Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm

Chương 1-2: Định mệnh (2)




Thế nhưng, ông nội không ở với bốn bà này ( nói chính xác thì chỉ còn ba bà thôi), phần lớn thời gian ông nội ở với đám tay chân thân tín của mình, phần lớn thời gian. Tôi thường tưởng tượng ông nội thực ra là hoàng đế thời hiện đại, địa bàn của ông là triều đại thịnh vượng của ông, các bà vợ là các phi tần nơi hậu cung, sự nghiệp lẫy lừng của ông là ông từng ở tù mà vẫn còn sống trở về, thậm chí thế lực còn mạnh hơn, điều nuối tiếc của ông là ông chỉ có một cậu con trai, hơn nữa, lại chỉ có một đứa cháu trai, nỗi lòng của ông là tiếng thở dài trong im lặng khi bế tôi lên đùi.

Gia tộc xã hội đen ba đời độc đinh.

Gần như không hề ngạc nhiên, lần đầu ông nội bị đưa ra Lục Đảo quản thúc, bố tiếp nhận vị trí của ông và tiếp tục xử lý công chuyện, ông nội xử lý rất tốt, bố xử lý còn tốt hơn, địa bàn được mở rộng, mạng lưới quan hệ được phát triển, tiền tích được nhiều hơn. Còn về gia quy mà ông nội lập nên, bố bỏ đi điều thứ ba, sửa thành: Không được sợ hãi.

"Không được để kẻ thù biết con sợ hãi."

Bố nói, khi chúng tôi phát hiện mẹ bỏ nhà ra đi như chạy trốn, bố chỉ nói với tôi câu này, năm đó tôi mười tuổi, vẫn không hiểu câu nói đó có nghĩa gì, không hiểu, và cũng không muốn hiểu. Tôi chỉ biết mẹ không cần tôi nữa, tôi ra sức nhớ lại có phải mình không ngoan không? Liệu có phải tôi đã làm sai gì đó khiến mẹ không vui? Thế nhưng tôi nghĩ nát óc vẫn không thể nào nghĩ ra được.

Tối hôm đó, tôi buồn rầu vùi đầu vào chăn bông khóc thầm rất lâu, chuyện này chỉ có mình tôi biết. 

Tôi vi phạm gia quy mà ông nội và bố cùng gìn giữ, ngày hôm sau, tôi lại phạm vào điều thứ hai: không được chủ động gây sự.

Hôm sau tôi tỉnh dậy, ấm ức đến mức chẳng buồn ăn sáng, cứ thế đạp xe ra ngoài đến công viên bình thường hay chơi với mấy đứa bạn, hôm đó trong công viên chỉ có ba đứa cấp hai đang đánh bóng rổ, không hiểu sao tôi lại có xe đạp đấy, đi bộ đến bên cạnh chúng, tôi tiến về phía chúng nhưng không nói câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm, đến tận khi chúng phát hiện ra và nhìn lại tôi một cách khó hiểu, và vào chính xác lúc ấy, tôi có cảm giác bộ gen di truyền trong cơ thể mình bắt đầu động đậy, tôi nghe thấy mình hỏi giọng gây sự:

"Nhìn cái gì mà nhìn!"

"Cái gì mà nhìn cái gì mà nhìn! Mày mới nhìn cái gì mà nhìn ấy!"

Cứ như vậy, chúng tôi bắt đầu tranh cãi trong tiếng la hét vô nghĩa và vô mục đích, tôi lựa chọn một thằng đeo kính làm mục tiêu chính, tôi nhìn chằm chằm vào cặp kính và tiến thẳng về phía nó, không nói nhiều tôi đấm luôn, có lẽ là do phản xạ có điều kiện hoặc bản năng bẩm sinh, tuy chưa từng đánh nhau bao giờ nhưng lúc đó tôi lại thành thạo túm lấy đầu thằng đó rồi lên gối thẳng vào mặt nó, rất mạnh, chẳng có lý do cũng chẳng cần phải hợp tình hợp lý, lấy cớ phát tiết sự phẫn nộ trong lòng tôi, sự phẫn nộ không biết trút vào đâu. Tôi không biết mình lấy đâu ra sức lực, khi hai thằng cấp hai lao vào định lôi tôi ra, tôi tẩn luôn cả hai thằng đó, nắm đấm của tôi văng lên mặt chúng, chắc nịch, chân tôi đạp lên người chúng, bạo lực một cách vô lý.

Không được để người khác biết mày sợ hãi. Tôi thầm nghĩ.

Một mình đấu lại ba người, không, nói chính xác là: một đứa tiểu học đấu lại ba đứa cấp hai, tôi không sợ, tôi thậm chí còn thắng nữa.

Thắng rồi.

Cuối cùng tôi dừng tay là vì thằng đeo kính kia sợ quá gào ầm lên, định thần lại, tôi nhìn thấy máu tươi chảy dài trên mặt nó, kính của nó đã bị tôi đấm vỡ rơi đầy dưới mặt đất, những mảnh vỡ còn găm vào mặt nó. Một cảm giác rất kỳ quặc, khi ấy rốt cuộc tôi cũng thấy sợ hãi, thực sự cảm thấy sợ hãi, đó là lần đầu tiên tôi đánh người, lần đầu tiên nhìn thấy máu tươi, nhưng điều tôi sợ không phải là nếu nó bị mù, tôi sẽ rước hoạ vào mình, mà là cuối cùng tôi vẫn trở thành loại người mà mẹ sợ hãi.

Xã hội đen.

Tôi biết mẹ sợ xã hội đen, tuy bà chưa bao giờ nói vậy.

Mẹ sợ xã hội đen, thế nhưng kết quả vẫn vào làm dâu một gia đình xã hội đen, tôi không hiểu tại làm sao.

Tôi đoán có thể là vì yêu.

"Đây là địa bàn của tao, sau này đừng có đến đây nữa!"

Quẳng lại câu đó, tôi điềm tĩnh đi về nhà. Vứt quần áo bị dính máu vào thùng rác, rửa sạch nắm đấm bạo lực, tiếp theo tôi đi vào phòng khách gọi điện cho mẹ như không có chuyện gì xảy ra, báo cáo với mẹ chuyện này, chuyện vinh quang này của tôi.

Mẹ nhận điện thoại, cũng nghe những lời tức tối của tôi, rồi mẹ cúp điện thoại, sau tiếng thở dài rất dài. Sau đó tầm hoàng hôn, có người đẩy cánh cửa lớn bước vào, đó không phải là mẹ như tôi đang mong đợi mà lại là bố, người tôi không muốn gặp nhất vào lúc này.

"Đừng gọi điện cho mẹ con nữa."

Đó là câu đầu tiên bố nói với tôi, trên mặt ông ấy chỉ thấy vẻ bất lực.

"Tại sao?"

"Không cần hỏi tại sao, cứ coi như mẹ chết rồi, người chết thì không nghe điện thoại được, mẹ sau này cũng không nghe điện thoại của con nữa đâu.

"Tại sao!"

Tôi gào lên.

"Tiểu Ngạn!"

Bố cũng gào lên, kèm theo một cái tát, quát tháo, đấm đá. Đó là lần đầu tiên bố đánh tôi, vào năm tôi mười tuổi, ngay sau hôm mẹ bỏ nhà đi như trốn chạy.

"Bố không trách con đánh nhau, thế nhưng con không được gọi điện cho mẹ con nữa."

Sau khi lấy lại bình tĩnh, bố lại nhấn mạnh một mình lần nữa.

"Tại sao?"

Tôi hỏi, trong tiếng khóc gào.

"Đây là để tốt cho mẹ, mẹ đã làm một chuyện, để ông nội con biết được sẽ rất không vui, con chỉ cần biết đến đây là đủ. Còn nữa," còn nữa, "Trên đời này chỉ có ông nội con mới có thể hỏi bố tại sao."

Còn nữa, đàn ông trong nhà chúng ta không được phép khóc. Từ đáy lòng, tôi bổ sung thay bố câu này.

"Bố chỉ nói với con lần này thôi, vì thế con nghe cho rõ vào!" Bố thở dài, nói: "Mẹ rời xa con, không phải vì mẹ không yêu con, mà vì mẹ không thể không bỏ đi, điều này tốt cho tất cả mọi người, nói vậy con có hiểu không ?"

Tôi không hiểu, làm sao tôi có thể hiểu được!

"Thế mẹ có yêu bố không?"

Bố không trả lời, bố chỉ quay mặt đi, nói: "Bố vẫn luôn bảo vệ con, bằng cách của mình, bố và mẹ, bố mẹ vẫn luôn bảo vệ con, cố gắng hết sức để bảo vệ con."

"Tự con..."

"Tiểu Ngạn!"

Không được ngắt lời. Tôi nhớ lại câu các chú bên cạnh ông nội hay nhắc nhở nhau.

"Thế nhưng bố không thể nào bảo vệ con được nữa."

"Tại sao ạ?"

"Con không hiểu đâu." Ngồi phịch xuống xô pha, bố mệt mỏi day huyệt thái dương, tôi không ngờ hoá ra bố cũng biết mệt, "Vì thế, từ giờ về sau con phải tự bảo vệ mình cho tốt, con là người nối dõi duy nhất của nhà mình, và con lúc nào cũng phải nhớ lấy chuyện này, nói như vậy con có hiểu không ?"

Tôi không hiểu, tôi chỉ muốn biết tại sao?

"Rửa mặt đi, lát nữa chúng ta phải đi gặp ông nội."

Cuối cùng, bố nói.

Bố vẫn không nói cho tôi biết tại sao, trên xe bố chỉ dặn dò ngắn gọn rằng từ ngày tôi bắt buộc phải chuyển đến ở với cô út cho tới khi tròn mười tám tuổi, và đây là biện pháp bảo vệ tôi của bố, vì tôi là con trai độc nhất của bố, cũng là cháu nội độc nhất của ông nội, là người nối dõi độc nhất của gia tộc chúng tôi. Đây là sự thật, bố không muốn lấy thêm người vợ nào nữa, sinh thêm đứa con trai nào nữa, bố thấy rất mệt.

Ông nội làm bố rất mệt.

Về điểm này, ông nội quả thật rất không vui, vì so với ngồi tù thì chuyện con một còn khiến ông sợ hãi hơn, ông nội không chịu nổi sự nguy hiểm của việc ba đời độc đinh. Nhưng thực ra điều làm ông nội không vui hơn cả là chuyện bố cứ kiên quyết gửi tôi cho cô út nuôi dạy.

"Nghề này đã không còn sạch sẽ như thời đại của bố nữa rồi, con không muốn Tiểu Ngạn sau này sống cuộc sống nguy hiểm hơn cả con."

Bố quẳng ra câu này, rồi nhất quyết đòi gửi tôi cho cô út nuôi, còn bắt tôi gọi cô là mẹ, tôi không hiểu tại làm sao, vẫn chẳng có ai giải thích cho tôi tại sao lại như vậy, bởi vì họ còn mải cãi nhau, tôi nghĩ thế.

"Không ai bắt con phải đi buôn lậu thuốc phiện cả."

"Bố!"

Bố quỳ xuống trước mặt ông , tôi không biết bố đã làm gì, tại sao phải quỳ xuống, nhưng theo tôi thấy, bố quỳ xuống cảm giác như đang chấp nhận sự trừng phạt. Giây phút đó, tôi thực sự rất sợ ông nội sẽ giết chết bố, mặc dù sâu trong đáy lòng tôi biết chuyện này không thể xảy ra, nhưng không hiểu sao tôi quả thực cứ sợ như vậy.

Đó là lần đầu tiên tôi hiểu tại sao tất cả mọi người đều sợ ông.

"Bố sẽ bảo hộ cho con, vì con là con trai bố, nhưng con đã phạm vào luật của bố, thế thì con tự cầu cho mình nhiều phúc đi. Bố sẽ không để anh em chịu tội thay con đâu, con đi đâu đó tự xem xét lại bản thân cho bố, rồi cai đi."

"Con biết con sai rồi, thế nhưng bố đừng làm hại Vũ Vi, con chỉ cầu xin bố chuyện này thôi."

"Con cũng biết sợ à?"

"Bố!"

"Thông minh lại chết vì thông minh." Ông nội quăng ra câu này, và: "Trước mặt Tiểu Ngạn đừng nói những chuyện này, đối với bố, Tiểu Ngạn quan trọng hơn con và ả đàn bà của con nhiều."

Ông nội lạnh lùng nói, sau đó ông quay sang, xoa đầu tôi, kêu tôi sau này Tết đến đây thăm ông, rồi ông bỏ đi.

Tôi không biết đó bố mẹ rốt cuộc đã gây ra rắc rối gì khiến ông nội phải nổi trận lôi đình? Tôi nghĩ, nếu bố không phải là con đẻ ông, thậm chí còn là con trai độc nhất, chưa biết chừng ông nội đã tự tay giết chết bố rồi cũng nên? Tôi không biết.

Tôi chỉ biết, đó là giờ phút tôi cách xa gia tộc nhất, kể từ ngày hôm đó.

Tôi không biết mình có thể trở về hay không? Tôi không biết tại sao tôi bắt buộc phải ra đi.

Không biết.