Người ta nói rằng những người phụ nữ rơi vào tình yêu sẽ mù quáng, những người phụ nữ bị mắc kẹt trong tiền bạc là chết lặng.
Cả hai Lý Mạn Ni đều có vì vậy cô ấy chính là vừa mù quáng vừa chết lặng.
Cô rõ ràng có thể cảm giác được tâm Phó Dương không ở chỗ cô, lại càng không muốn tin, cô thà tin rằng khi cô có con, Phó Dương sẽ chịu áp lực mà kết hôn với cô, sau đó cô có thể bước vào gia đình anh ta đầy tự hào và trở thành một phần trong cuộc sống của anh ta.
Trên đường cao tốc, chiếc BMW của Phó Dương đang di chuyển với tốc độ cao, Lý Mạn Ni ngồi vị trí ghế lái phụ, hai tay vẫn còn run rẩy, thật lâu sau thản nhiên nói: "Em đã đến viện kiểm tra, Phó Dương, em mang thai."
Nói xong quay qua nhìn Phó Dương, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Khóe môi Phó Dương nhẹ nhàng nhếch lên, trong mắt lộ vẻ không quan tâm: "Xác định?" Phó Dương lười biếng nói.
"Đương nhiên!" Lý Mạn Ni nóng nảy, mở túi lấy giấy xét nghiệm, bức thiết nói, "Anh xem, kết quả chỗ này, em thật sự mang thai."
"Không phải cái này." Phó Dương vẫn cho là không đúng, "Tôi là hỏi cô, xác định đứa nhỏ này là của tôi?"
Trong nháy mắt, tình cảm lý trí đều sụp đổ hoàn toàn, nước mắt rơi xuống, Lý Mạn Ni nghẹn ngào một lúc lâu không nói nên lời.
Phó Dương liếc mắt nhìn Lý Mạn Ni một chút, đột nhiên nhướng mày: "Cô không nhạy bén như Trương Thiến, sau này đừng liên lạc với tôi nữa." sau đó lấy ra một cái thẻ ngân hàng và ném nó lên đùi Lý Mạn Ni, "Tiền bên trong là để phẫu thuật."
Lý Mạn Ni nắm chặt tấm thẻ kia, cố nén cảm xúc, run rẩy nói: "Đứa nhỏ này thật sự, là của anh."
"Mạn Ni." Phó Dương xuống cao tốc, dừng xe bên cạnh, nhìn cô, thái độ kiên định, "Đừng nói với tô rằng cô cũng giống những người phụ nữ kia, nghĩ rằng mang thai liền có thể gả vào hào môn, ngu xuẩn, tôi sẽ không cưới một người phụ nữ không xứng, gia đình tôi lại càng không đồng ý.
Đừng có mơ mộng về những cái như lọ lem trong phim ảnh kia, xuống xe đi."
"Xuống xe?" Lý Mạn Ni không thể tin vào tai mình, "Phó Dương.."
"Ngoan." Phó Dương mở xe, hôn lên trán Lý Mạn Ni dịu dàng nói những lời khiến người ta cảm động, "Vào bệnh viện làm phẫu thuật, sau này cần dùng tiền, gọi cho tôi."
Nước mắt mơ hồ hai mắt, Lý mạn Ni đã hoàn toàn không nhìn rõ người trước mặt, trong tay cô nắm chặt thẻ ngân hàng kia.
Cô hít sâu một hơi, đặt thẻ lên tay Phó Dương rồi lảo đảo xuống xe, ngơ ngác nghe tiếng cửa xe đóng lại.
Phó Dương không có an ủi, không có thương hại, cái loại khí tức vô tình này còn lưu lại trong lòng Lý Mạn Ni, cô run rẩy ngã xuống đất khóc từ nức nở nhẹ nhàng đến thành gào thét càn rỡ.
Tình yêu đã mất, giấc mộng giàu sang cũng tan vỡ, may mắn cô vẫn còn tình bạn.
Lý Mạn Ni vốn đã chuẩn bị tốt tính toán nhào vào ngực chị em khóc rống, nhưng khi Tiểu Vũ đi về phía cô, lại cố nén nước mắt.
Tiểu Vũ cũng rất mạnh dội một gáo nước lạnh vào Lý Mạn Ni, cô nói: "Đi thôi, đến bệnh viện."
Tiểu Vũ đã mượn xe của Simon trước tiên chạy tới.
Lý Mạn Ni đã ngồi quen BMW nhìn thấy sulli, không tự chủ nói một câu: "Sao lại là sulli?"
Tiểu Vũ kéo Lý Mạn Ni lên xe, bất đắc dĩ thở dài tự mình nói với Lý Mạn Ni nghe không hiểu lắm: "Từ trong BMW đi ra, cậu vẫn là cậu."
Simon ngồi ở ghế lái nhìn Tiểu Vũ và Lý Mạn Ni từ gương chiếu hậu, cười ha hả thì thầm: "Tiếng Trung quá sâu sắc."
Lúc này Lý Mạn Ni mới đánh giá Simon, sau đó nói với Tiểu Vũ: "Người ngoại quốc?"
"Đi bệnh viện." Tiểu Vũ dùng ba chữ khiến ba người lâm vào trầm mặc.
Simon mở radio lên vừa vặn đang phát tình ca của Lương Tĩnh Như, Lý Mạn Ni dựa đầu vào cửa sổ, hai tay sờ bụng, không nhìn ra là không nỡ, vẫn là thất vọng nhiều.
"Hắn không sai." Tiểu Vũ nghịch điện thoại di động vừa nói chuyện như đang lẩm bẩm.
"Tớ biết." Lý Mạn Ni chạm vào bụng mình và nói, "đứa trẻ vô tội, tớ biết."
"Không phải đứa nhỏ." Tiểu Vũ ôm điện thoại di động, bình tĩnh nhìn Lý Mạn Ni, nói "Là cha của đứa bé."
Lý Mạn Ni dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn Tiểu Vũ, Simon cũng từ gương chiếu hậu nhìn cô, Tiểu Vũ hung tợn nhìn anh liền tiếp tục ngoan ngoãn lái xe, Tiểu Vũ dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Đeo tai nghe lên nghe nhạc của anh đi"
Simon nhếch miệng, từ trong túi lấy ra MP4, ngoan ngoãn đeo tai nghe lên, còn hướng về Tiểu Vũ làm dáng "Ok".
Lý Mạn Ni ngồi bên cạnh choáng váng, khuynh hướng thích bị ngược của tên ngoại quốc này quá nghiêm trọng đi.
Tiểu Vũ nhìn thẳng vào mắt Lý Mạn Ni, không chút lưu tình nhìn thấu cả nội tâm của cô ấy: "Mạn Ni, tất cả những gì cậu làm đều là vì chính mình, nếu cậu thành công chúng tớ sẽ chúc phúc cho cậu ghen tị với cậu, nhưng giờ cậu thất bại, vì vậy không thể đổ lỗi cho một người đàn ông vô trách nhiệm, cậu đã cho anh ta một cơ hội để vô trách nhiệm.
Nếu cậu không muốn bị tổn thương cậu nên chịu trách nhiệm với bản thân trước, không ai kiếm tiền cho cậu, bmw càng không thể cho cậu tương lai."
Tiểu Vũ nói đến đây, nắm chặt tay Lý Mạn Ni: "Cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừm." Lý Mạn Ni nặng nề gật đầu, nhưng cô không biết vì cái gì mà ở trước mặt Tiểu Vũ cô chính là khóc không nổi, cũng không nổi yếu đuối.
Xe của Simon cuối cùng cũng dừng ở bệnh viện, hắn muốn đi theo lại bị Tiểu Vũ ngăn cản, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong xe.
Lý Mạn Ni hít một hơi thật sâu, mở cửa xuống xe.
Ánh mặt trời va vào cô không mở mắt được, Tiểu Vũ nắm lấy tay cô, cùng cô tiến vào bệnh viện.
Thời điểm chờ đăng kí, Lý Mạn Ni rốt cục sụp đổ, run rẩy muốn thoát khỏi tay Tiểu Vũ, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ không sợ hãi, nhưng khi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng cô cuối cùng cũng hiểu mình nhỏ nhen như thế nào.
Lý Mạn Ni run rẩy nói với Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, tớ không muốn ở lại đây.."
"Cậu có muốn sinh đứa bé không?" Tiểu Vũ không lưu tình kéo cô trở về hiện thực, "Cậu phải gánh chịu hậu quả cho sai lầm của mình, chứ không phải để con cái gánh chịu, Mạn Ni cậu không thể ích kỉ như vậy."
Tiểu Vũ này, vô luận lúc nào cũng lí trí như vậy, lí trí làm cho người ta cảm giác không thấy được tình cảm của cô, hình như cô có thể vĩnh viễn lạnh nhạt, chuyện xung quanh hầu như sẽ không làm cô thương tâm hay cao hứng..
Lâm Huyền Nguyên sáng sớm mí mắt liền nhảy không ngừng, cô đang lo lắng phát sinh chuyện xấu, Thành Tây đã bị Lục Minh Chí gọi ra ngoài, cho nên Lâm Huyền Nguyên cảm giác đây là lành ít dữ nhiều.
Thành Tây còn chưa trở về, cô đã nhận được tin nhắn của Lý Mạn Ni, hiện tại đang cùng Tiểu Vũ đến bệnh viện, không cần lo lắng.
Chậc chậc, nói thật rất tốt, không cần lo lắng, cái này còn không cần lo lắng sao?
Thu dọn một chút liền vội vàng chạy đến bệnh viện, chờ đến khi Lâm Huyền Nguyên tới, Lý Mạn Ni đã lên bàn mổ.
Tiểu Vũ cùng một người phụ nữ trang điểm đậm ngồi bên ngoài đàm luận cái gì đó, sau đó người phụ nữ kia đưa cho Tiểu Vũ thẻ ngân hàng sau đó rời đi.
Lâm Huyền Nguyên cùng người phụ nữ đó lướt qua, ngửi được một cỗ mùi nước hoa rất nồng.
Khong đợi Lâm Huyền Nguyên hỏi, Tiểu Vũ đã mở miệng trước, "Người kia chính là Trương Thiến, tình nhân của Phó Dương, Mạn Ni chính là cướp Phó Dương từ cô ta."
"A?" Lâm huyền Nguyên trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói, "Cô ta tới đây làm gì? Xem kịch?"
"Đưa tiền." Tiểu Vũ lắc lắc thẻ ngân hàng trên tay, "Phó Dương cho Mạn Ni."
Lâm Huyền Nguyên hoàn toàn không rõ, rối rắm hỏi: "Vậy hắn rốt cuộc là người tốt hay xấu?"
"Ai? Trương Thiến hay Phó Dương?"
"Bao gồm tất cả."
Tiểu Vũ dựa vào tường, nhẹ nhàng cười một chút, nói: "Trương Thiến cũng chỉ là một người phụ nữ lạc đường mà thôi, cô ấy từng giống Mạn Ni, có bạn bè có ước mơ có nguyên tắc, chẳng qua một bước đi lầm, muốn trở về cũng khó." Tiểu Vũ đem thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Huyền Nguyên, "Về phần Phó Dương, tớ chỉ có thể nói, hắn vẫn được coi là đàn ông, ít ra còn dùng tiền để bồi thường lỗi lầm của mình."
Lâm Huyền Nguyên đi theo Tiểu Vũ tựa vào tường, ánh mắt mê man nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Vũ, tớ vẫn cảm thấy mình giống như nhân vật sống trong phim thần tượng, cậu biết không? Tớ cho rằng Thành Tây cùng Lục Minh Chí sẽ cùng nhau phấn đấu trở thành đôi tình nhân khiến người khác ganh tị, tớ cho rằng Mạn Ni sẽ gả được cho người giàu có, và cậu sẽ cùng Hoshino Simon hay Vương Tiểu Vũ diễn một hồi lam sắc sinh tử luyến ái, nhưng hiện tại mọi thứ liền khác với những gì tớ tưởng tượng."
"Đây mới là hiện thực." Tiểu Vũ ý vị thâm trường nói, "Không riêng Thành tây hay Mạn Ni, còn có.."
"Cậu đợi một lát." Lâm Huyền Nguyên đột nhiên cắt ngang lời Tiểu Vũ, hoảng hốt lấy điện thoại, "Tớ gọi điện thoại cho Tây, hỏi tình hình của cậu ấy cùng Lục Minh Chí, không chừng là chuyện tốt."
Tiểu Vũ gật đầu, vỗ vai Lâm Huyền Nguyên, đi về phía hành lang: "Cậu gọi trước, tớ đi mua nước, cậu uống cái gì?"
"Coca." lâm Huyền Nguyên nói, Tiểu Vũ ra hiệu "Ok" liền biến mất cuối hành lang, cô gọi cho Thành Tây nhưng bên kia lại tắt máy.
Lâm Huyền Nguyên thở dài, nhìn xung quanh, thở dài một cái, quyết định gọi cho Tử Bất Ngữ, liền lấy điện thoại ra bấm số của Tử Bất Ngữ.
"Này?" Điện thoại vừa kết nối, Lâm Huyền Nguyên liền hưng phấn nói, "Anh đang làm gì vậy?"
"Cô tìm ai?" Điện thoại bên kia là giọng nói của một người phụ nữ, nghe có vẻ như là một người phụ nữ trung niên.
"Hả?" lâm huyền Nguyên sửng sốt một chút nhìn thoáng qua số điện thoại xác định không gọi nhầm, tiếp tục nói, "Tôi, tôi tìm Tử Bất Ngữ.."
"Nói cái gì chứ? Cô tìm ai vậy?" Người phụ nữ ở đầu dây kia hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, "Gọi nhầm phải không?"
"Không có nhầm, chính là số này." Lâm Huyền Nguyên không từ bỏ ý định tiếp tục nói, "Xin hỏi ngài là ai?"
"Cô rốt cục tìm ai?" Người phụ nữ cuối cùng đã tức giận và hét lên trong điện thoại, "Đây là điện thoại của chồng tôi! Cô có nhầm số không?"
"Chồng?" Lâm huyền Nguyên lại xác nhận số một chút, cô lại càng cảm giác mí mắt mình nhảy càng lợi hại, "cái này, đây, đây là số điện thoại của Tử Bất Ngữ đi, tôi là bạn gái của hắn.."
Lâm Huyền Nguyên còn muốn nói tiếp, thế nhưng Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện, cướp đi điện thoại của cô, lấy xuống.
"Cậu đang làm gì vậy?" lâm Huyền Nguyên buồn bực nhìn Tiểu Vũ hỏi.
Tiểu Vũ nhìn xuống sàn một chút, sau đó ngẩng đầu, máy móc nói: "Tên thật của anh ta là Vương Triết, đã kết hôn, là cùng người phụ nữ hơn anh ta mười mấy tuổi.
Tiểu bạch kiểm trong truyền thuyết, ăn bám nữ nhân, thường xuyên đến chỗ chị Ngô chơi, cho nên..
tớ nên nói sớm cho cậu biết.."
Lâm Huyền Nguyên nây người, ánh mắt sụp đổ, trong miệng lẩm bẩm: "Hiện thực qua rnhieen tàn khốc.."
"Khóc đi." Tiểu Vũ rất hiểu ý nói, "Khóc ra sẽ tốt hơn chút."
Lâm Huyền Nguyên cứng ngắc quay đầu, lại lắc đầu: "Khóc không ra được."
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lý Mạn Ni được hai y tá đẩy ra, sắc mặt tái nhợt, y tá giao Lý Mạn Ni cho hai người, thập phần không ôn nhu nói: "Cho cô ấy nghỉ ngơi trên giường chút đi, thuốc mê còn chưa hết!"
Lâm Huyền Nguyên vội vàng đỡ Lý Mạn Ni, dùng sức lay động cánh tay cô ấy: "Mạn Ni, Mạn ni, cậu làm sao không? Có nghe tớ nói không?"
Tiểu Vũ nhìn trạng thái của Lâm Huyền Nguyên, liền biết đại não cô ấy không tỉnh táo, xem ra tổn thương không nhẹ, nhưng tại sao lại không khóc? Lý Mạn ni cũng vậy, vì cái gì bọn họ lại không khóc.
Vừa nói xong như vậy, nước mắt Lâm Huyền Nguyên liền rơi xuống, bất quá tầm mắt thủy chung rơi trên người Lý Mạn ni: "Mạn Ni, cậu đừng dọa tớ.."
"Được rồi!" Tiểu Vũ cắt đứt thương cảm của Lâm Huyền Nguyên, đỡ Lý Mạn Ni đi tới giường bệnh, "Cậu ấy là do thuốc chưa hết tác dụng, không phải doạn cậu! Đầu tiên dìu cậu ấy về giường trước!"
"À à." Lúc tầm mắt Lâm Huyền Nguyên chống lại Tiểu Vũ lập tức thu hồi nước mắt.
Điều này làm Tiểu Vũ không thể lý giải nổi.
Thời điểm Lâm Huyền Nguyen cùng Tiểu Vũ đỡ Lý Mạn ni lên giường, Lâm Huyền Nguyên đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Hy vọng Thành Tây có thể mang đến tin tức thắng lợi."
Thưởng thức những lời này của Lâm Huyền Nguyên, Tiểu Vũ đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng---Simon còn trên xe! Cô quên nói rằng anh ta có thể đi!
Giờ phút này Simon đang hát trong xe, thấy Tiểu Vũ liền cười tươi như hoa, "Tiểu Vũ, em đi ra."
"Cám ơn." Tuy nói rằng Tiểu Vũ rất chán ghét người nước ngoài này, nhưng hôm nay cám ơn và áy náy đều có, cho nên trước tiên cô biểu đạt cám ơn một chút, sau đó biểu dạt áy náy của mình, "Xin lỗi, quên nói cho anh rằng anh có thể đi trước."
"Đi?" Simon có chút kinh ngạc, "Tôi tự đi? Không, không, tôi sẽ đợi em."
"Không cần." Tiểu Vũ Lúc này vẫn hảo khí nói, "tôi cùng bạn tôi đi cùng, buổi tối còn phải đi làm, anh còn có việc, đi trước đi."
"Không sao, tôi chờ." Simon cười hì hì nói, "Bằng cách này, làm cho tôi nghĩ rằng tôi là bạn trai của em, bạn bè của em cũng nghĩ vậy phải không?"
"Ha." tiểu Vũ giờ phút này đã có chút không kiên nhẫn, nhưng cố nén không phát tác, "Simon, cám ơn anh, đi trước đi."
Simon vẫn lắc đầu kiên quyết nói, "Tôi sẽ đợi em."
"Đi, đừng để tôi mắng người." Tiểu Vũ cười nói ra những lời này, Simon nhìn Tiểu Vũ như trẻ con mẫu giáo, đóng cửa xe lại, một hồi để lộ đầu, kiên quyết nói: "Tôi sẽ đợi!"
"Cái em gái anh.." Tiểu Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết nên mắng hắn như thế nào.
Mặc kệ như thế nào, lúc đầu cũng là cô nhờ Simon hỗ trợ, không thể qua cầu rút ván, cho nên chỉ bất đắc dĩ trở về phòng bệnh.
Lý Mạn ni đã tỉnh, hơn nữa lại cùng Lâm Huyền Nguyên ôm đầu khóc, bệnh nhân giường bên cũng bị các cô lây nhiễm, toát vẻ mặt thương cảm.
Lý Mạn Ni cắn môi, khóc đến vô thanh vô thức, mà Lâm Huyền Nguyên thì lại vùi mặt vào vai Lý Mạn Ni, đưa lưng về phía mọi người, khóc đến run rẩy.
Tiểu Vũ bước tới cửa, thấy cảnh tượng này, không biết bước vào thế nào, cô đi vào là cùng nhau khóc hay an ủi các cô đây? Thời điểm nghĩ như vậy, Thành Tây rốt cục cũng tới.
Thành Tây vỗ vai Tiểu Vũ một chút, nhìn hai người đang khóc kia, hỏi: "Thế nào rồi?"
Tiểu Vũ buông tay, "Thất tình hết rồi, còn cậu thì sao?"
"Tớ cũng vậy." Thành tây bình tĩnh nói, "Lục Minh Chí cự tuyệt tớ" Giọng nói hời hợt.
Tiểu Vũ dừng lại chút, không nghĩ tới Thành Tây bình tĩnh như vậy, cô thưởng thức gật gật đầu, "tốt, sao cậu không khóc?"
"Tớ muons khóc." Mũi Thành Tây chua xót, xoa xoa mũi chỉ vào phía trong, nói với Tiểu Vũ: "Tớ đi vào cùng các cậu ấy tụ hợp khóc."
"..."
Tiểu Vũ giữ chặt Thành Tây, khó hiểu nhìn cô, "Cậu có thể khóc trước mặt tớ, tớ cũng có thể an ủi cậu chứ?" Tiểu Vũ rất muốn biết lý do tại sao các cô đều không muốn khóc trước mặt mình.
Thành Tây nói một câu đánh thức người trong mộng, "Tiểu Vũ, lúc cậu khổ sở đối với một cái máy tính biết nói có thể khóc sao?"
Tiểu Vũ sửng sốt một chút sau đó lắc đầu.
Thành tây hài lòng: "tớ và đây." sau khi nói xong liền vọt vào chỗ Lý mạn Ni và Lâm Huyền Nguyên, nước mắt liền chảy xuống.
Tiểu Vũ ở bên ngoài thưởng thức lời nói của Thành tây, tự giễu nở nụ cười.
Không nghĩ tới nha, Thành Tây này có đôi khi cũng nói ra những lời có chiều sâu như vậy, mặc dù nó không phải một câu hay..