Lý Mạn Ni bước vào chiếc xe màu bạc và nói với người lái xe, "Hãy đến căn hộ cao cấp."
Cô lên chiếc xe này để lấy một loại thuốc phá thai mà bác sĩ đã kê toa cho cô.
Đúng vậy, cô lại mang thai, cô đã không còn mặt mũi để đi kiếm Tiểu Vũ đưa cô đi bệnh viện, cũng không muốn thấy ánh mắt thất vọng của Thành Tây và Lâm Huyền Nguyên, cô lựa chọn phương pháp này để cho mình giải thoát.
Lý Mạn Ni thề đây là lần cuối cô sa đọa, tuyệt đối sẽ không có lần sau, cô muốn quay lại như ngày xưa trở lại cùng Lâm Huyền Nguyên và Thành Tây làm càn, nhưng mà các cô ấy có thể tiếp nhận người bạn như cô không?
Chiếc xe dừng lại để Lý Mạn Ni xuống ném theo năm mươi đô la.
Trở lại căn hộ hai phòng cô thuê, Lý Mạn Ni bắt đầu ngồi ngẩn người trên sofa, ngây người một lúc thì cầm túi thuốc đi vào phòng bếp, ngây ngô nấu thuốc mùi nồng tới sặc mũi, nước mắt cũng chảy xuống.
Cô thật cô đơn, không tình yêu, không bạn bè, không thể nói chuyện với người thân, đây là kết cục của cô, thật xứng đáng.
Nấu thuốc xong Lý Mạn Ni nhắm mắt nhắm mũi một hơi uống hết, vẫn chưa có cảm giác gì thực không giống trên tv uống xong liền đau tới quằn quại gọi bác sĩ.
Lý Mạn Ni bật tv lên nhẹ nhàng sờ bụng mình, cô nghĩ qua sau khi chấm dứt cô liền rời khỏi căn hộ cao cấp này, chuyển vào một căn phòng nhỏ sau đó kiếm một công việc ổn định, gả cho một người đàn ông bình thường, sống một cuộc sống bình thường.
Bụng bắt đầu chậm rãi đau, ngay cả dạ dày cũng có chút khó chịu, Lý Mạn Ni thở dài lấy điện thoại, lật tung danh bạ.
Nếu bây giờ thế hệ của cô không có điện thoại, không có internet có phải về cơ bản sẽ chả làm được gì.
Nghĩ tới đây Lý Mạn Ni cười khẽ, danh bạ điện thoại chuyển đến chỗ Tiểu Vũ, cơn đau càng lúc càng dữ dội, cô thở dài một hơi ấn số điện thoại của Tiểu Vũ.
Xin lỗi, cuộc gọi của bạn tạm thời không được kết nối, xin vui lòng quay số..
Lý Mạn Ni thất vọng buông điện thoại, Tiểu Vũ quả nhiên không nghe điện thoại của cô nữa.
Bụng càng ngày càng đau, Lý Mạn Ni buông điện thoại xuống, ngã từ trên sofa chịu đựng nỗi đau.
"..."
Rốt cục đau đến kêu ra tiếng, thì ra trên tv không hoàn toàn nói sai, loại đau này càng ngày càng sâu, trán Lý Mạn Ni đẫm mồ hôi, có vết máu từ quần đùi của cô lộ ra, Lý Mạn Ni dần cảm giác được, nén đau đớn đi vào nhà vệ sinh.
Đau đớn mãnh liệt khiến lý Mạn Ni nửa bước khó đi, đồng thời máu đã theo quần đùi loang xuống tới bàn chân, chân cô lê bước kéo theo vết máu thành một đường dài.
"..."
Lý Mạn Ni nặng nề ngã xuống đau đến quay cuồng, "mẹ, Tiểu Vũ..
Thành Tây..
Nguyên Nguyên..
mẹ.." Cô đã gần như sụp đổ, mất đi tất cả cùng với tuyệt vọng khiến Lý Mạn ni muốn chết, cô tuyệt vọng nhớ lại quá khứ, khóc rống lên..
Fly to sky.
Tiểu Vũ đang chơi đàn, điện thoại trong túi cô rung lên chấn động, Tiểu Vũ cười một chút tiếp tục đánh đàn, nếu như là trước kia cô nhất định sẽ dừng lại nghe điện thoại.
Nhưng bây giờ không như trước nữa, từ ngày cô rời trường bước vào xã hội cô đã học cách không để bị ngã, không còn lý trí kỉ.
Hiện tại cô đã lo rất tốt cho đại cục, đủ để độc lập làm việc gì đó.
"Tiểu Vũ! Tiểu Vũ! Anh yêu em!" Simon hét lên sôi nổi ở phía dưới.
"Anh đi chết đi." Tiểu Vũ đột nhiên cứng mặt nhỏ giọng lầm bầm, "Mỗi ngày đều phiền chết đi."
Rốt cục đã biểu diễn xong, Tiểu Vũ liếc mắt Simon một cái rồi mở điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy số điện thoại của Lý Mạn Ni, cô do dự, cô sợ Lý Mạn Ni sẽ tâm sự với cô, cô không muốn nghe những câu chuyện đại gia và xe hơi của cô ấy, cô cũng không muốn nghe cô nòi những lời như nhớ bạn bè, cô nghĩ hai người không thể làm bạn nữa.
Nhưng Tiểu Vũ vẫn gọi lại, nếu Lý Mạn ni thật sự muốn tâm sự với cô thì cô sẽ bảo rằng đang làm việc sau đó cúp máy.
Tút..
tút..
tút..
không có người nhận, Tiểu Vũ mơ hồ cảm giác có gì đó không thích hợp, vì thế tiếp tục gọi cho Lý Mạn Ni.
Simon cứ như vậy ở bên cạnh tươi cười chờ Tiểu Vũ gọi điện thoại xong.
Simon hầu như ngày nào cũng tới nghe Tiểu Vũ đàn hát, công việc của anh là giáo viên tiếng trung chuyên dạy cho người nước ngoài, rất thoải mái mà lương cũng không tệ.
Nhưng Tiểu Vũ chướng mắt chính là anh ta, ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao.
Simon đợi mười phút, Lý Mạn Ni rốt cục bắt máy: "Này, Mạn Ni?" Tiểu Vũ thăm dò nói.
"Tiểu, Tiểu Vũ.." Lý Mạn Ni ở đầu dây bên kia thất thể nói không ra hơi.
"Mạn Ni cậu đang ở đây? Có chuyện gì sảy ra với cậu? Này Mạn Ni! Nói chuyện đi!" Tiểu Vũ có chút lo lắng.
"Tớ..
Tiểu Vũ, a! Thật xin lỗi.." Lý Mạn Ni khóc ra tiếng.
Tiểu Vũ hít sâu một hơi, sau khi xác định thứ mình cần biết liền nói, "Nói cho tớ biết địa chỉ của cậu, nhanh lên, nói rõ ràng!"
"Căn hộ cao cấp..
tòa số 3..
1809.." Sau khi nói xong Lý Mạn Ni liền buông điện thoại xuống, Lý Mạn Ni đã đau đến kiệt quệ, sàn nhà nhuộm màu máu đỏ, đau đớn mãnh liệt nhờ điện thoại của Tiểu Vũ mà giảm bớt phần nào.
Tiểu Vũ cúp điện thoại, nhìn thẳng Simon, "Anh có lái xe không?"
"Có!" Simon vui vẻ nói, "Có chuyện gì gấp cứ nói."
"Vương Tiểu Vũ!" Tiểu Vũ gọi to Vương Tiểu Vũ, anh ta nghe tên mình liền vội vội vàng vàng chạy tới, "Chuyện gì vậy?"
"Tôi có việc phải đi, anh ở đây chống đỡ." Tiểu Vũ nói xong nắm lấy tay Simon kéo người rời đi.
Simon chạy ở phía sau ngoác miệng cười chỉ chỉ vào tay, "Cô ấy chạm vào tôi, chạm vào tôi.."
Đổi lại bình thường Tiểu Vũ sẽ nhất định mắng hắn nhưng hiện tại cô không có tâm tư kia, tâm tư của cô đã sớm bay tới chỗ Lý Mạn ni.
Thì ra cô vẫn lo lắng cho Lý Mạn Ni, cô vẫn coi Lý Mạn Ni là bạn bè.
Simon không biết chuyện gì sảy ra, lái xe không nhanh không chậm: "Tiểu Vũ, lát chúng ta đi xem phim thâu đêm, thế nào?"
"Con mẹ nó anh câm miệng, đi nhanh lên!" Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ mắng chửi tục tĩu.
Simon Sửng sốt, hắn rốt cục hiểu được tình nghiêm trọng như vậy, nhưng hắn không ngờ đến chuyện nghiêm trọng lại liên quan đến mạng người.
Khi Tiểu Vũ cùng Simon chạy tới nhà Lý Mạn Ni gõ cửa, Lý Mạn Ni cơ hồ đã dùng hết khí lực toàn thân bò ra mở cửa, Tiểu Vũ và Simon bị mùi máu tanh xộc ra cửa làm cho khiếp sợ.
Lý Mạn Ni ngã trên cửa thở dốc, Tiểu Vũ sửng sốt chừng mười mấy giây sau đó ngã quỵ trên mặt đất, ôm lấy Lý Mạn Ni bắt đầu khóc: "Mạn Ni, Mạn Ni, làm sao vậy? Mạn Ni đừng làm tớ sợ, Mạn Ni!"
Lý Mạn ni yếu ớt: "Tớ, tự làm tự chịu."
"Mạn Ni!" Tiểu Vũ sớm đã mất đi lý trí, cô thậm chí quên mất phải lập tức đưa Lý Mạn ni đi bệnh viện, ngược lại Simon phản ứng lại trước, ôm lấy Lý Mạn Ni chạy ra ngoài, quay lại nói với Tiểu Vũ ở phía sau, "Đóng cửa nhà co ấy, nhớ mang theo chìa khóa!"
Tiểu Vũ không ngờ mình lại có ngày như vậy, cần tới người khác chỉ huy, Lý Mạn ni không nghĩ tớ cho nên vừa khóc một bên vui mừng một bên đau đớn.
Nhưng Tiểu Vũ lại chỉ có thể khcos, loại khóc cuồng loạn này có thể dùng từ gào thét để hình dung.
"Mạn Ni! A-- Mạn Ni, cậu không cần làm gì cả!" Tiểu Vũ ngồi trên xe ôm chặt lấy Lý Mạn Ni, tay nắm chắn khiến móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nước mắt từn chút từng chút chảy trên người Lý Mạn Ni.
"Cậu vẫn coi tớ là bạn, phải không?" Lý Mạn ni lần đầu tiên thấy Tiểu Vũ như vậy, cô đã suy nghĩ nhiều lần, Tiểu Vũ sẽ vì cái gì để rơi lệ, nhưng cô không nghĩ tới, Tiểu Vũ lần đầu tiên khóc tới gào thét là vì cô, "Tớ cho rằng, chúng ta không bao giờ làm bàn bè nữa."
"Hả-- cậu nói cái ngu ngốc gì vậy! Simon lái xe nhanh lên!"
"Tớ rốt cục cũng nhìn thấy cậu khóc." Lý Mạn Ni nắm lấy bàn tay Tiểu Vũ run rẩy nói, "tớ rốt cục có thể ở trước mặt cậu mà khóc ra.."
"Đừng nói nữa--im lặng một chút không được sao..
hức.."
Simon lái xe rót cục cũng không khống chế được cùng tiểu Vũ khóc lên, chiếc sulli này cứ như vậy mang theo tiếng gào thét của hai người, một đường chạy tới bệnh viện, hại bác sĩ tưởng rằng có tới ba bệnh nhân..