Điều Kỳ Diệu Mang Tên Tình Yêu

Chương 56: Chương Người Mới





Nó nói đúng.Hắn thực sự chẳng biết chút j về nó.Ngay cả đến cái tên nếu như nó không nói thì hắn cũng chẳng bao giờ biết đc.Hắn tự trách mình quá vô tâm.Hắn trách mình là một kẻ vô dụng.Nhưng hắn không cam tâm.Hắn sẽ không ngồi yên chờ nó bỏ đi mà không làm j giống như 9 năm trước.Hắn bỏ đi,nó muốn chạy theo hắn nhưng lại không làm vậy,nó ngồi yên mootj chỗ và nhìn bóng hắn xa khuất dần.Hắn sẽ ko như nó,sẽ không để vuột mất cơ hội và phải cách xa nó.
Nó bỏ đi.Nhưng lần này nó không khóc.Sẽ ko khóc vì nó đã khóc quá nhiều.Khóc quá nhiều vì người khác.Nó không muốn như vậy.Vì nó phải mạnh mẽ.Đây là điều dễ dang nhất mà nó phải làm bây giờ.Nhưng không hiểu sao,nos càng nuốt nước mắt vào tim bao nhiêu thì nó lại càng đau bấy nhiêu.Tim nó đau thắt lại.Còn đau hơn khi nó nhìn thấy Bảo Nhi chết.Nó khong biết có phải mình yêu hắn không nữa.
Chính năm có thể thay đổi tất cả.Thay đổi mọi thứ kể cả trái tim,tính cách con người.Nó không chắc rằng chính năm trôi qua tình cảm của nó đối với hắn khoog hề thay đổi.Nó cx không tin rằng trong thời gian đó hắn vẫ yêu nó không thay đổi.
Nó không nghĩ nó vẫn còn yêu hắn sâu đậm nhưng tại sao khi làm hắn buồn thì nó lại đau quá.Đau muốn chết đi ấy.Nó không muốn nhìn thấy hắn bồn.Nó thà để mình đau thay hắn còn hơn để hắn đau.Nó không biết mình còn đủ dũng khí để đối mặt với hắn không nữa.Nhưng nếu nó không làm đc thì sao?Chẳng lẽ nó lại bỏ cuộc.Ko thể như vậy đc.Không thể như vậy đc.
Nó đag đi đến gần phía tủ đồ cá nhân ở hành lang thì đột nhiên cảm thấy khó chịu trong người.Nó cảm thấy bụng mình có chút vấn đề.Cảm thấy rất đau.Đau quặn lại.Nó lấy tay ôm bụng và hơi khom người xuống.Nó đau chết mất.Cảm giác đau không còn đứng vững đc nữa.Nó lấy một tay vịm vào tủ đồ cá nhân để giữ đc thăng bằng.Mắt nó mờ đi mờ đi.Bây giờ xung quanh nó chỉ có một màu đen.Nó ngất đi.
Bỗng có một người chạy đến bên nó.Nó cảm giác có ai đag gọi nó,lo lắng cho nó:
-Ryan tỉnh lại đi.Đừng làm tôi sợ tỉnh lại đi.
Nó muốn biết người đó là ai nhưng không thể.Và một điều nó chắc chắn rằng đó không phải là hắn.Giọng nói đó không phải của hắn.Người đó bế nó lên và chạy về phía phòng y tế.
Ailee thấy vậy định cùng cả đám chạy theo nhưng bị Phong ngăn lại:
-Vào học rồi để lát xuống thăm sau.

Rồi Phong kéo cô đi luôn không để cô trăng trối lời nào.
Nó mở mắt.Mọi vật dần hiện ra trước mắt nó.Tất cả là một màu trắng.Nó nhận ra đây là phòng y tế.Nó cảm giác tay mình bị ai đó nắm lại.Nó nhìn về phía tay mình thì thấy JR đag nắm tay nó rồi ngủ gục trên tay nó nữa chứ.Giờ nhìn kĩ nó mới thấy JR đẹp trai thật.Từ trước đến giờ nó chẳng bao giờ để ý cả.Da trắng có chút hơi hơi ngăm đen,mũi ôi mỏng hơi hé ra,mắt một mí màu cà phê.Nó khe khẽ rút tay ra sau đó gõ một nhát đau điếng vào đầu JR.JR đau đớn tỉnh dậy ôm đầu mở mắt.Nó nói:(tiếng hàn nha)
-Ngủ ngon quá ha?
-Ai lại đi đánh người đã giúp mình cơ chứ.
-Vậy trả tiền đi.
-Tiền j?
-Thì tiền công anh nắm tay tui ngủ.
-Vậy trả tiền công tôi phải cõng em đến đây.
-Xì…đồ kẹt xỉ.
-Tôi hay em?
-Ko ns nữa.
Tất cả chìm vào im lặng.Không ai nói câu nào.Nó mở lời trước:
-Kang Myung Huyn(Tên thật của JR).
-Hả?
-Anh…thích tôi phải không?
-….
-Từ bao giờ?

-Quan trọng sao?
-Ko.
-Có thể….đến với nhau ko?
-Anh thừa biết tôi ko yêu anh mà.
-Thời gian có thể bù đắp tất cả.
-Có phải những câu truyện teen…anh đã đọc quá nhiều phải ko?Trong những câu chuyện tình yêu đẹp như thiên thần ấy chỉ cần thời gian đã làm cho người ta yêu nhau say đám nhưng đời thực thì lại không như vậy.
-Chỉ cần có cơ hội.Thì mọi chuyện đều có thể.
-……….
-Có phải là vì Minh Vũ ko?
-…..
-……
-Đc thôi.
-Em cứ suy nghĩ kĩ đi.Tôi đi mua thức ăn ở canteen,từ trưa đến giờ em vẫn chưa ăn mà.

-Uk.
JR bỏ ra ngoài để nó một mình nó trong phòng.
Hắn thì ở trong lớp học không tập trung đã bị cô giáo trừ 10đ.Hắn cứ mải suy nghĩ đến lúc mà nó ngất đi.Hắn định chạy đến nhưng lại không kịp.JR đã đến trước và đưa nó đi.Hắn thực sự rất mệt mỏi.
Tất cả là do hắn?
Do nó?
Do cả hai hay do không tin tưởng nhau?
Do thiếu niềm tin?
Hay là do thiếu sự kiên trì?
Cung hoàng đạo song tử vốn thiếu sự kiên trì mà.Nhưng đâu phải là do nó.Là do cả hai mới đúng.Chính là do ắn nhiều hơn chứ không phải do nó. Chẳng nhẽ cứ vậy mà kết thúc.Ko bao giờ.Bây giờ không phải lúc tìm xem lỗi do ai.Mà là lúc ắn phải cố gắng chứng minh để nó hồi tâm chuyển ý.