Điều Lệnh Thứ 11

Chương 7




Nguồn: vnthuquan

Jackson châm một điếu thuốc và lắng nghe thật cẩn thận từng chữ do người của Nhà Trắng nói ra, không hề chen lời ông ta lần nào.

Cuối cùng khi Lloyd nói xong ông mới uống một hớp trong chai nước suối acqua minerale để trước mặt và chờ nghe xem câu hỏi đầu tiên của viên cựu phó giám đốc CIA sẽ là gì.

Jackson dụi điếu thuốc:

-Cho phép tôi hỏi vì sao ngài lại nghĩ rằng tôi là người thích hợp để thi hành nhiệm vụ này?

Lloyd không ngạc nhiên. Ông đã quyết định rằng nếu Jackson hỏi câu đó thì ông sẽ nói đúng sự thật.

-Chúng tôi biết rằng anh từ chức khỏi CIA bởi vì một sự bất đồng quan điểm với Helen Dexter - Ông cố tình nhấn mạnh từng chữ mặc dầu các thành tích của anh là rất mẫu mực, và cho đến tận lúc đó anh vãn được đánh giá là người kế tục đương nhiên của bà ta. Nhưng từ khi anh từ chức với những lý do mà bề ngoài có vẻ kỳ quặc, tôi tin rằng anh vẫn chưa tìm được một chỗ làm xứng đáng với khả năng của mình. Chúng tôi cho rằng Dexter cũng có làm đôi động tác về chuyện đó.

Jackson nói:

-Chỉ cần gọi một cú điện, dĩ nhiên là không ghi âm lại - thế là đột nhiên người ta thấy mình bị loại khỏi bất cứ danh sách sơ tuyển nào. Tôi vốn luôn luôn thận trọng khi nói một điều gì không hay về cuộc sống, nhưng trong trường hợp Helen Dexter thì tôi lấy làm sung sướng có một ngoại lệ.

Anh ta châm một điếu thuốc khác, nói:

-Ngài thấy đấy, Dexter tin rằng Tom Lawrence chỉ giữ vị trí quan trọng thứ hai ở Mỹ. Bà ta mới là người bảo vệ đức tin chân chính, là pháo đài cuối cùng của dân tộc và đối với bà ta các chính khách thắng cử chẳng qua chỉ là một sự bất tiện tạm thời và sớm hay muộn cũng bị các cử tri hất khỏi ghế.

Lloyd nói một cách ý nhị:

-Tổng thống đã có nhiều dip nhận biết điều đó.

-Ngài Lloyd, Tổng thống đến rồi đi. Tôi cuộc rằng cũng như tất cả chúng ta, Tổng thống cũng là con người và vì thế ngài có thể tin chắc là Dexter cũng có một tập hồ sơ dành riêng cho ông ta, trong đó chứa đầy những lý do khiến cho ông ta không đủ khả năng làm tiếp một nhiệm kỳ Tổng thống thứ hai. Tiện thể cũng nên nói rằng bà ta cũng dành cho ngài một tập hồ sơ dày chẳng kém.

-Vậy thì chúng ta cũng hãy bắt đầu tập hồ sơ của mình. Anh Jackson, tôi không nghĩ ra một ai khác có đủ khả năng làm việc này hơn anh.

-Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?

Lloyd nói:

-Bằng việc điều tra xem ai là kẻ đứng đàng sau vụ ám sát Ricardo Guzman ở Botogá tuần trước. Chúng tôi có lý do để tin rằng CIA tham dự vào đó, trực tiếp hoặc gián tiếp.

Jackson ngỡ ngàng hỏi:

-Mà Tổng thống không được biết sao?

Lloyd gật đầu và lấy từ trong cặp ra một tập hồ sơ và đẩy nó sang bên kia bàn. Jackson lật mở nó ra. Lloyd nói:

-Cứ đọc đi. Bởi vì anh sẽ phải ghi nhớ mọi thứ.

Jackson bắt đầu đọc, và mặc dầu chưa đọc hết trang đầu tiên anh ta đã có vẻ hiểu ra.

-Nếu chúng ta giả thiết rằng đó là một tay bắn tỉa đơn độc thì việc cố gắng tìm kiếm những thông tin đáng tin cậy là hầu như không thể được. Loại người đó sẽ chẳng để lại điạ chỉ đâu - Jackson dừng lại một chút - Nhưng nếu chúgn ta đang có chuyện với CIA thì Dexter đã đi trước chúng ta cả mười ngày nay rồi. Có thể bà ta đã biến tất cả những đại lộ có thể dẫn tới tên giết người biến thành những ngõ cụt - trừ khi…

-Trừ khi…? - Lloyd lặp lại.

-Tôi không phải là kẻ duy nhất mà bà ta chống lại trong nhiều năm qua. Chỉ có thể là còn có một người nữa ở Botogá đã. - Anh ta ngừng lại một lát - Tôi có bao nhiêu thời gian?

-Ba tuần nữa Tổng thống mới của Colombia sẽ sang thăm chính thức Washington. Nếu lúc đó chúng ta có được cái gì thì rất có ích.

Jackson lại dụi điếu thuốc và nói:

-Nghe có vẻ giống như những ngày xưa rồi đấy. Ngoại trừ việc lần này có thêm được niềm vui là Dexter chính thức ở phía đối phương - Anh ta lại châm một điếu thuốc khác - Tôi sẽ làm việc cho ai đây?

-Một cách chính thức thì anh làm việc tự do. Nhưng không chính thức thì anh làm việc cho tôi. Anh sẽ được trả lương tương đương với mức lương anh được hưởng hồi ở CIA, được gửi hàng tháng vào tài khoản của anh, mặc dầu hiển nhiên là tên anh không có ở bất cứ loại sổ sách nào. Tôi sẽ liên lạc với anh bất cứ khi nào…

-Không, ngài sẽ không liên lạc với tôi, ngài Lloyd. Tôi sẽ liên lạc với ngài mỗi khi có được điều gì đó đáng phải báo cáo. Liên lạc hai chiều sẽ chỉ làm tăng gấp đôi nguy cơ bị nghe trộm mà thôi. Tôi chỉ cần một số máy không có nguồn gốc mà thôi.

Lloyd viết bảy chữ số lên một tờ giấy ăn:

-Số máy này sẽ chuyển thẳng đến bàn làm việc của tôi, ngay cả thư ký riêng của tôi cũng bỏ qua. Sau nửa đêm nó sẽ được tự động chuyển tới máy điện thoại đặt ở đầu giường tôi. Anh có thể gọi cho tôi bất cứ ban ngày hay ban đêm. Anh không cần phải áy náy về việc giờ giấc khác biệt với nơi anh đang có mặt, bởi vì tôi sẽ không phiền lòng chút nào nếu có bị gọi dậy vào lúc nửa đêm.

-Biết được điều đó là rất tốt, bởi vì tôi không nghĩ là có bao giờ Helen Dexter ngủ.

Lloyd mỉm cười:

-Chúng ta còn việc gì chưa bàn không?

Jackson nói:

-Chưa hết đâu. Khi ra khỏi đây ngài hãy rẽ phải, rồi lại rẽ trái. Đừng nhìn lại phía sau và đừng gọi taxi nếu ngài chưa đi bộ hết bốn đoạn phố. Từ giờ trở đi ngài cần phải suy nghĩ như Dexter và xin báo trước cho ngài rằng bà ta đã ở trong nghề ít nhất ba mươi năm. Tôi chỉ biết một người duy nhất có thể vượt mặt bà ta.

Lloyd nói:

-Hy vọng người đó là anh.

Jackson nói:

-Rất tiếc người đó không phải là tôi.

-Đừng nói với tôi rằng anh ta đã làm việc cho Dexter.

Jackson gật đầu:

-Ngay cả dẫu cho anh ta là bạn thân nhất của tôi, nhưng nếu Dexter ra lệnh cho anh ta giết tôi thì sẽ chẳng có một công ty bảo hiểm nào trong thành phố dám bảo hiểm tính mạng cho tôi cả. Nếu ngài hy vọng tôi đánh bại cả hai người đó thì tốt hơn hết là ngài hãy hy vọng là giá tôi mục rữa từ tám tháng qua còn hơn.

Hai người đứng dậy. Jackson nói trong lúc họ bắt tay nhau:

-Tạm biệt, ngài Lloyd. Rất tiếc đây là lần gặp gỡ đầu tiên và cũng là lần gặp cuối cùng của chúng ta.

Lloyd lo lắng nhìn người mới được tuyển dụng:

-Nhưng tôi nghĩ là chúng ta đã đồng ý…

-Làm việc với nhau, chứ không phải là tiếp tục gặp gỡ nhau. Ngài thấy đấy, Dexter sẽ không thể coi việc gặp nhau đến lần thứ hai là tình cờ nữa.

Lloyd gật đầu:

-Tôi chờ để nghe tin tức từ phía anh.

Jackson nói:

-Ngài Lloyd, còn một điều nữa. Đừng đến thăm Phòng tranh Quốc gia nữa, nếu không phải chỉ để xem tranh.

Lloyd nhăn mặt hỏi:

-Tại sao lại không?

-Bởi vì người bảo vệ lúc nào cũng ngủ gà ngủ gật ở phòng số 71 bao giờ cũng được bố trí ở đó mỗi khi ngài đến thăm. Tất cả những cái đó có trong tập hồ sơ về ngài. Tuần nào ngài cũng tới đó một lần. Có phải Hopper vẫn là hoạ sĩ ngài yêu thích nhất không?

Môi Lloyd khô khốc:

-Vậy có nghĩa là Dexter cũng biết cuộc gặp gỡ này rồi?

Jackson nói:

-Không, lần này ngài gặp may. Hôm nay là ngày nghỉ của tên bảo vệ đó.

Mặc dầu Connor đã nhiều lần nhìn thấy con gái khóc hồi nó còn bé, những khi nó bị đứt tay, bị thâm tím trên người, thậm chí những khi không được làm theo ý mình nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Trong lúc nó bám lấy Stuart, gã giả vờ như đang chăm chú vào cái giá để những cuốn sách bán chạy nhất và nhớ lại những ngày nghỉ thú vị nhất mà gã chưa bao giờ được hưởng. Gã đã lên được vài cân và gần như đã trở thành bậc thầy trong môn lướt ván, mặc dầu trước đó đã phải nếm mùi không biết bao nhiêu cú ngã lộn. Trong hai tuần qua, đầu tiên gã thấy thích Stuart, sau đó cũng bắt đầu đánh giá anh khá cao. Ngay cả Maggie cũng thôi không nhắc gã là đêm qua Tara lại không về phòng. Gã coi đó là sự chấp nhận miễn cưỡng của vợ.

Connor nhặt tờ Sydney Morning Herald đặt trên quầy báo. Gã lật qua các trang và chỉ để ý đến các đầu đề bài báo khi giở đến trang quốc tế. Gã liếc nhìn Maggie lúc này đang trả tiền mua mấy thứ quà lưu niệm, những thứ mà hiển nhiên là họ chẳng bao giờ bày hoặc đem tặng ai và cuối cùng chắc chắn sẽ nằm trong đống quà giáng sinh của cha Graham.

Gã lại cúi xuống tờ báo. Dòng tít: “Herrera giành thắng lợi áp đảo trong cuộc bầu cử ở Colombia” chạy ngang hai cột báo ở cuối trang. Gã đọc bài báo viết về chiến thắng dễ dàng của vị tân Tổng thống nhờ sự thay thế vào phút chót của Đảng Nhân dân, thay cho Ricardo Guzman. Bài báo viết tiếp: Herrera dự định sẽ sang thăm Mỹ trong thời gian sắp tới để thảo luận với Tổng thống Lawrence về những vấn đề mà hiện nay Colombia đang phải đối mặt. Trong các vấn đề đó nổi lên…

-Anh xem mua cái này cho Joan có được không?

Connor nhìn lên thấy vợ đang giơ một cái đồ chơi in hình cảng Sydney.

-Hơi quá mốt so với chị ấy.

-Vậy bao giờ lên máy bay chúng ta sẽ mua cái gì trong cửa hàng miễn thuế vậy.

Một giọng nói vang khắp sân bay:

-Đây là lần thông báo cuối cùng mời lên chuyến bay của Hàng không Mỹ chuyến bay số 816 đi Los Angeles. Xin mời những hành khách chưa lên máy bay ra ngay cổng số 27.

Connor và Maggie bắt đầu đi về phía cửa, cố chậm lại vài bước trước con gái và Stuart, họ đang ôm cứng lấy nhau như đang trong cuộc chạy thi chạy ba chân. Sau khi hai người đã đi qua cửa kiểm tra hộ chiếu Connor quay lại trong khi Maggie đi tiếp tới để nói với người kiểm tra ở cổng ra là còn có hai hành khách cuối cùng sắp đến ngay bây giờ.

Một lúc sau Tara miễn cưỡng xuất hiện, Connor nhẹ nhàng ôm lấy vai con gái:

-Bố biết là khó có thể an ủi được con, nhưng bố nghĩ cậu ta…- Connor lưỡng lự.

-Con biết - Tara vừa nói vừa thổn thức - Bao giờ về đến Stanford con sẽ hỏi xem người ta có cho phép con làm nốt luận văn ở Đại học Tổng hợp Sydney hay không.

Connor nhìn thấy vợ đang đứng bên cạnh cô chiêu đãi viên bên cửa ra máy bay. Nhìn thấy cô gái đang khóc thút thít, cô khẽ hỏi Maggie:

-Cô ấy sợ bay à?

-Không, chỉ có điều nó phải để lại sân bay một thứ mà hải quan không cho đem ra.

Hầu như suốt chuyến bay mười bốn giờ từ Sydney đi Los Angeles Maggie toàn ngủ. Tara cứ thắc mắc mãi không hiểu sao mẹ lại có thể ngủ được như vậy. Cô uống bao nhiêu viên thuốc ngủ mà chỉ có thể lơ mơ chợp đi chút ít. Cô nắm chặt tay bố, nhưng Connor chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Tara mỉm cười lại với bố. Từ khi còn bé tí bố vẫn là trung tâm trong cuộc sống của cô. Không bao giờ cô lo lắng đến chuyện sẽ không gặp được một người đàn ông khác có thể thay thế chỗ của bố, và đến lúc ấy bố có thể chấp nhận được chuyện đó. Giờ đây chuyện đó đã xảy ra, cô sung sướng thấy bố ủng hộ cô biết bao. Nếu có vấn đề gì thì lại là ở phía mẹ.

Tara biết rẳng nếu cứ để mặc mẹ mình thì có thể cô vẫn còn là trinh nữ, và có thể vẫn cứ ở nhà mãi với cha mẹ. Đến tận lớp mười một cô mới thôi tin rằng nếu như hôn một đứa con trai thì sẽ có thai. Đó là khi bọn bạn trong lớp truyền cho cô một bản coppy của quyển “Niềm vui tình dục”. Đêm đến Tara cuộn tròn mình trong mền cùng với ngọn đèn pin và lật từng trang.

Nhưng chỉ đến khi học xong trường Stone Ridge cô mới bị mất trinh - và nếu như tất cả mọi người trong lớp đều nói thật thì ắt hẳn cô là người mất trinh cuối cùng. Tara được cùng bố mẹ về thăm quê, chuyến đi mà bố cô đã hứa từ lâu. Cô yêu đất Irish lên và những con người ở đó ngay từ phút đầu đặt chân lên Dublin. Trong bữa ăn tối ở khách sạn ngay hôm đầu tiên, Tara đã nói với bố là cô không hiểu tại sao người Irish lại không bằng lòng ở lại quê hương mà cứ phải di cư.

Người phục vụ trẻ đứng ở bàn họ đã nhìn cô và đọc:

Đất Irish không có nghĩa gì đâu.

Bạn nói thế sao? Bạn điên rồi.

Đất Irish vô cùng ý nghĩa.

Một khi tất cả đều biết dùng súng và dùng ngòi bút.

Maggie nói:

-Walter Savage Landor. Nhưng cậu có biết câu tiếp không?

Người phục vụ cúi đầu:

Và khi Tara đứng dậy cao lồng lộng…

Tara đỏ bừng mặt, còn Connor thì cười phá lên. Người phục vụ có vẻ bối rối.

-Đấy là tên tôi - Tara giải thích.

Cậu ta lại cúi đầu rồi dọn dao đĩa. Trong khi bố thanh toán tiền bữa ăn còn mẹ đang đi lấy áo, người phục vụ hỏi khi nào cậu hết ca Tara có vui lòng đi uống cà phể ở Gallagher không. Tara vui sướng nhận lời.

Mấy giờ sau đó Tara ngồi trong phòng mình xem một cuốn phim cũ, quá nửa đêm một chút cô rón rén bước xuống tầng dưới. Cái tiệm cà phê mà Liam giới thiệu ở ngay cuối đường, chỉ cách đó có vài trăm mét và khi Tara bước vào cô đã thấy cậu đứng chờ nơi quầy rượu. Liam không hề lãng phí thì giờ với việc giới thiệu với cô những thú vui ở Guinness. Cô không hề ngạc nhiên khi biết rằng cậu làm công việc bồi bàn trong kỳ nghỉ hè, trước khi cậu học xong năm cuối ở trường đại học Trinity, cậu nghiên cứu về các nhà thơ Irish. Tuy vậy Liam rất ngạc nhiên khi thấy cô trích dẫn rất hay những câu thơ của Yeast, Joyce, Wilde và Synge. Hai giờ sau khi đưa cô về phòng cậu hôn nhẹ lên môi cô và hỏi:

-Em ở lại Dublin có lâu không?

-Hai ngày nữa - Cô nói.

-Vậy chúng ta đừng để phí một giây nào.

Sau ba đêm không ngủ, Tara rời Dublin đi tới thăm quê hương của Oscar ở Kilkenny, cô cảm thấy mình có đủ trình độ để thêm vào một hai dòng trong cuốn Niềm vui tình dục.

Khi Liam mang đồ đạc của họ ra chiếc xe thuê, Connor đã cho anh một khoản tiền thưởng hậu hĩnh và thì thầm nói:

-Cám ơn cậu.

Tara đỏ bừng mặt.

Trong năm đầu tiên ở Stanford Tara cũng có một chuyện có thể gọi là chuyện tình ái với một sinh viên y khoa. Nhưng chỉ đến khi nhận được lời cầu hôn cô mới hiểu rằng mình không hề muốn sống nốt cuộc đời với anh ta. Vậy mà Stuart không cần mất đến một năm cô đã có được một kết luận khác hẳn.

Họ gặp nhau lần đầu tiên khi đâm sầm phải nhau. Đó là lỗi của cô - Cô đã không hề nhìn trước khi cắt ngang đường trượt của anh trong khi anh phóng xuống một con sóng lớn. Cả hai người chao đi. Khi anh nâng cô lên khỏi mặt nước, Tara chờ nghe một tràng trách mắng. Thay vì thế anh ta chỉ mỉm cười và nói:

-Lần sau cô nhớ tránh những làn lướt nhanh.

Chiều hôm đó cô lại lặp lại lỗi cũ, nhưng lần này là cố ý. Và anh biết là cô cố ý.

Anh phá lên cười và nói:

-Cô chỉ cho tôi có hai con đường để lựa chọn. Hoặc là tôi sẽ bắt đầu dạy cô lướt sóng, hoặc chúng ta hãy đi uống cà phê. Nếu không thì có lẽ lần gặp gỡ sau đây của chúngta sẽ là ở trong bệnh viện. Cô chọn đàng nào?

-Hãy bắt đầu bằng cà phê vậy.

Đêm đó Tara đã muốn ngủ cùng với Stuart. Mười ngày sau, đến lúc phải về cô chỉ ước mình đừng có bắt anh phải chờ đến tận ba ngày sau hôm gặp gỡ đầu tiên đó. Và lúc cuối tuần…

-Đây là cơ trưởng chuyến bay của các vị. Hiện nay chúng ta bắt đầu hạ độ cao để hạ cánh xuống Los Angeles…

Maggie choàng dậy, dụi mắt và mỉm cười với con gái, hỏi:

-Mẹ ngủ thiếp đi à?

Tara đáp:

-Không, mãi đến khi máy bay cất cánh mẹ mới ngủ mà.

Sau khi lấy hành lý Tara chào tạm biệt bố mẹ rồi quay đi để lên chuyến máy bay tiếp đi San Francisco. Trong khi cô mất hút vào đám đông người vừa đến và sắp đi của sân bay, Connor thì thầm vào tai Maggie:

-Anh sẽ không ngạc nhiên nếu nó quay lại bay chuyến bay sắp tới đến Sydney.

Maggie gật đầu.

Họ đi về phía nhà ga nội địa và leo lên chiếc “Con mắt đỏ”. Lần này Maggie thấy buồn ngủ ngay khi video chiếu lại những động tác thoát hiểm vừa xong. Trong khi bay qua các bang, Connor cố xua đuổi ý nghĩ về Tara và Stuart và tầp trung để nghĩ đến những việc cần phải làm khi về đến Washington. Chỉ ba tháng nữa thôi là gã sẽ không ở trong danh sách những nhân viên tác chiến nữa, nhưng gã vẫn chưa biết được người ta dự định chuyển gã về phòng nào. Gã ghê sợ cái ý nghĩ sẽ phải làm một công việc bàn giấy từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều ở tổng hành dinh và những bài giảng cho các nhân viên NOC trẻ về những kinh nghiệm trên mặt trận. Gã đã báo trước cho Joan là có thể gã sẽ thôi việc nếu như không được người ta dành cho một việc thú vị hơn. Gã chẳng hề được sinh ra để làm giáo viên.

Trong những năm qua có nhiều lời bóng gío về một vài vị trí hàng đầu mà người ta cân nhắc dành cho gã, nhưng đó là trước khi sếp của gã thôi việc không một lời giải thích. Mặc dầu gã đã có hai mươi tám năm phục vụ và được rất nhiều lời khen, Connor được biết rằng giờ đây khi Chris Jackson không còn ở trong công ty thì tương lai của gã không được hoàn toàn đảm bảo như gã vẫn hình dung nữa.