Điểu Ngữ Chuyên Gia

Chương 16: Cuộc sống hạnh phúc (thượng)




Cuộc sống của Bạch Tề liền cứ như vậy ở một góc nhỏ bé nào đó dần hướng về phía sống cùng một người đàn ông.

Đối với chuyện này, Bạch lão cha vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm cho Bạch Tề không thể nào tưởng tượng nổi.

Hắn vẫn như trước mỗi ngày thức dậy mở tiệm buôn bán, đến lúc giữa trưa ít khách thì cùng mấy cụ ông bên hàng xóm tán gẫu, ăn xong cơm trưa thì đi nghe mấy con chim sẻ xung quanh bát quái, đợi cho tới chiều tà thì thong thả vừa phẩy quạt vừa đi dạo một vòng công viên, coi như đi tản bộ sau khi ăn.

Cuộc sống của hắn hoàn toàn không vì đứa con đồng tính mà bị ảnh hưởng gì, Bạch Tề suy nghĩ một chút, thật sự là không thể lý giải.

“Cha………..” Một ngày Bạch Tề gọi Bạch lão cha đang nằm phơi nắng trên ghế.

Dưới sự an ủi của ánh mặt trời mùa đông Bạch lão cha đã quyết tâm thỏa mãn đang định nhắm mắt lại ngủ, nghe được thanh âm của Bạch Tề sau cũng chỉ lầm bầm lên tiếng, ánh mắt cũng không mở.

“Ta cũng Trầm Duệ Tu……….Ngươi thật sự, không ngại?” Bạch Tề tò mò hỏi han.

“Để ý? Để ý cái gì? Sống chết đòi các ngươi tách ra?” Bạch Tiêu mở hai mắt hỏi ngược lại.

“Ách, đương nhiên không phải ý này…………….”Bạch Tề cảm thấy da mặt lão cha nhà mình đã căng tới hết cỡ, xấu hổ nói.

“Tiểu Tề a, ngươi có biết vì sao ta và mẫu thân ngươi ly hôn không?”

Bạch Tề sững sờ hỏi lại: “Không phải do mẹ không chấp nhận được………..”

Bạch Tiêu cắt ngang y: “Kỳ thật có đôi khi ta cảm thấy may mắn, may mắn, may mắn huyết mạch nhà Bạch gia tới ngươi thì kết thúc.”

Nghe như thế trong nội tâm Bạch Tề bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt.

“Những cặp vợ chồng nhà Bạch gia có thể sống tới đầu bạc răng long, một đôi cũng không có.” Bạch Tiêu nhìn không trung thở dài, “Tình cảm tốt thì thường một nửa kia mất sớm, thiên tai nhân họa, tóm lại cũng không dài lâu; cũng có một số hảo tụ hảo tán, mỗi người một ngả, có đôi khi ta cũng nghĩ, này có lẽ chính là báo ứng. Khi ông nội ngươi còn sống từng gặp một vị thuật sư, mời hắn tính cho một quẻ, thuật sư nói rằng đời thứ ba nhà Bạch gia huyết mạch suy tàn, hậu duệ đoạn tuyết, mới có thể thoát khỏi nỗi khổ chia ly. Tiểu Tề a, ta so với ai khác đều hy vọng ngươi không phải chịu loại đau khổ này.”

“……………..Trước kia chưa từng nghe ngươi nói tới.” Bạch Tề lẩm bẩm nói.

“Nói với ngươi làm gì? Chẳng lẽ khuyên ngươi đừng cưới vợ sinh con? Ngươi biết ta là ngươi tin vào số mệnh, cũng chấp nhận số mệnh. Chấp nhận cũng có chỗ tốt, sẽ không quá chấp nhất. Thế sự như thế, đại để đều là số mệnh đã định trước. Chỉ cần ngươi sống tốt, ta cũng không quan tâm ngươi thích đàn ông hay thích phụ nữ, Tiểu Tề a, ta chỉ muốn ngươi sống thật vui vẻ.”

Khóe mắt Bạch Tề bỗng nhiên có chút ẩm ướt, nụ cười của Bạch Tiêu lúc này lộ ra sự từ ái của phụ thân. Bạch Tề rất ít khi nghe hắn nói nhiều về chuyện của hắn như vậy, cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự thương yêu và khoan dung mà Bạch Tiêu đối với y mãnh liệt như thế.

“Cám ơn…………”Bạch Tề nhỏ giọng.

Bạch Tiêu thì khinh thường: “Thôi đi, buồn nôn với ta như thế làm gì, nếu thực sự cảm tạ ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy thì mau đi nấu cơm cho ta, ta còn đang đói đây.”

“……………..”

Bạch Tề yên lặng thở dài, y quả nhiên không thể hiểu được lối suy nghĩ của lão nhân gia.

Quên đi thành thật mà đi nấu cơm thôi.

Chạng vạng Trầm Duệ Tu tới đón Bạch Tề, Bạch Tề đang rửa tay nấu canh cho lão cha y, Bạch lão cha vui cười hớn hở nháy mắt mấy cái với Trầm Duệ Tu, rồi thong dong uống canh bí đỏ.

“Ta sắp xong rồi, chờ ta một chút.” Bạch Tề vội vàng treo lên tạo dề rồi rửa tay, vừa ngoái đầu nói với Trầm Duệ Tu đang đứng trước cửa.

Bầy chim trong tiệm đều bàn tán xôn xao, Trầm Duệ Tu đoán được đại khái chúng đang nói gì, chỉ là vì ngôn ngữ không hiểu, chỉ có thể bị động mặc kệ chúng vây xem.

“Lại tới đón Bạch Tề? Chán chết, ngày mai lại không có ai cho ta ăn điểm tâm.”

“Ngươi có thể hỏi Bạch lão cha a.”

“Cái lão nhân kia, hừ, sao mà nhớ rõ cho chúng ta ăn, nhất định sẽ đi công viên tìm người khác tán gẫu, phiền nhất là đám người suốt ngày bát quái ấy, không hề có chút gì gọi là im lặng là vàng cả.”

“Anh anh anh anh anh anh anh, cũng không thèm để ý lông chim người ta vì thiếu dinh dưỡng mà không còn sáng bóng, anh anh anh anh anh, đây là tổn thất lớn nhất của loài chim a.”

“Phi————–” “Đồ tự kỷ!” “Không biết xấu hổ!”

Bạch Tề bị đám tiểu tử này líu ríu đến ong ong hết tai, lắc đầu lau khô tay.

“Nhớ rõ rửa chén a, đừng để bồn rửa bát chờ ta ngày mai ta về rửa.” Trước khi đi Bạch Tề cảnh cáo Bạch lão cha.

Bạch lão cha điềm nhiên uống canh, làm bộ như không có nghe thấy.

“Bá phụ, bọn ta cáo từ.” Trầm Duệ Tu đứng dậy nói với Bạch lão cha.

“Đi thôi đi thôi, sách, thanh niên a.” Bạch Lão cha cậy già lên mặt lắc lắc đầu nói.

Đối mặt với lão cha không an phận nhà mình, Bạch Tề cũng chỉ đành bất đắc dĩ dùng ánh mắt ám chỉ với Trầm Duệ Tu, hai ngươi nhìn nhau cười, sóng vai đi ra tiệm chim cảnh.

Ngồi vào xe Trầm Duệ Tu bỗng nhiên nói: “Hôm nay là sinh nhật ta.”

Bạch Tề sửng sốt, ngơ ngác hỏi lại: “Hôm nay?”

“Ân.”

“Thật có lỗi ta không biết……………” Bạch Tế ấp úng một tiếng, cảm thấy thực xấu hổ.

Hai người cũng một chỗ cũng chưa lâu, xa nhau thì nhiều mà gần nhau thì ít, quan hệ cũng chưa quá thân mật, Bạch Tề có cảm giác bọn họ cùng một chỗ sau ngược lại càng có chút xa lạ. Có lẽ là ảo giác của y, y cảm thấy bọn họ thực sự quá cẩn thận, nhất là y, ở trước mặt Trầm Duệ Tu luôn cảm thấy không thể thả lỏng.

Khóe miệng Trầm Duệ Tu mang theo nụ cười yếu ớt: “Không sao, nhưng buổi tối ta muốn ăn thức ăn mà ‘chính tay’ ngươi làm nga.”

“Này không thành vấn đề.” Bạch Tề ngay lập tức nói.

Kỳ thật tay nghề của Bạch Tề cũng chỉ bình thường mà thôi, nhưng mấy việc nhà, cơm nước cũng phải tự làm. Trầm Duệ Tu cũng biết một chút, theo cách nói của hắn, cái này gọi là những tố dưỡng cơ bản của một người đàn ông ở thế kỉ mới, ít nhất không thể là sát thủ nhà bếp (ý nói phá hoại nhà bếp).

Xe dừng lại ở siêu thị gần đó, hai ngươi mua chút nguyên liệu chuẩn bị lát về nấu cơm.

“Ngươi muốn ăn cái gì?” Bạch Tề vừa đẩy xe vừa hỏi Trầm Duệ Tu.

Không biết sao Trầm Duệ Tu lại dừng lại trước giá hàng để snack khoai tây, quay đầu hỏi Bạch Tề: “Ta có thể mang mấy gói snack về không?”

“………….”Bạch Tề nheo mắt, “Dù sao là ngươi trả tiền, muốn mua cái gì thì mua.”

Vì thế trong xe đẩy một khoảng không gian bị mấy gói snack khoai tây của đủ loại hương vị chiếm chỗ.

“Nhìn không ra ngươi lại thích ăn mấy thứ linh tinh này.” Bạch Tề liếc nhìn hắn một cái nói.

Trầm Duệ Tu cười nhìn Bạch Tề: “Kỳ thật ta thích vừa xem phim vừa ăn snack, đương nhiên ngươi xem cùng ta thì càng tốt.”

“…………Trầm Duệ Tu, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Bạch Tề không biết nói sao đành hỏi.

“Tuổi của đàn ông cũng là một điều bí mật.” Trầm Duệ Tu nghiêm trang nói, sau đó lại tiến đến bên tai Bạch Tề nhỏ giọng, “Đêm này đến phòng của ta, ta lặng lẽ nói cho ngươi.”

“………..Trầm, Duệ, Tu!” Bạch Tề nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, cái tai cũng đã dỏ bừng.

Thủ phạm còn đang tựa tiếu phi tiếu nhìn y, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười.

“Được rồi được rồi, nhanh lên đi, bây giờ cũng đã năm giờ.” Trầm Duệ Tu cắt ngang nỗi oán niệm của bạch Tề, dùng đồ ăn dời đi lực chú ý của y.

Bạch Tề đành phải tự thuận khí, chăm chú chăm chú suy nghĩ thực đơn cho buổi tối.

“Muốn đi đặt bánh kem không? Nhưng bây giờ hình như cũng không kịp.” Bạch Tề hỏi.

“Bánh ngọt không có cũng được, ta cũng không thích ăn bơ, vừa ngọt vừa ngán.”

“Vậy ta làm mì trường thọ cho ngươi?”

“Này có thể suy nghĩ.” Trầm Duệ Tu gật đầu nói.

Thời tiết trở nên lạnh, thời điểm mặt trời xuống núi cũng càng ngày càng sớm, khi hai ngươi mua xong mang mọi thứ ra bên ngoài cũng là lúc đèn đường rực rỡ.

Đợi cho Bạch Tề luống cuống tay chân làm năm sáu món ăn thông thường và cũng một chén mì trường thọ xong, hai người đều đã đói tới mức mắt sắp bốc lên lục quang (ánh sáng xanh)

“Lần đầu tiên ta làm cái này, không biết hương vị thế nào. Vì thời gian không đủ, nước dùng cũng không phải là hầm ra, có thể ăn không ngon lắm.” Bạch Tề xoa xoa mồ hôi trên trán không chắc chắn nói.

Trầm Duệ Tu dùng đũa đâm lên quả trứng cút đang nổi trên mặt nước hỏi: “Mì này thực sự chỉ có một sợi sao?”

“Làm sao mà được? Nếu chỉ có một sợi mì vậy không phải lúc nấu chưa bị đứt sao, khi ngươi ăn chẳng lẽ không được cắn phải hút hết vào trong bụng, ta cảm thấy lượng hô hấp của ngươi khó mà làm được, này chính là bún tàu bình thường thôi.” Bạch Tề liếc hắn.

Trầm Duệ Tu chớp chớp cặp mắt đào hoa cười nói: “Lượng hô hấp của ta ngươi hẳn phải rất hiểu rõ mới đúng.”

“……….Câm miệng, ăn mì!”

Trầm Duệ Tu lấy một chiếc đũa gắp một sợi mì lên nói: “Nếu đúng là một sợi thì tốt rồi, như vậy ta cắn một đầu, ngươi cắn một đầu, cùng nhau ăn mì, cuối cùng nhất định có thể ăn đến một chỗ.”

Bạch Tề nghe được mặt đen lại: “Ngươi rất hứng thú với bát điểm đương (một thuật ngữ chỉ chương trình truyền hình) sao?”

“Không phải, trước kia cô cô ta từng nói, cô cô cùng lão công từng thử làm vậy một lần, cô cô cảm thấy vô cùng lãng mạn, đương nhiên lão công của cô cô nghĩ thế nào thì ta không biết.” Trầm Duệ Tu cười cười nói, bắt đầu sì sụp ăn mì sợi.