Diệu Diệu

Chương 4: Rải cẩu lương những năm 70 (4)




Khi đến trấn trên đã là hơn 9 giờ sáng.

Cùng những người trong thôn tách ra, cũng không ước định nơi tập hợp, hiện tại xe đạp là đồ hiếm, ở nơi hẻo lánh như bọn họ rất hiếm thấy, người bình thường đều mua tất cả đồ mà mình muốn mua về.

Đi tới đây đã hơi miễn cưỡng, lúc trở về lại xách thêm đồ, khẳng định không ngồi hết được. Cho nên theo kịp thì lên xe, không đuổi kịp thì tự mang về.

Cảnh sắc trong thành với Diệu Diệu mà nói không mới lạ, hiện tại trên đường cũng không cho bán đồ, vợ chồng son trực tiếp chạy đi mua bánh bao.

Tần Trường An luyến tiếc chính mình tiền đánh bạc là không sai, nhưng là một người đàn ông, chủ nghĩa đàn ông của hắn rất mạnh, tiêu tiền vốn phung phí, hơn nữa đã bị Diệu Diệu thấy, lúc mua một chút cũng không tiếc.

Bột mì, gạo, còn chọn loại tốt mua,...... May mà mua không cần đưa phiếu.

Lúc hai người bước ra cửa hàng, lại sờ tiền trong tay, tiền hắn đánh bài với Diệu Diệu lấy tới một ít, gom lại cũng không đủ hai mao.

...... Chút tiền này còn đủ chơi hai ván, Trường An vừa lòng.

Diệu Diệu tâm tư căn bản là không để ở đây, đôi mắt lóe sáng nhìn bột mì, muốn xách lên.

"Đừng động vào" Tần Trường An hô một tiếng, dọa người trong nhảy dựng.

"Để anh xách." Hắn xách tất cả lên. —— chê cười, nếu đi cùng người khác, khẳng định là mỗi người xách một túi, đều nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, ở nông thôn, nói không chừng sức lực còn lớn hơn cả hắn. Nhưng tức phụ không giống nhau, kia mềm mại nho nhỏ, sao có thể xách loại đồ vật này?

Diệu Diệu nga một tiếng, ngoan ngoãn né tránh.

Người phụ nữ bên cạnh: "........."

Đột nhiên nhận thức được cái gì gọi là chênh lệch.

Tần Trường An ham ăn biếng làm là đối với những người khác, nếu tính thì hắn làm cũng không ít, xách hai túi bột mì hoàn toàn không cần vấn đề.

Hắn vừa lấy dây thừng cột vào sau lưng, vừa nhìn cửa hàng bách hóa bên cạnh, vừa nhìn thấy dây buộc tóc màu đỏ trong cửa hàng, còn mang theo một ít chuỗi ngọc, đặc biệt tinh xảo.

Hắn lập tức dừng chân, hỏi, "Tức phụ, còn mua cái gì không?"

Hắn tuy rằng đang hỏi, lại không đợi người trả lời đã đi về phía kia. Diệu Diệu da trắng, tóc đen, buộc nhất định đặc biệt đẹp.

"Mua cái gì?" Diệu Diệu nghi hoặc.

"Đồng chí!" Tần Trường An gõ gõ quầy, "Giúp ta lấy cái giây buộc tóc kia tới nhìn một chút."

Nhân viên cửa hàng bị hắn dọa tỉnh, đang muốn trở mặt, nhìn hai người đang đứng trước mặt đứng, lại nhịn, sắc mặt tuy rằng không tốt, cũng không dám nói gì, "Cái này sao?"

"Cái này quy định chỉ có thể nhìn không thể sờ."

Lúc này người bán hàng còn thuộc về nhìn người mà có thái độ khác nhau, trên người hai người tuy rằng không có đồng hồ hay đồ sang trọng, nhưng làn da trắng nõn, nhìn khí chất cũng không giống người bình thường.

Tần Trường An cũng không rối rắm, không kiên nhẫn nhíu mày, "Bao nhiêu tiền, vậy trực tiếp gói lại."

Nhân viên bán hàng cười vui vẻ, động tác nhanh nhẹn gói lại, nhìn hắn, còn nhiều lời hai câu, "Một mao tiền, đây là lấy từ trên thành phố, anh nhìn chuỗi ngọc này, ở đây không nơi nào có."

Một mao tiền có thể nói là rất rất đắt. Hiện tại đại đa số nông dân mệt chết mệt sống làm một năm, mới có thể kiếm được mấy khối.

Tần Trường An hoàn toàn không thèm để ý, trực tiếp thanh toán tiền, lấy dây buộc tóc, chân tay vụng về buộc cho cô.

Diệu Diệu tóc dài, rũ đến bên hông, buộc lệch về một bên, hạt châu nhỏ nhỏ trên dây buộc tóc rũ xuống, lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Ân... Tần Trường An vừa lòng chạm vào tóc cô, lại nhịn không được chạm vào mặt, "Đẹp!"

Đặc biệt đẹp!

Diệu Diệu mắt mèo rụt rè mị mị, hận không thể lắc lắc cái đuôi, cọ cọ hắn, "Trường An cũng đẹp!"

Khi cô độ kiếp, hệ thống còn nói, Diệu Diệu là con mèo đẹp nhất trong tộc ~ Trường An thực sự có ánh mắt ~~

"Vậy, vậy sao." Trường An bị cô khen có điểm ngượng ngùng. Tức phụ lại nói trắng ra như vậy......

Hai người ngây ngốc cười rộ lên.

Nhân viên công tác: "........."

Mạc danh cảm thấy có điểm lóe mắt.

Hai người lấy lại tinh thần, Trường An khôi phục khuôn mặt nghiêm túc của trụ cột gia đình, lại nhìn vài thứ.

Nhân viên bán hàng nói có một thứ rất đắt, gọi là kem bảo vệ da, dùng rất tốt cho da, sau khi dùng sẽ trắng mịn, đến mùa đông cũng không bị nẻ...

Tần Trường An giật mình, nghĩ đến ôn hương nhuyễn ngọc mình sờ tối hôm qua, lập tức định mua.

Nhưng mà, ba mao tiền một hộp,...... Không có tiền.

Tần Trường An lưu luyến, lúc ra đến cửa, gắt gao cầm tay Diệu Diệu, mua! Cần phải mua!

Hắn nhớ ra hắn còn có một bộ bài, bán cho mấy đứa kia có thể kiếm tiền!

Đúng, bán! Bán xong lập tức mua!

Dù sao ở trong tay ai mà chẳng được chơi! Tần Trường An ý chí chiến đấu hừng hực quyết định.

—— Lúc này, hắn đã hoàn toàn đã quên, mấy hôm trước hắn còn ôm bộ bài kia như bảo bối, ai chạm vào người đó phải chết.

Cuối cùng hai người không đuổi kịp chiếc xe kia.

Nhưng Không biết đồng chí Tần Trường An nghĩ tới cái gì, như được bơm máu gà, một hơi xách hai túi đồ về nhà.

Lúc này đã là 4 5 giờ chiều, bầu trời còn chút năng nên không lạnh, Tần Trường An cũng không để Diệu Diệu đun cái gì nước ấm, trực tiếp lấy một chậu nước lạnh, cởi quần áo ngồi vào.

... Thoải mái.

Tùy tiện kì cọ mấy cái, cánh tay có chút nhức, nghe động tĩnh trong phòng, gọi, "Tức phụ?"

"Tức phụ? Diệu Diệu! Lại đây kì lưng cho anh!"

...... Nghe, nghe nói để tức phụ kì lưng đặc biệt thoải mái.

"Em đang dọn dẹp, anh tự kỳ đi." Diệu Diệu là một con mèo yêu sạch sẽ, giống như một con ong cần mẫn, dọn dẹp căn nhà.

Bạn trẻ Tần chẹp một tiếng, thất thần lau lau hai cái rồi ném khăn tắm vào trong bồn, đứng lên. Hắn một người đàn ông kì kì cái gì.

Hắn lấy quần xà lỏn mặc vào, lau khô nước, đi vào trong phòng.

"...Làm cái gì vậy?" Trong phòng có chút tối, còn hơi nóng, Tần Trường An thò lại gần, tròng mắt xoay chuyển, "Em nóng không, anh tắm cho em rồi sau đó lại dọn?"

Diệu Diệu nghe hắn nói dừng một chút, liên tục lắc đầu, "Không tắm không tắm! Việc nhà của Diệu Diệu còn chưa làm xong đâu."

Tắm rửa làm cái gì! Chán ghét nhất! ╯^╰

Tần Trường An tay không tự giác sờ sờ tay nhỏ của cô, nhéo nhéo, lời lẽ chính đáng nói, "Em xem bàn tay ra đầy mồ hôi rồi này, đừng dọn nữa, tắm rửa xong để anh dọn."

Hắn kéo cô đi ra ngoài, nhẹ nhàng khuyên bảo.

Đúng lúc này, bên ngoài bờ tường có người hét, "Lão tam!"

Một người đàn ông nói to, "Mau mở cửa..." cho em...

Cậu còn chưa dứt lời, liền trừng lớn mắt.

Người này tương đối cao, lúc ấy khi làm bờ tường, Tần Trường An tương đối lười nên không xây cao, người tới cao một chút là có thể trực tiếp ngó vào, lúc này người tới cách bờ tường, trực tiếp đối diện với hai người bên trong.

Chỉ xuyên cái quần cộc, ách, lão tam chuẩn bị tắm rửa??

Tần Trường An dưới đáy lòng mắng con rùa dám phá hỏng đại sự của lão tử. Để Diệu Diệu đi vào trong phòng dọn dẹp, mở cửa cho cậu ta, tức giận nói, "Tới làm gì!"

"Sao mặt đen vậy?" Tần Thắng Lợi lấy lại tinh thần, không thèm để ý đi vào, "Lại không nhìn thấy chim nhỏ của anh a!"

Tần Trường An đang chuẩn bị cãi lại, đột nhiên cả người đều rùng mình, dừng chân.

Đợi chút, này mẹ nó không được a!

Thấy hắn thì không sao, này mẹ nó bờ tường thấp như này, vạn nhất thấy tức phụ của hắn thì làm sao bây giờ?!

Nếu Tần Thắng Lợi đến buổi tối, khi đó hắn lại..., con rùa này không phải sẽ thấy hết sao?!

Trường An tức giận, lúc trước con rùa nào xây bờ tường thấp như vậy!

Hắn nghiến răng nhìn Tần Thắng Lợi, thiếu chút nữa để con rùa này chiếm tiện nghi!

Bờ tường này phải xây lại!

"Thắng Lợi! Có phải là anh em không!" Là thì mai giúp anh xây cái bờ tường ——

"Đúng vậy a a a..." Tần Thắng Lợi thuận miệng đồng ý, xoay đầu, sau đó vèo một chút lui lại mấy bước, ôm đầu hô to, "Từ từ!"

Cậu nuốt nuốt nước miếng, "Em em em, em nói cho anh biết, đánh người không vả mặt!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tần * dã thú trực giác * Thắng Lợi:...... Có sát khí.

—— cảm giác người đối diện muốn đánh vào khuôn mặt đẹp trai của tôi!