấy họ đề cập gì đến Bang chúa chúng tôi không?
Đỗ Thiên Ngạc lắc đầu đáp:
– Tại hạ không nghe thấy họ nói gì đến Âu Dương Bang Chúa. Tiếng họ nói rất nhỏ. Hoặc giả có đề cập đến Bang chúa mà tại hạ không nghe rõ.
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Việc này trong lúc thảng thốt tại hạ chưa đoán được, nhưng chắc là một việc rất quan hệ, xin Đỗ đại hiệp thử nghĩ lại xem ngoài Thượng Quan Kỳ ra họ có nói đến ai nữa không?
Đỗ Thiên Ngạc đáp:
– Tôi không nghe thấy ai nữạ
Âu Dương Thống nói:
– Thế này thì tất phải mời Thượng Quan Kỳ đến đâỵ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Thuộc hạ xin đi đâỵ Không biết thương thế y đã bớt chút nào chưa?
Nói xong nàng rảo bước đi ngaỵ
Một lát sau Liên Tuyết Kiều dẫn Thượng Quan Kỳ đến, Đỗ Thiên Nghe chạy ra đón hỏi:
– Thương thế hiền đệ bớt chưa?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Không có gì đáng ngạị Đỗ huynh vẫn mạnh giỏi đấy ạ?
Đỗ Thiên Ngạc cười nói:
– Bọn thuộc hạ Cổn Long Vương hầu hết là bị thuốc mê, tiểu huynh chi cần giả vờ ngớ ngẩn là họ khó bề khám phá ra được.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Đỗ huynh nghe thấy Còn Long Vương nói gì về tiểu đệ.
Đỗ Thiên Ngạc đáp:
– Tiểu huynh chỉ nghe thấy y nói đến tên hiền đệ, dường như tới một nơi nào đó mà nơi này rất có quan hệ đến hiền đệ.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên reo lên:
– Tiểu đệ biết rồi!
Âu Dương Thống hỏi ngay:
– Chuyện chi vậỷ
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Bọn họ muốn đến nhà mồ Đường đại cạ
Âu Dương Thống lấy làm lạ hỏi:
– Đường tiên sinh đã hóa người thiên cổ từ lâu, Cổn Long Vương còn muốn vào nhà mồ làm gì?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Hồi sinh thời Đường dại ca dường như người có nói với thuộc hạ rằng:
“Ngày Cổn Long Vương sắp thành công hay đã bị thiệt hại nặng nề, thế nào cũng vào trong mộ để tìm kiếm một vật gì đó”.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Vật gì?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Vật gì thì Đường đại ca cũng chưa từng đề cập đến:
“Người chỉ bảo cho thuộc hạ hay rằng lúc này Cổn Long Vương vào nhà mồ là lúc lão phải mất mạng”.
Âu Dương Thống hỏi:
– Đường tiên sinh đã di ngôn như vậy, người còn có chỉ thị gì khác nữa không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Khi Đường đại ca nói về việc Cổn Long Vương trong nhà mồ, tai hạ cũng không lấy gì làm chắc chắn cho lắm, nên không trình lại Bang chúa.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Đường tiên sinh có di ngôn lại yêu cầu Bang chúa phái những tay cao thủ đưa vào nhà mồ không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Người chỉ bảo một mình thuộc hạ vào mộ mà thôi.
Đỗ Thiên Ngạc lấy làm lạ nói:
– Cổn Long Vương đem đi mười mấy tay cao thủ mà chỉ có một mình hiền đệ đối phó thì e rằng thực lực chênh lệch nhau quá xạ
Liên Tuyết Kiều nói:
Đường tiên sinh là bậc tuyệt tài một thờị Người đã nói vậy, chúng ta không thể coi tầm thường được, hẳn người đã sắp đặt sẵn sàng.
Âu Dương Thống nói:
– Dù sao bên mình chỉ có một người vào mộ, bản tòa thấy rằng thực lực yếu quá.
– Tựa hồ như ông không muốn chủ trương nên nói đến đây đột nhiên dừng lại, ngoảnh nhìn Liên Tuyết Kiều để tỏ ra đem việc này ủy thác cho nàng.
Liên Tuyết Kiều ngẫm nghĩ hồi lâu rồi khẽ hỏi Thượng Quan Kỳ:
– Người đã nghĩ cách phải làm thế nào chưa?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Đại ca đã có di mệnh, dĩ nhiên thuộc hạ phải tự thi hành trách nhiệm.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Một mình ngươi vào mộ hay saỏ
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Những cơ quan trong mộ đều do thuộc hạ đốc công chế tạo, nên đã thuộc kỹ cả rồi và dĩ nhiên thuộc hạ thế nào cũng vào.
Liên Tuyết Kiều gật đầu nói:
– Bây giờ ta phái một người đi với ngươi cùng vào mộ, ngươi tính thế nàỏ
Thượng Quan Kỳ do dự một lát rồi đáp:
– Như vậy là trái với di ngôn của Đường tiên sinh. Theo ý kiến thuộc hạ thi văn thừa bất tất phải phái người cùng đị
Liên Tuyết Kiều lại hỏi:
– Lúc Đường tiên sinh di ngôn, người có đặc biệt nói đến không cho người khác theo ngươi vào mộ không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Tiên sinh đã bảo thuộc hạ vào mộ một mình là đủ rõ ràng lắm rồi, cần gì phải nói dài dòng, phỏng có khác gì vẽ rắn thêm chân?
Liên Tuyết Kiều nói:
– Tiên sinh bảo một mình ngươi vào mộ chắc là người đã dụng tâm như vậỵ
Nhưng theo ta suy nghĩ thì dụng ý của người không ngoài hai mục đích.
Rồi nàng từ từ đưa mắt nhìn Âu Dương Thống nói:
– Một là Cổn Long Vương định tìm một vật gì rất quý báụ Có lẽ rất quan hệ đến kế lớn trăm năm sau này của võ lâm.
Thượng Quan Kỳ đột nhiên nói xen vào:
– Văn thừa nói vậy khiến cho thuộc hạ nghĩ tới một việc.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Việc gì?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Có một hôm Đường đại ca cùng thuộc hạ ngồi đàm luận về việc giang hồ, dường như người có đề cập đến võ lâm tam bảọ Nhưng lúc đó người đã mệt quá rồi, đang nói dở lại ngất đị
Liên Tuyết Kiều giương to cặp mắt lên hỏi:
– Sau đó còn có lần nào tiên sinh đề cập đến nửa không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Về sau thần trí người mỗi ngày một mòn mỏi, không nhớ gì ngoài việc thiết kế vẽ đồ hình trong mộ, người không bàn đến nữạ
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Ngươi nghĩ kỹ lại coị Đường tiên sinh có giảng giải thêm gì về tam bảo nữa không Thượng Quan Kỳ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp:
– Lúc đó dường như đại ca tự biết cần phải đành dụm hết tâm lực vào việc chế tạo những cơ quan cần vẽ trên đồ hình, nên người không nói gì rõ ràng hơn về tam bảọ Mặt khác thuộc hạ vẫn hồi hộp về bệnh thế của đại ca, cũng không chăm chú nghe kỹ về vụ nàỵ Thuộc hạ chỉ nhớ mang máng rằng đại ca biểu trong võ lâm tam bảo có một thứ quan trọng nhất và người e rằng sau khi người mất đi không ai hiểu cách sử dụng kỳ bảo đó để nó biến thành vật vô ích.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Ngươi có biết tiên sinh nói kỳ bảo đó là vật gì không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Lúc người nói tới đây là ngất đi ngaỵ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Đối với võ lâm tam bảo ta cũng đem lòng ngờ vực. Một lưỡi đao chém gì cũng dứt cùng mấy hạt châu trong suốt, tựa hồ như không xứng đáng nổi danh trong võ lâm đến thế.
Âu Dương Thống nói:
– Đường tiên sinh tài cao tuyệt thế, chẳng điều gì không biết. Có lẽ tiên sinh biết cả kỳ hạn thọ mạng, nên chỉ đính ước với bản tòa có mười năm, thành ra chưa thỏa mãn được ý nguyện của tiên sinh về ẩn chốn lâm tuyền thì người đã vội quy tiên. Hỡi ơi! Nếu bản tòa không mời tiên sinh ra phụ trách trọng nhiệm thì con người bụng rộng như biển, y học tinh thông đó biết đâu chẳng nghiên cứu ra linh dược đặng kéo dài thọ mạng.
Thượng Quan Kỳ buồn rầu nói:
– Nhân câu cảm khái của Bang chúa, khiến thuộc hạ nhớ lại mấy lời di ngôn của Đường đại cạ Kể ra thì những câu này không nên ở miệng thuộc hạ thốt rạ
Nhưng được nghe Bang chúa tưởng niệm cố nhân khiến thuộc hạ không nói ra không chịu được.
Âu Dương Thống nói:
– Đặt Đường tiên sinh vào chức Văn thừa kể cũng là khuất tất tiên sinh lắm, bản tòa mấy phen đưa tước vị Bang chúa nhường lại nhưng đều bị tiên sinh kiếm lời cự tuyệt. Kể về tài năng, tiên sinh thật xứng đáng là minh chủ võ lâm và có thể hàng trăm năm sau này không xảy cuộc tương tàn giữa các phái đồng đạọ Bản tòa toan dùng sức Cùng Gia Bang để ủng hộ tiên sinh lên làm minh chủ nhưng tiên sinh cũng không chịu.
Thương Quan Kỳ nói:
– Hỡi ơi! Đại ca thuộc hạ nói vậy tuy có ý khiêm tốn mà cũng là tình thực.
Người thường đàm luận cùng thuộc hạ và rất ân hận là có một điều khiếm khuyết vì tấm lòng quá từ thiện mà không diệt trừ xong kẻ ác. Đại ca cho là thể chất nhu nhược quá nên phải xuất hiện ra đặc tính ấỵ Tuy đại ca đã biết điểm khiếm khuyết đó mà không sao đổi được thì thật tình khó lòng đương nổi địa vị hùng chúa. Lúc đại ca xuống núi có thể chỉ trong vòng ba nam là bình định xong Cổn Long Vương, quét sạch sào huyệt. Song đại ca nghĩ tình đồng môn không chịu hạ độc thủ, rồi quay ra bỏ gốc theo ngọn, phí công mất bảy năm trời tổ chức Bát Anh cùng Tứ Thập Bát Kiệt mới giữ được thế quân bình với Cổn Long Vương. Đại ca hoài bão hy vọng không đâu là muốn làm cho Cổn Long Vương tự biết mình khó lòng tranh nổi quyền bá chủ võ làm rồi tự ý nản lòng rửa tay quy ẩn. Chính vì ý niệm từ thiện đó mà gây cho võ lâm một trường kiếp vận, hàng vạn sinh linh gặp cảnh lầm than. Đại ca tự thẹn với Bang chúa về chuyện này, lại hối hận để bao nhiêu người phải chết oan.
Âu Dương Thống nói:
– Tiên sinh chấp pháp cho Cùng Gia Bang trong mười năm mà chưa hề giết một aị Tấm lòng nhân từ của tiên sinh khiến hết thảy anh em trong võ lâm vô cùng cảm kích.
Liên Tuyết Kiều xen vào:
– Người nào lòng đã từ thiện mà thủ đoạn gắt gao mới trị được bọn gian tà trên chốn giang hồ. Giết một kẻ ác còn hơn làm trăm điều thiện. Giả tỷ mấy năm trước đây, Đường tiên sinh trừ khử Cổn Long Vương thì đâu đến nỗi ngày nay xảy bao quạc phân tranh và cục diện rối ren như bây giờ?
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Cổn Long Vương đi trước đã một đêm rồị Bang chúa nên chuẩn bị cách đối phó mới được.
Liên Tuyết Kiều gật đầu nói:
– Phải đó! Chúng ta không nên trùng trình nữạ Hay hơn hết là mình phải vào nhà mồ Đường tiên sinh trước Cổn Long Vương.
Âu Dương Thống nói:
– Một mình Thượng Quan Kỳ đi thì thực lực bạc nhược quá, vậy Văn thừa phái hai người đi giúp chàng.
Liên Tuyết Kiều trầm ngâm một lát rồi nói:
– Việc này kể ra thì thuộc hạ nên cùng y đi một chuyến, không hiểu ý Bang chúa ra saỏ
Âu Dương Thống nói:
– Văn thừa đã muốn đi thì còn gì hay bằng?.. Thượng Quan Kỳ gạt đi:
– Thuộc hạ tường. cũng không cần, một người cũng đủ đối phó với Cổn Long Vương rồị
Đỗ Thiên Ngạc lấy làm lạ hỏi:
– Một mình hiền đệ thì đối phó với Cổn Long Vương sao được? Hơn nữa lão còn đem theo mười mấy tay cao thủ đi cùng...
Thượng Quan Kỳ nói:
– Nếu chỉ trông vào võ công thì sức tiểu đệ không tài nào địch nổi Cổn Long Vương. Song Đường tiên sinh họa đồ hình xây mộ, tiểu đệ đã thuộc kỹ rồị Tiểu đệ trông cậy vào những cơ quan trong mộ đối phó với Cổn Long Vương. Dù lão có đem nhiều người đi cùng chả làm gì được tiểu đệ đâụ
Âu Dương Thống nói:
– Bản tòa xem chừng việc này khó ổn.
Liên Tuyết Kiều vội nói:
– Nếu ngươi tin rằng một mình có thể chống chọi được thì còn gì hay bằng.
Đường tiên sinh đã bố trí các cơ quan thì chắc rằng Cổn Long Vương khó lòng thoát khỏi cạm bẫỵ Việc này gấp rút lắm rồi, ngươi định bao giờ khởi trình?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Dĩ nhiên càng sớm càng haỵ Thuộc hạ đi ngay bây giờ. Phiền Văn thừa nói lại với sư phụ thuộc hạ cùng Vân đại trang chúa cho rằng vì thời giờ cấp bách, thuộc hạ không đến cáo từ được.
Nói xong đứng dậy rảo bước đi ngaỵ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Ngươi cứ yên tâm mà đi, ta sẽ chiếu cố Thanh Bình công chúa chọ
Thượng Quan Kỳ đã bước ra khỏi cửa, đột nhiên quay lại nói:
– Thuộc hạ còn có một việc thỉnh cầu Bang chúa cùng Văn thừạ
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Việc chỉ
Thượng Quan Kỳ nói:
– Xin Bang chúa phái mấy tay cao thủ trong bang hộ tống công chúa Thanh Bình trở về Tây vực.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Được rồi! Ta sẽ làm theo ý ngươị
Đỗ Thiên Ngạc đột nhiên đứng dậy nói:
– Tiểu huynh muốn đi cùng hiền đệ được chăng?
Thượng Quan Kỳ do dự một chút rồi đáp:
– Đỗ huynh muốn như vậy, tiểu đệ đâu dám từ chốị
Đỗ Thiên Ngạc chắp tay chào Âu Dương Thống rồi bước ra cửa đi với Thượng Quan Kỳ.
Âu Dương Thống thấy hai người đi xa rồi, không khỏi băn khoăn nhíu cặp lông mày nói:
– Đỗ Thiên Ngạc tuy tiếng tăm lừng lẫy bên ngoài quan ải song võ công y khó lòng địch lại Cổn Long Vương. Bản tòa e rằng y khó lòng viện trợ Thượng Quan Kỳ một cách đắc lực.
Liên Tuyết Kiều cười nói:
– Bang chúa muốn phái người đi với gã, nhưng e rằng gã không chịu.
Âu Dương Thống thở dài nói:
– Thượng Quan Kỳ tuy đã minh thệ gia nhập Cùng Gia Bang, song bản tòa vẫn coi chàng vào hàng quý khách, chưa bao giờ đối đãi như người thuộc hạ. Việc này quan hệ rất lớn. Chúng ta quyết không để mình chàng dấn thân vào nơi nguy hiểm.. Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười nói:
– Đúng thế! Chúng ta phái người ngấm ngầm theo đi viện trợ y, nhưng cần phải được người rất linh mẫn, khôn ngoan đừng để y phát giác ra mới được.
Âu Dương Thống hỏi:
– Văn thừa tính sai ai đi bây giờ?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Một là phải võ nghệ cao cường, có thể đấu với Cổn Long Vương dư trăm hiệp. Hai là cơ trí hơn người, biết cách điều tra cẩn thận để hiểu rõ âm mưu của Cổn Long Vương đặng tìm cách đối phó.
Âu Dương Thống nói:
– Như vậy thì chỉ có văn thừa mới xứng đáng.
Liên Tuyết Kiều nói:
– Thuộc hạ đoán chắc rằng sau khi Cổn Long Vương đi rồi, lão không phái người đến đánh mình thì mình cũng đừng nên phái người công kích vương phủ.
Âu Dương Thống nói:
– Văn thừa nói vậy, nhưng bản tòa còn có chỗ chưa hiểu là sao ta không nhân lúc Cổn Long Vương xa rời sào huyệt, mình phái người đến đánh vương phủ để phá tan cơ sở của lão và chặn đường về?
Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười nói:
– Bang chúa đã nghĩ tới điều đó, thì khi nào Cổn Long Vương lại không nghĩ đến? Lão đã bị thua tan tành mà cường địch ở nơi kề cận. Lão đột nhiên ra đi tất đã an toàn lực lượng đến công phá vương phủ tất là mắc mẹọ
Âu Dương Thống nói:
– Văn thừa trù liệu thật là vẹn toàn. Bản tòa khâm phục vô cùng. Vậy cục diện bây giờ, ta nên xử thế nào cho phảỉ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Theo ý kiến thuộc hạ thì đánh giặc chỉ cần bắt tướng. Vậy ta điều động hết nhân lực nhằm vào bản thân Cổn Long Vương. Nếu đã dồn được lão vào đất chết, thì bất luận công cuộc bố trí của lão ở vương phủ đến mực nào cũng thành vô dụng.
Âu Dương Thống nói:
– Văn thừa nói chí lý, vậy bây giờ ta bố trí thế nàỏ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Các công việc tại đây giao hết quyền cho võ tướng và lưu lại Phí Công Lượng cùng những vị đường chúa các chúa ở lại giúp đỡ, chỉ cần giữ gìn thực lực, chứ đừng quyết đấụ Gặp cường địch thì lui quân. Bọn Ngũ Anh và Tam Thập Lục Hữu phải là những cơ cấu phòng thủ chủ chốt. Về thế công tuy chưa chắc họ nắm vững được phần thắng, nhưng về phòng thủ thì họ dư sức để cầm cự. Bang chúa cùng thuộc hạ và Vân đại trang chúa ở lại giúp đỡ thì chia ba đường tiến về phía nhà mồ Đường tiên sinh, bố trí mai phục khắp bốn mặt để ngấm ngầm tiếp ứng cho Thượng Quan Kỳ. Nếu không cần thì chúng ta bất tất phải xuất hiện. Đường tiên sinh đã bố trí đủ cơ quan để bắt Cổn Long Vương thì chẳng nói làm chi, vạn nhất mà lão lọt lưới trốn ra thì những thực lực mai phục sẵn sàng dùng để bắt sống lão.