Lâm Huyền Nguyên được Tiểu Vũ tha thứ, ít nhất vẫn được miễn xá, cô ấy cũng không có lỗi gì khi cùng bạn trai cũ của Tiểu Vũ ở bên nhau, Cho nên Lâm Huyền nguyên vô cùng cao hứng rất vui vẻ, cô hận không thể bay về căn hộ nhỏ của Nhân Tri, nói cho anh biết tin tức tốt này.
Nhưng bước chân của Lâm Huyền Nguyên dừng lại ở quán trang sức ở trung tâm thương mại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy chiếc nhẫn kim cương kia.
Cô nghĩ Tiểu Vũ đã đồng ý, bước tiếp theo là chân chính đem Nhân Tri về ra mắt ba mẹ sau đó cô lại ra mắt ba mẹ Nhân Tri sau đó đính hôn, mua nhẫn kim cương, bây giờ cô chỉ xem trước.
Nóng nảy về nhà, Nhân Tri đã ăn cơm xong, nhìn thấy Lâm Huyền Nguyên trở về liền không cui hỏi: "Em đi tới đâu vậy? Sao lại tắt điện thoại? Anh đợi em ăn tối rất lâu."
Lâm Huyền Nguyên xông tới, khuôn mặt tươi cười trong suốt ôm lấy Nhân Tri, tiếp tục vui vẻ nói: "Em đi lấy kim bài miễn chết."
"Cái gì vậy?" Nhân Tri không hiểu.
"Lâm Huyền Nguyên lui về sau một bước, khóe môi hàm chứa ý cười không giấu được, nói với Nhân Tri:" Em đi gặp Tiểu Vũ, cậu ấy đã biết chúng ta bên nhau! "
" Hả? "Nhân Tri sửng sốt một lúc, vội vàng hỏi," Vậy cô ấy nói thế nào? "
" Cậu ấy nói, chúng ta là suy nghĩ quá nhiều.
"Lâm Huyền Nguyên gằn từng chữ nói," Cậu ấy nói cậu ấy căn bản không quan tâm chuyện này, là chúng ta nghĩ quá phức tạp.
"
" Phải không? "Nhân Tri nghe những lời này, trong mắt xuất hiện một tia thất vọng, tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Lâm Huyền Nguyên phát hiên, Nhân Tri làm bộ không quan tâm, miễn cưỡng cười nói," Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.
"
Lâm Huyền Nguyên nhìn nụ cười miễn cưỡng của Nhân Tri lại nhớ tới Nhân Tri trước kia vì Tiểu Vũ mà làm từng chút một, trong lúc bất chợt tự nhiên mũi chua xót, nước mắt liền ngậm trong vành mắt.
Nhân Tri cố ý tránh né tầm mắt của Lâm Huyền Nguyên, mặc quần áo vào, bối rối nói:" Anh đi mua rượu chúc mừng một chút, em chờ anh.
"Sau đó hoảng loạn mang giày hốt hoảng mở cửa chạy ra ngoài.
Tuy rằng đã chạy ra ngoài nhưng Nhân Tri cũng đã nhìn thấy nước mắt chảy xuống mặt của Lâm Huyền Nguyên.
Nhân Tri phản ứng quá rõ ràng, rõ đến mức chính anh cảm thấy mình như vậy không thích hợp, huống hồ chi là Lâm Huyền Nguyên, huống chi là nữ nhân mẫn cảm đang yêu đương.
Lâm Huyền Nguyên dùng tay quệt qua lay nước mắt sau đó ngồi xuống ghế cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cẩn thận ngẫm nghĩ, Tiểu Vũ như thế nào cũng là bạn gái cũ của Nhân Tri là người Nhân Tri yêu đến vậy, anh ấy không quên được cũng là chuyện rất bihf thường, không thể ép buộc chỉ có thể để anh từ từ quên..
Nghĩ như vậy tâm tình cũng tốt hơn nhiều, Lâm Huyền Nguyên duỗi thẳng lưng, đem khỏ sở vừa rồi trở thành cố tình gây sự suy nghĩ nhiều.
Cô vẫn duy trì tư thế duỗi lưng cho tới khi nhìn thấy ví tiền của Nhân Tri, không phải anh đi mua rượu sao? Sao lại quên ví rồi, một nười hoảng loạn tới mức nào mới đi mua đồ lại quên đem ví chứ?"
"Lại suy nghĩ miên man." Lâm Huyền Nguyên không chịu thua kém mà đánh vào đầu mình vài cái, không ngừng khích lệ mình, "Lý trí! Lý trí! Tin tưởng Nhân Tri!"
Ví màu đen của Nhân Tri, không biết vì sao hôm nay đặc biệt nổi bật, bộ dáng như nói với Lâm Huyền Nguyên: "Đến đây xem tôi đi này, tôi có ảnh bạn gái của của Nhân Tri."
Vâng đó là chi tiết có trong tất cả các bộ phim truyền hình.
Lâm Huyền Nguyên đang cùng nội tâm đấu tranh tư tưởng một hồi, cô muốn nhìn ví tiền của Nhân Tri nhưng lại sợ nhìn thấy ảnh của Tiểu Vũ, tranh đấu nửa ngày cuối cùng cũng đi vào quyết định, ôm quyết tâm phải chết, hung tợn mở ví ra.
Một ngăn hai ngăn ngăn lửng.
Trong ngoài lật ra lật vào đều không có anh của Tiểu Vũ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một hồi Nhân Tri nhất định xấu hổ trở về lấy ví, đến lúc đó cô nhất định phải cười nhạo anh!
Cứ nghĩ như vậy, tiếng Nhân Tri gõ cửa vang lên, Lâm Huyền Nguyên điều chính cảm xúc chạy tới mở cửa, vừa định nói chuyện đã bị Nhân Tri cắt ngang, anh nói: "Bia trong siêu thị dưới lầu không còn, chúng ta không uống đi."
"Ah..
được.."
Dưới lầu không có khả năng không còn bia để bán, Lúc Lâm Huyền Nguyên về nhìn còn có mấy thùng, hoặc là Nhân Tri căn bản không phát hiện anh không mang theo ví tiền, căn bản không hề đi qua siêu thị dưới lầu, chỉ ngồi ở một góc nào đó nhớ Tiểu Vũ.
Lâm Huyền Nguyên lần này thật sự không thể tìm ra thêm cho mình cái cớ để tự lừa mình dối người, cô nhớ lại mình và Nhân Tri trước kia, phát hiện ra hai điều là ở Tiểu Vũ và rượu.
Cô và Nhân Tri bởi vì Tiểu Vũ mà trở nên quen thuộc, cũng là bởi vì rượu mà ở bên nhau.
Nhân Tri từ đầu đến cuối chỉ thích một mình Tiểu Vũ, lúc anh thích Lâm Huyền Nguyên là bởi vì uống rượu, có khả năng lúc anh uống say vẫn nghĩ đến Tiểu Vũ.
Lâm Huyền Nguyên cảm thấy chính mình như một người thay thế, không đúng, là ngay cả vật thay thế cũng không bằng, vẫn luôn là cô chủ động theo đuổi Nhân Tri, là cô, ngược lại Nhân Tri đối với cô chỉ là chịu trách nhiệm cho lần say rượu đó, mà đối với Tiểu Vũ là thủy chung trước sau như một.
Cô lại sai rồi...