Điều Kỳ Diệu Mang Tên Tình Yêu

Chương 46: Chương Ai sai?Ai giận





Bọn nó ăn xog thì cx là lúc vào lớp.Ailee và Phong thì vẫn cãi nhau.Những người còn lại thì lắc đầu ngán ngẩm.JR đi cuối cùng.Cậu ta chẳng quan tâm j đến nx chuyện mà bọn nó nói.Nó đi chậm thứ hai còn hắn thì cx chẳng quan tâm nên đi sau mọi người và phía trước nó.Nói chung là bị bọn nó kẹp giữa.
Nó đi đằng sau thấy hắn ko nói ko rằng j,cx chẳng mắng hay nói chuyện j vói nó nên có vẻ hơi buồn một chút.
Nó buồn vì tại sao lúc đó lại lỡ lời nói vs hắn như vậy.
Tại sao nó lại nói mà ko hề suy nghĩ chính chắn như thế này mà đặc biệt là khi nói vs hắn.
Nó cx buồn vì tại sao hắn lại chấp nhặt vói nó như vậy.
Nó buồn vì tại sao hắn lại ko an ủi nó.Lẽ ra vào lúc này thì hắn phải an ủi nó chứ.Người nó cần nhất bây giờ là hắn mà.
Nhưng tất cả cx tại nó mà.
Trách sao đc chứ.
Hối hận cx muộn rồi.Những lời ns nói ,những lời nó thốt ra giống như mũi kim độc mà đâm vào tim anh ấy như vậy thì mày tư cách j mà than vs oán chứ.
Lần này thì mày sai rồi thì phải.Ryan ơi,mày sai thật rồi.Tại sao mày lại nông nổi như thế hả.Lần đầu tiên thấy mày nông nổi vậy đấy.
Vs ai ko như vậy mà lại vs Ken chứ.Tao chịu thua mày rồi đấy,đồ ngốc.
Nó nghĩ mà mặt mếu xẹo.Nước mắt cứ chảy òng ròng trong lòng.
Buồn quá!!!
Buồn quá!!!

Buồn quá cơ!!!
Lần này thì đến lượt mình tái phạm rồi.Cái miệng hại chết cái thân!!!
Trời ơi là trời!!!
Khổ ghê cơ!!!
(Chị nghĩ mấy câu đầu em thấy chị chững chạc một chút.Mấy câu cuối của chị em nghe mà cứ tưởng chị là bé gái lên ba khóc nhè ấy)
Còn hắn thì buồn hơn con chuồn chuồn.
Chán nản!!!
Mệt mỏi!!!
Đau khổ!!!
Tủi thân!!!(Trời tủi thân cơ à)
Nhưng mà đúng!!!
Hắn rõ ràng là người ko hiểu j về nó.
Hắn sai mà!!!

Thôi anh là người rộng lượng sẽ ko chấp nhặt vs em đâu Ryan.Anh đi giảng hòa trước cx đc.Nhưng phải xem biểu hiện của em đã.-Hắn nghĩ(Chịu mấy người.Suy nghĩ người lớn gớm)
Hắn quay lại nhìn thấy cái mặt của nó mà buồn cười dã man.Nhưng nghí lại hắn là người có lỗi trước nên nín cười bằng được thì thôi.Sau đó hắn đi lại chỗ nó và khoác vai:
-Vẫn còn buồn hả?
-Anh…hết giận chưa?-Nó ngập ngừng
-Hóa ra là đang sợ anh giận hả?Cx vui đấy nhỉ.Ko làm cho anh thất vọng.
-Làm…làm j có chứ?
Nó đỏ mặt quay đi.
-Đúng mà.Đúng ko?
-Ko phải.
-Dúng mà.
-Đã bảo ko phải mà.
Nó cố cãi mà hắn lại cứ gặng hỏi.Nó ngượng chín mặt bỏ đi lên trước thifd hắn lại đi theo sát nó rồi hỏi bằng đc sau đó thì cứ cười làm nó càng ngại hơn.M.n nhìn hai đứa cứ đứa chạy đứa đuổi thì chẳng hiểu làm sao.
Trong lòng thì thầm nói: “Bọn này tâm lý có ổn định ko vậy?Người nổi tiếng mà vây hả trời.Mất thể diện thay cho bọn này quá.Người nổi tiếng mà lại đuổi nhau rồi cười như thặng dại.Lại còn đỏ mặt nữa.Hết thuốc chữa.Haizzzzzzzz….”
Còn JR thấy nó và hắn như vậy thì rất tức: “Nếu ko phải các người phát hiện ra trước rồi thì mày nghix mày có cơ hội sao hả Minh Vũ.JR nàu ko dex chịu thua vậy đâu.Cứ thử xem,rồi mày sẽ phải hối hận”
Bọn nó vào lớp.Ca thứ hai của bọn nó là nhảy.Cái này cx chẳng khấm khá j nhưng ít nhất còn hơn phải vào phòng tập thể hình.Bọn nó tập luyện ko ngừng nghỉ trong vòng 90’.
Trèo về kí túc xá,người nào người ấy lại nằm lăn ra giường ngủ tịt đến 6h.
6h tỉnh dậy mới nhận ra là đã hết đồ ăn.Cuối cùng bữa tối lại là mì gói nấu vs trứng và rau muống.Tuy vậy nhưng vì đag trong cơn đói nên chúng nó ăn rất ngon miệng.
Đến 7h thì tất cả lại kéo nhau đến phòng tập nhưng chỉ có riêng JR là ở lại.Bài bọn nó tập chung bài.Bài đầu tiên bọn nó tập chính là “special stage best-t ara &2pm”.Vừa tập vừa chỉnh xửa lại động tác nên có vẻ khá lâu.Bọn nó tập luyện đến tận 11h mới chịu đi ngủ và chuẩn bị sáng hôm sau đi tập thể dục.