Diệu Diệu chuẩn bị đi nhà trẻ.
Ba Lê tuyệt đối không thể không đồng ý vì con gái nhà mình làm nũng, chỉ có thể đáp ứng, quay đầu lại liền tìm cơ hội luận bàn với ba Tần một lần.
Ba Tần vuốt mắt, tỏ vẻ với con trai nhà mình, xem lão ba vì con hy sinh bao nhiêu, bị ba vợ con đánh cũng không đánh trả.
Tần Trường An ban đầu còn rất cảm động, sau này tự mình nhìn một lần là hiểu ra, nơi nào không đánh trả, đánh so với người khác đều tàn nhẫn được không?!
Muốn nói người với người, xác thật tồn tại duyên phận.
Có người khí tràng bất hòa, có người lại nhất kiến như cố, ba Tần và ba Lê không nói nhất kiến như cố, nhưng hai người đều là người trong thương trường, tuổi không chênh lệch nhiều, kiến thức giống nhau, có nhiều đề tài để nói chuyện, hơn nữa Tần Trường An thường sang Lê gia chơi, quan hệ lại thân mật hơn một phần.
Ba Lê và ba Tần...... Đánh đấm gì đó giữa đàn ông với nhau, thật đúng là sẽ không ảnh hưởng cảm tình.
Ngày Diệu Diệu đi nhà trẻ, mẹ Lê đương nhiên đưa cô đi.
Diệu Diệu cũng ba tuổi, bốn tuổi bắt đầu đi nhà trẻ thì vừa lúc, ba tuổi có hơi nhỏ, nhưng cũng không phải không có, cho nên sau khi mẹ Lê suy xét nhiều mặt, liền đáp ứng để Diệu Diệu đi nhà trẻ.
Nhưng nhìn Diệu Diệu được Tần Trường An nắm tay vào nhà trẻ, vừa nhìn Diệu Diệu thấp hơn những đứa trẻ khác nửa cái đầu, mẹ Lê lại hối hận.
- - Diệu Diệu còn nhỏ như vậy, lỡ như bị bắt nạt thì phải làm sao.
May mắn không để con bé trực tiếp đi học, mà để con bé đi theo Tần Trường An một năm.
Phương diện này có nguyên nhân Diệu Diệu nháo muốn chơi cùng Tần Trường An, cũng suy xét đến Diệu Diệu còn nhỏ, học một năm này coi như thích ứng trước, nếu có thể thích ứng, năm sau sẽ vào lớp chồi, nếu không được tùy thời có thể trở về, coi như một năm là tới nơi này chơi, năm sau mới chính thức đi nhà trẻ.
Tần Trường An nắm tay Diệu Diệu, cả người đều hưng phấn. Đầu tiên nắm tay Diệu Diệu đi qua đôi bạn kia hai vòng.
Hoàn cảnh nhà trẻ này rất tốt, Tần Trường An dẫn Diệu Diệu đi xem, "Em xem, nơi này là... cầu trượt, ngồi lên xẹt một cái là xuống dưới."
Còn có truyện tranh, có thể xem tranh vẽ rất đẹp...
"Giữa trưa đồ ăn vặt miêu miêu phân cũng khá ngon..."
"Miêu miêu... Phân... Là cái gì?" Diệu Diệu hỏi.
"Chính là miêu miêu phân a!" Tần Trường An kỳ thật cái hiểu cái không, đại bộ phận đều là suy nghĩ của bản thân, cực kỳ tự tin, phảng phất những điều mình nói đều là chân lý......
Diệu Diệu chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc, cô cảm thấy miêu miêu phân... Không thể ăn a.
Một cao một thấp hai đứa nhỏ nắm tay đi vào.
Trần Thần Hi ngồi ở chỗ của mình, lấy sách che mặt. Thật phiền a, mấy đứa trẻ này chẳng biết cái gì... Cô ta cùng bọn họ căn bản là không có đề tài chung, ngồi ở đây không thể chơi di động không thể xem TV, thật nhàm chán.
Nếu không phải vì hạnh phúc của nam thần, cô ta mới không muốn ngồi ở đây đâu.
Thấy Tần Trường An đi vào, cô ta vội ngẩng đầu, nhưng khi nhìn thấy người trong tay hắn, cô ta liền có điểm cười không nổi.
Cô ta vốn dĩ cho rằng Lê Diệu Diệu hẳn là đi mẫu giáo bé, sẽ không cùng lớp với bọn họ! Cô ta đều nghĩ kỹ muốn thừa cơ hội này ở chung với nam thần, làm nam thần biết Lê Diệu Diệu kỳ thật không có gì đặc biệt......
Tính toán xong xuôi, nhưng vì sao Lê Diệu Diệu sẽ ở đây?
Cô ta không muốn so đo với một đứa bé, vấn đề là, người này là người làm nam thần đau lòng a.
Nếu để bọn họ tiếp tục như vậy...... Cô ta nhớ rõ báo chí nói hai nhà Tần Lê liên hôn xảy ra vấn đế, là bởi vì hai nhà có xung đột gì đó. Đời này chỉ cần Lê gia ở đây, cuối cùng Lê Diệu Diệu chẳng phải sẽ làm nam thần thương tâm?!
Tần Trường An cầm tay Diệu Diệu, đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, lại dọn ghế nhỏ, nhìn sang bên cạnh, để cô ngồi cùng bàn với hắn...
Trần Thần Hi quay đầu nói, "Hai người không thấy chật chội sao??"
Cô ta nghiêng nghiêng đầu, "Phía sau còn có bàn nhỏ nha."
Ngồi chung một bàn, Lê Diệu Diệu cái gì cũng không hiểu, sẽ không chậm trễ việc học của nam thần sao?
Tần Trường An cầm tay Diệu Diệu, đang lẩm nhẩm lầm nhầm nói gì đó, đang nói vui vẻ, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn qua, lập tức căng thẳng, "Mới không chật!"
Trẻ con yêu ghét đều rất rõ ràng, Tần Trường An dịch ghế nhỏ của Diệu Diệu, nhỏ giọng nói với Diệu Diệu, "Cậu ta cười như vậy thật xấu!"
Cảm giác quái quái... "Chúng ta không chơi với cậu ta!"
Biểu tình trên mặt Trần Thần Hi cứng lại.
Cô giáo vừa vặn đi đến chỗ này, nghe vậy cũng cứng lại, ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tần Trường An, nhỏ giọng nói, "Trường An không thể nói Thần Hi xấu nga, Thần Hi biết được sẽ rất buồn nha..."
"Em ngẫm lại, người khác nói em xấu em cũng sẽ..."
Tần Trường An nghi hoặc, "Nhưng mà Trần Thần Hi không biết mình rất xấu sao?"
Là chính cậu ta muốn cười quái quái a.
"........." Cô giáo cảm thấy mình tiếp không nổi nữa.
Những ngày học nhà trẻ rất nhẹ nhàng cũng rất thú vị.
Tần Trường An cảm thấy như vậy... Có Diệu Diệu ở, ngồi cùng nhau chơi ngón tay Diệu Diệu cũng rất thú vị. Ngoại trừ Trần Thần Hi luôn tận dụng mọi thứ nói mấy câu hắn không thể hiểu được, còn có cơm trong trường không ngon bằng cơm nhà mình.
Diệu Diệu còn nhỏ, có cô giáo đút.
Tần Trường An tuy rằng thèm, nhưng trước đó mẹ Lê đã nói qua, hắn cũng chỉ có thể nhìn cô giáo ôm Diệu Diệu trong lòng một muỗng một muỗng đút cơm.
Tới giờ ăn cơm, Tần Trường An nhảy dựng lên, "Cô ơi! Diệu Diệu không ăn rau cần! Lấy ra lấy ra!"
Cô giáo hơi dừng lại, rất có trách nhiệm dỗ, "Không thể kén ăn."
"Kén ăn sẽ không cao."
Thấy hai đứa bé không tin, cô giáo còn ăn một miếng rau cần, "Hai em xem, cô cũng không kén ăn... Rau cần ăn rất ngon, cô rất thích."
Tần Trường An nghĩ nghĩ, chọn rau cần ra, "Vậy tất cả đều cho cô!"
Diệu Diệu liên tục gật đầu.
Cô giáo giật giật khóe miệng, "... Không cần, chúng ta cùng nhau."
"........."
Bởi vì đi nhờ xe, Trần Thần Hi và bọn họ lại nhấc lên một chút quan hệ.
Sau đó Trần Thần Hi tựa hồ cũng phát hiện ra, mấy năm nay đều yên lặng xuống, không châm ngòi ly gián, chỉ toàn tâm toàn ý kéo quan hệ.
Diệu Diệu cùng Tần Trường An cũng chậm rãi quên mất chuyện lúc nhỏ, chỉ coi cô ta là bạn bè bình thường.
Diệu Diệu mấy năm nay đều rất vui sướng.
Gia đình Diệu Diệu cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần cô vui vẻ là được, hơn nữa còn có Tần Trường An, bình thường đi học đều vui vẻ.
Nhưng hiện tại, Diệu Diệu hoài nghi, Tần Trường An nhất định không thích cô!
Cô cầm sách bài tập về nhà, cái đuôi buồn bã rũ xuống -- hôm nay cô cố ý ném sách bài tập, vì sao Tần Trường An muốn nhặt lại?!
Diệu Diệu gian nan làm bài tập, lông đều uể oải không phấn chấn héo.
"........."
Diệu Diệu đáng yêu không chịu được.
Diệu Diệu sẽ nhớ mối thù này T^T.
Ư Ư: Ai thấy con mụ trọng sinh vô ly giơ tay✋