Diệu Diệu

Chương 51: Rải cẩu lương trong trường học (15)




Tần Trường An không muốn chịu đựng một cái phiền toái như vậy mà không giải quyết, tuy rằng không xin nghỉ, nhưng sau khi tan học thì nhanh chóng về nhà, đi về phía Trần gia.

Khoảng cách giữa Trần gia, Lê gia, Tần gia đều rất gần, theo ý nghĩa nào đó mà nói, Trần gia càng gần hơn, chỉ cách một bức tường, thậm chí nếu giữa hai bức tường có một cái cửa, hai nhà đều thành một nhà.

Nhưng Tần Trường An vào căn nhà này rất ít.

Hắn gõ cửa Trần gia.

Mở cửa chính là mẹ Trần, mẹ Trần thấy bọn họ còn ngẩn người, sau đó nở nụ cười, hai tay lau lau trên tạp dề, khóe mắt mang theo dấu vết làm lụng vất vả, là người thành thật, “Trường An và Diệu Diệu sao lại tới đây?”

Ánh mắt Tần Trường An dời đi, cũng không cười, “Chào dì, chúng cháu tới để nói về chuyện của Trần Thần Hi.”

Mẹ Trần cũng không ngốc, nhìn sắc mặt của hai người là biết có chuyện, có chút vô thố, “Thần Hi nhà dì… Thần Hi nhà dì có chuyện gì? Đi vào rồi nói.”

Tần Trường An đi vào, nói những chuyện Trần Thần Hi đã làm.

“Chuyện này không có khả năng!” Mẹ Trần quả quyết cự tuyệt, sắc mặt đều trở nên đỏ bừng, bà không tin con gái của mình sẽ làm loại chuyện này.

Thần Hi nhà bà từ nhỏ đã ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.

Tần Trường An không có ý dừng lại, cũng không cãi cọ với bà, trực tiếp nói những câu Trần Thần Hi nói với Diệu Diệu, cùng với chứng cứ nói một lần.

“Đến nỗi là thật hay giả, dì có thể đi chứng thực.”

Mẹ Trần đã đến tuổi này, đương nhiên biết những lời Trần Thần Hi nói với Diệu Diệu có ý gì, có tác dụng gì…

Bà nhớ tới chuyện trước kia… Trần Thần Hi thích trang điểm hơn những cô bé khác nhiều, thích tới gần Tần Trường An, thích… Hô hấp dần dần dồn dập.

Mắt mẹ Trần đều đỏ.

Nếu lúc này Trần Thần Hi ở trước mặt bà, có thể bà đã dùng chổi đánh, bà và ba nó chỉ có một đứa con gái là nó, từ nhỏ đến lớn đều sủng, suốt ngày mệt chết mệt sống ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều không có, còn không phải để nó có thể đi học, nhưng nó đã làm cái gì?!

Mẹ Trần tiêu hóa thật lâu, mới phục hồi lại, vô lực ngồi trên sô pha, “Là dì không trông nom con bé tốt.”

“Hai đứa muốn làm như thế nào, có thể nể tình mấy nhà chúng ta… làm hàng xóm với nhau nhiều năm như vậy…”

Mẹ Trần khó khăn nói. Tuy rất tức giận, nhưng vấn đề đầu tiên suy xét đến là Trần Thần Hi.

Tần Trường An đang muốn nói chuyện, liền thấy ngoài cửa có ai cầm chìa khóa, răng rắc một tiếng đẩy cửa đi vào.

Trần Thần Hi ngẩn người, tầm mắt xẹt qua bàn tay Tần Trường An đang nắm tay Lê Diệu Diệu, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, ngẩng đầu lại cười sáng lạn, “Mẹ! Trường An Diệu Diệu, sao hai cậu lại tới đây?”

Tần Trường An nheo lại mắt, “Vạy thì phải hỏi cậu.”

Trong lòng Trần Thần Hi lạnh một phần, nắm chặt tay, trên mặt lại như không biết chuyện gì cả, mờ mịt chớp chớp mắt, “Tớ, tớ làm sao vậy?”

Mẹ Trần phẫn nộ, “Nói, xx có phải con làm hay không?!”

Vẻ mặt Trần Thần Hi khiếp sợ, rồi sau đó bi thương nhìn Tần Trường An, như là bị vũ nhục, “Các cậu nghĩ là tớ làm?…… Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, các cậu tình nguyện tin lời nói của người ngoài, cũng không tin tớ??”

Nàng căm giận, “Được được được, các cậu có chứng cứ không?! Tôi muốn nghe Trần Thần Hi tôi ác độc như thế nào!”

Ư Ư: Đến nước này rồi mà vẫn còn chối cãi, hừ hừ

Cô ta giả vờ đặc biệt giống, mẹ Trần đã tin tưởng dần dần có chút hoài nghi…… Thần Hi vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, có phải Tần Trường An sai rồi, những lời Tần Trường An vừa mới nói cũng không có chứng cứ…

Người phụ nữ trung niên nhìn về phía Tần Trường An… “Trường An a, hai đứa có chứng cứ sao? Có thể nhầm lẫn gì hay không?”

Tần Trường An nhìn Trần Thần Hi diễn kịch, hoàn toàn không dao động, cũng không có ý muốn cãi lại cô ta, ánh mắt hoàn toàn không dao động.

Trần Thần Hi thấy hắn không muốn nói nhiều, trong lòng chợt lạnh, cả người đột nhiên rét run, chuyện này đại biểu hắn không chút hoài nghi, đã nhận định kết quả.

Cô ta vội vàng nhìn về phía Diệu Diệu, hít vào một hơi, một bộ chị gái tri kỷ, “Diệu Diệu, cậu cũng cho là như vậy sao? Những lời kia có thể là tớ nói nhầm, là tớ không đúng, nhưng nhiều năm như vậy tớ đã làm chuyện gì có lỗi với cậu chưa? Ngay cả cậu cũng không tin tớ mà tin tưởng hai tên côn đồ?”

Diệu Diệu nhéo nhéo tay Gần Trường An, ý bảo hắn đừng nói chuyện, nhìn Trần Thần Hi, đột nhiên hỏi, “Có phải cậu cảm thấy tôi rất ngu ngốc?”

Cô ta thật sự cho rằng Diệu Diệu dễ lừa… Diệu Diệu không vui —— thật không ánh mắt ╯^╰

Trần Thần Hi nắm chạt tay, trên mặt một bộ nén giận, “Tớ không làm. Diệu Diệu, cậu đổ oan cho tớ tớ rất buồn, nhưng tình bạn nhiều năm như vậy, tớ không muốn cứ chặt đứt… Trần Thần Hi tớ thề…”

Diệu Diệu không nhìn cô ta, một bộ tùy ý Tần Trường An giải quyết.

Tần Trường An mỉm cười với Diệu Diệu, sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Thần Hi, giọng nói lạnh lùng, “Câm miệng!”

Hắn nhìn cũng không nhìn Trần Thần Hi, chỉ nhìn về phía mẹ Trần, “Trần Thần Hi cần phải chuyển trường.”

Mẹ Trần muốn nói chuyện, muốn nói chuyện có sự nhầm lẫn nào không, muốn nói bọn họ làm hàng xóm nhiều năm như vậy, có thể nể tình điều tra lại chuyện của Thần Hi, lại bị Tần Trường An đánh gãy.

“Cháu không để bụng mặt mũi, cũng mặc kệ bác cuối cùng có bị cô ta thuyết phục hay không, dì Trần, cháu chán ghét Trần Thần Hi.”

Hắn không có gì cố kỵ, “Đừng nói cái gì hàng xóm không hàng xóm, cũng đừng hỏi cháu có lý hay không, đúng cũng thế, không nói lý cũng thế, cháu sẽ không để người có địch ý với Diệu Diệu ở bên cạnh.”

Giọng nói hắn lạnh xuống, “—— Trần Thần Hi ở x một giây, cháu sẽ nhằm vào cô ta một giây, cô ta ở x trung một ngày, cháu sẽ nhằm vào cô ta một ngày!”

Hoàn toàn không có ý đùa, “Dì có thể thử xem, xem cháu có thủ hạ lưu tình không!”

Chuyển trường là tình cảm cuối cùng, không chuyển trường, vậy thôi học đi.

Trần Thần Hi đứng im ở chỗ đó.

Sắc mặt mẹ Trần đỏ lên, cả người phát run, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, không thể tiếp thu hắn nói thẳng về con gái của bà. Tần Trường An cũng không nhiều lời, nắm tay Diệu Diệu đi.

Lúc đi qua Trần Thần Hi, môi hắn giật giật, “Cô đoán xem, cô có thể kiên trì bao lâu?”

Hắn sẽ không bỏ qua cô ta.

Con ngươi Trần Thần Hi co rụt lại.

Trong nháy mắt này, rất nhiều ý niệm hiện lên trong đầu, muốn không thừa nhận, muốn tẩy trắng cho bản thân, muốn cầu hòa, nhưng cuối cùng lại phát hiện, toàn bộ không có tác dụng.

Hình như cô ta đã quên… Làm bạn của Tần Trường An có rất nhiều lợi ích, nhưng làm kẻ thù của hắn…

Mồ hôi lạnh làm ướt hết lưng, giọng nói bên tai của mẹ Trần hỏi cô ta rốt cuộc có làm hay không cũng càng ngày càng xa…

Cô ta quá sơ suất.

Cô ta cho rằng mình trọng sinh, cho nên khẳng định là vai chính; nhìn Lê Diệu Diệu mấy năm nay chỉ biết ăn, chơi còn lười biếng, liền cho rằng dễ đối phó; cô ta cho rằng kế hoạch của mình không có tác dụng cũng không sao, có thể từ từ thực hiện kế hoạch khác…

Nhưng đều là cô ta cho rằng.

Cô ta căn bản không có cơ hội thứ hai, không giống như tiểu thuyết trọng sinh cô ta đã đọc, không ai muốn chứng cứ, không ai để cô ta từ từ thực hiện, cô ta mới ra tay, Tần Trường An đã trực tiếp cắt đứt móng vuốt của cô ta…

Trần Thần Hi run rẩy, kinh sợ không thôi, Tần Trường An tuyệt đối không nói đùa, nếu cô ta thật sự không đi… Vậy…

Tần Trường An làm những điều nên làm, liền không hề nhớ đến chuyện này, hắn tin tưởng Trần Thần Hi sẽ có lựa chọn chính xác, bằng không hắn sẽ thay cô ta lựa chọn.

Sau khi xử lý xong, hắn đã nói cách xử lý của mình cho hai bên phụ huynh một lần, còn được hai bên tán thưởng.

—— Tuy rằng thủ đoạn vẫn còn một số vấn đề, nhưng với tuổi của hắn, đã rất xuất sắc.

Quan trọng nhất chính là phần tình cảm của hắn với Diệu Diệu.

Tần Trường An cười cười, hắn muốn trưởng thành thật nhanh, nhưng lại muốn chậm một chút, mỗi một chặng đường hắn và Diệu Diệu đi qua đều rất thú vị, đáng giá hồi ức, chờ đến khi bọn họ già, lại nhớ đến chặng đường này.

Sáng sớm hôm sau.

Tiếng đọc sách trong lớp dần dần giảm xuống, không ít học sinh đầu gật gà gật gù.

Đột nhiên, tiến đọc sách bỗng nhiên tăng lên, những người chưa ngủ đá vào ghế của những người phía trước. Những người ngủ thiếu chút nữa chảy nước miếng giật mình, mắt chưa mở, đã nghiêm túc đọc thơ.

Giống như mình đang nhắm mắt học thuộc.

—— Chủ Nhiệm Giáo Dục đi qua bên cạnh hắn.

Chủ Nhiệm Giáo Dục quét một lần trong lớp, vỗ vỗ bục giảng, “Lớn tiếng chút!”

Chưa ăn cơm sao? Không đọc to sao có thể nhớ được?

Các bạn học dừng một chút, thanh âm lại tăng lên.

Chủ Nhiệm Giáo Dục vừa lòng, bắt đầu đi dạo trong lớp.

Diệu Diệu cũng ngáp nhỏ, cô cũng là người vừa rồi ngủ đến trời đất u ám, thừa dịp Chủ Nhiệm Giáo Dục xoay người cúi đầu liền cắn một miếng chanh muối, bị chua bưng kín miệng.

Tần Trường An đắc ý dào dạt, lâm vào trầm tư:…… Ai u, Diệu Diệu của mình sao lại đáng yêu như vậy!

Ăn cái gì cũng có thể yêu!

Chậc, Diệu Diệu đáng yêu như vậy còn coi trọng hắn!

“………”

Ngồi cùng bàn gấp đến nỗi đổ mồ hôi, Chủ Nhiệm Giáo Dục đã nhìn Tần Trường An thật lâu!!

Nam sinh rốt cuộc tìm được cơ hội, tựa hồ không cẩn thận làm rơi sách, xoay người nhặt, nhân cơ hội ở gầm bàn đẩy hắn một cái.

Tần Trường An lấy lại tinh thần, duỗi tay nắm tay Diệu Diệu dưới gầm bàn, bắt đầu lớn tiếng đọc thơ.

“Thanh ốc thêm núi xa. Hai kiều yếp, cười khi viên……… Kiếp này chỉ mong vô ly biệt, hoa dưới ánh trăng, thêu bình trước. Song tằm thành kén cộng triền miên. Càng kết hậu sinh duyên.”

Chủ Nhiệm Giáo Dục dời tầm mắt.

Mà người xung quanh nghe rõ hắn đọc bài thơ nào:……

Người ngồi phía dưới cộc một tiếng đụng phải đầu, kêu lên một tiếng, người xung quanh lâm vào yên tĩnh.

—— Ý của bài thơ này là, thê tử của ta, búi tóc đen nhánh của nàng, đôi mày đẹp cong cong của nàng, và gò má kiều diễm khi cười lộ ra má lúm đồng tiền của nàng, tất cả đều mỹ lệ say lòng người……

Chỉ mong kiếp này không ly biệt, tựa như hoa dưới ánh trăng, như hai con tằm cùng xây tổ ấm tình yêu, vĩnh viễn triền miên bên cạnh nàng.

Đơn giản mà nói chính là, mẹ nó! Vợ của ta quá đẹp!! Ta yêu nàng yêu nàng yêu nàng, kiếp sau cũng muốn yêu!

Người xung quanh: “………”