Diệu Diệu

Chương 112: Rải cẩu lương trong thế giới tu chân (8)




"Ngươi không vui sao?" Diệu Diệu có chút chần chờ. Rõ ràng vì khiến hắn an tâm, nàng còn cố ý nói là nàng thích cái loại hình giống hắn mà.....

"...... Không,không có gì. Ta rất vui." Hắn vốn còn rất nhỏ tuổi, còn buồn bã cái gì nữa?

"Ta cũng vậy." Diệu Diệu vui vẻ, chạm chạm đầu hắn, trong mắt như chứa hàng vạn vì sao, hừ một tiếng, "Ngươi làm sao mà lại không vui được chứ, ngươi thích Diệu Diệu như vậy ——"

Người ta nói khi muốn một người đàn ông biến thành bộ dáng gì, thì cứ nhằm vào phương diện đó mà khen, Diệu Diệu không hiểu được câu nói này, nhưng lại trong vô thức áp dụng nó đến mức tối đa.

"Đúng vậy..." Tần Trường An ngay lập tức bị nàng làm cho tê dại cả người, buồn bã trong lòng liền bay cái vèo, "Ta thích ngươi như thế..."

Thích đến mức nhìn bộ dáng kiêu ngạo của nàng mà không nhịn được cảm thấy đáng yêu, khi nàng hất cằm sai khiến, khi nàng đắc ý dạt dào, cũng không phải ngoại lệ, mỗi cảm xúc, khuôn mặt của nàng hắn đều có thể vui vẻ chịu đựng, phối hợp.

Diệu Diệu có chút đắc ý, cố nhịn, nhưng vẫn không thể giấu được cặp mắt cong cong lên vì vui mừng, " Cho nên ngươi phải đối xử tốt với Diệu Diệu nhé?"

"—— ta muốn ăn bao nhiêu cá thì ngươi phải làm cho ta từng đó cá!"

"Được" cái gì cũng có thể.

???

Cá?!

Ma Tôn đang lâng lâng đột nhiên cảm thấy hơi sai sai, hắn nhìn về phía bạn đời tương lai của mình, "... Không còn yêu cầu gì nữa sao?"

Ví dụ như bạn đời nhà người khác chẳng hạn, nào là muốn hun hun, muốn ơm một cái, muốn được dỗ dành, muốn song tu mỗi ngày trước khi đi ngủ.....

Diệu Diệu tự hỏi một chút, "Có!"

"Muốn gì?"

Diệu Diệu, "Lâu lâu phải đổi món, bồ câu cũng ăn khá ngon."

Ma Tôn đại nhân: "........."

Chớ không phải là nổi cơn ghen bắt hắn phải đặt hết tình cảm lên người nàng, tránh xa các nữ tu khác à??

"Sao vậy, sai chỗ nào sao? Hay là ngươi không làm được?"

"......" Chỗ nào cũng sai hết.

Tần Trường An không muốn nói, sợ sẽ làm lộ ra lòng dạ hẹp hòi của bản thân, chỉ có thể siết chặt tay, cắn nàng một cái, nhắc nhở, "Ngươi chỉ muốn nói với ta về chuyện ăn uống thôi sao?"

Bắt ta tránh xa gái gú đi!

Bắt ta nộp hết tài sản, quỹ đen quỹ trắng quỹ đỏ lên đi!

Bắt ta không được nhìn người khác đi!

......Help! Ta cảm giác bạn đời tương lai chỉ yêu kĩ năng nấu nướng của ta chứ không hề yêu ta, làm sao bây giờ?!

Diệu Diệu vốn không thấy gì, nhưng khi nhìn thấy hắn đang làm "mặt quỷ" thì mới bừng tỉnh, chớp chớp mắt, nâng tay lên ôm lấy cổ hắn, chui vào lồng ngực hắn, nhón mũi chân, "Tất nhiên là không rồi, còn có yêu cầu khác nữa."

"Ví dụ như cái này," nàng nhón mũi chân, chụt chụt vài cái lên môi hắn rồi mới tách ra, "Đóng dấu. Từ nay về sau ngươi là người của Diệu Diệu, chỉ được đối xử tốt với Diệu Diệu, không được nhìn nữ nhân khác, phải duy trì khoảng cách ít nhất ba thước, nhé?"

"......" Người theo đuổi đại đạo luôn cô độc, họ luôn phải tranh đoạt mạng sống với trời cao, mỗi lần bế quan đều trôi qua rất nhiều năm, không ngừng tìm kiếm cơ duyên, rèn luyện mài giũa chính mình, đã quen với việc ngao du một mình, cho dù là người thân mật nhất - bạn đời, cũng luôn tồn tại khoảng cách.... Nếu mấy nam tu khác nghe thấy yêu cầu này, chỉ sợ giữa hai người sẽ xuất hiện vết rạn.

Nhưng mà Tần Trường An như được trấn an, thở phào nhẹ nhõm, lắng nghe câu nói tràn đầy chiếm hữu của nàng, không hề sinh ra chút tức giận nào, mà ngược lại còn sung sướng hết mức, "Không thành vấn đề."

Hắn khụ khụ, cố ra vẻ nhưng trong lòng thật ra rất vui vẻ phấn chấn nói, "Bình dấm nhỏ, tất cả đều nghe theo ngươi."

Ừm, thuộc hạ của hắn - một Ma Vương sở hữu tam cung lục viện đã từng nói, bởi vì yêu nên sẽ sinh ra lòng ghen tị.

Diệu Diệu, Diệu Diệu trưng ra biểu tình nuông chiều, cứ cảm thấy bạn đời tương lai của nàng thật là đáng yêu.

... Đúng là người Diệu Diệu để ý. o(^`)o

Nàng dùng tay ôm lấy eo hắn, dùng mặt cọ cọ vào ngực hắn, "Không muốn đi nữa, ôm một cái!"

Bạn đời muốn ôm, thân là đàn ông con zai tất nhiên không thể từ chối được. Tần Trường An còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tay nhanh hơn não, trực tiếp ôm lấy nàng.

Hai người đang ở trên đỉnh núi, là chỗ thường dùng để luyện kiếm, cách động phủ cũng không xa lắm, người tu tiên rất khỏe mạnh cường tráng, không lâu sau, hai người liền đến động phủ.

Người trong lòng mềm mại ấm áp, nằm gọn trong vòng tay, trông như một quả bóng nhỏ, khiến người ta không muốn phải tách rời.

Tần Trường An nhìn nàng một cái, sau đó thông qua cửa sổ nhìn thấy chiếc sập nhỏ, nắm chặt tay, không buông nàng xuống mà cứ đi tiếp, ngồi xuống sập, đặt nàng lên đùi. (1)

Hắn ôm lấy eo nàng, trấn định hỏi, "Đại điển bái sư đã kết thúc, có muốn ăn gì không, hay là muốn nghỉ ngơi một chút?"

Mười năm trước hắn đã phát hiện, Diệu Diệu hình như vẫn giữ lại vài thói quen nơi trần gian, phần lớn tu giả khi đến Trúc Cơ đều tích cốc, nhưng Diệu Diệu lại có thói quen một ngày ba bữa, đến giờ là phải ăn..

Đại điển bái sư đã trôi qua vài canh giờ trước, sợ là đã đến lúc ăn cơm.

Diệu Diệu ôm cổ hắn, không giãy giụa, "Hơi hơi."

Giọng điệu Tần Trường An dịu dàng, "Vậy muốn ăn gì? Cá hay là bồ câu, thật ra cháo tiên hạc cũng rất ngon, ta làm cho ngươi ăn thử được không?"

"Tiên hạc?" Diệu Diệu khó hiểu, "Tiên hạc cũng ăn được sao?"

Hình như tiên hạc là thú cưỡi của phần lớn tu giả đúng không?

"Có thể." Tần Trường An hiểu ý nàng là gì, nhớ tới mười năm trước mình từng tình cờ nhìn thấy đám hạc mà Tử Vi chân quân nuôi, nhướng mày, khẳng định gật đầu, "Ăn rất ngon."

......

Hôm nay Diệu Diệu đã được nếm thử mùi vị của tiên hạc, Tần Trường An không nói xạo, ăn rất ngon.

"Ngon quá! Nhưng mà ngươi tìm tiên hạc ở đâu?" Diệu Diệu nheo mắt lại, tràn đầy hưởng thụ, vừa gặm xương vừa hỏi.

Khóe môi Tần Trường An thản nhiên cong lên, "Mua."

Là mua thật đó, hắn còn cố ý để lại linh thạch nữa cơ.

Nghe hắn nói như vậy, Diệu Diệu cũng không bận tâm nữa, cong mắt, ừ một tiếng.

Tần Trường An thỏa mãn nhìn nàng, tựa như có thể nhìn đến tận lúc thiên hoang địa lão, không khí yên lặng mà ấm áp. Đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì đó, buông tay ra, khụ một tiếng, "Diệu Diệu, nếu ta gạt ngươi một chuyện, ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?" (2)

(2) thiên hoang địa lão (- 地老天荒) Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.

"Chuyện gì cơ?"

Ánh mắt Tần Trường An đảo qua đảo lại, "Không liên quan gì mấy cái nguyên tắc, chỉ là vấn đề về thân phận của ta."

Vấn đề về thân phận?

Diệu Diệu dừng động tác ăn uống của mình lại, đôi mắt sạch sẽ nhìn chằm chằm vào biểu tình trên khuôn mặt hắn, rất nhanh liền nghĩ ra, ".....Ngươi không phải là Thanh Nguyên?"

Tần Trường An - đã chuẩn bị xong hết lời muốn nói: "...."

Đòe mòe?

"Sao ngươi lại biết?"

Diệu Diệu thấy vẻ mặt ngoài ý muốn của hắn, đột nhiên rầm rì một chút, cái đuôi hơi vểnh lên, vừa đắc ý lại kiêu căng nhìn hắn một cái, Diệu Diệu thông minh lắm đúng hơm. (. -"ω-)

Vấn đề về thân phận, thì cũng có nghĩa là ngoài thân phận Thanh Nguyên thì hắn còn có một thân phận khác, không thể nói ra, nói thẳng ra Thanh Nguyên không phải là thân phận thật của hắn.

Mà nàng cũng mở hồ nhận ra Thanh Nguyên không giống với trước kia....

"Nhưng mà, Thanh Nguyên không bị gì chứ?"

"Không sao hết." Tần Trường An cẩn thận quan sát khuôn mặt nàng, sợ nàng tức giận, "Hắn sống rất tốt."

Còn sống tốt hơn lúc trước nữa cơ.

Trong tầm mắt của hắn, Diệu Diệu hỏi, "Vậy các ngươi có đổi lại nữa không?"

"Không!" Tần Trường An tưởng tượng đến hình ảnh kia, trong lòng tràn đầy cự tuyệt. Để một thanh niên tới làm chiến nô cho bạn đời của mình..... Mối quan hệ thân mật như vậy, hắn còn đòi đổi lại làm gì, não bị úng chắc?

"...Ừ." Diệu Diệu hài lòng meow một tiếng, "Ta biết ngươi không thể bỏ được mà....."

Ai bảo Diệu Diệu đáng yêu như vậy chớ!

Nói xong nàng lại nhẹ nhàng hôn hắn một chút, "Thật ra ta cũng luyến tiếc ngươi."

Tâm can của Ma Tôn đại nhân vừa rồi còn treo trên cao lúc này lại rơi tõm xuống, vô cùng ngọt ngào, tựa như bồng bềnh trong bể mật ong, máu quanh người sôi sục, liều mình rẽ nước chạy đến, "Diệu Diệu...."

"Diệu Diệu của ta..." Hắn không biết phải nói gì hơn, tại sao người này có thể đáng yêu như vậy?

Hắn gắt gao ôm chặt nàng trong ngực, hôn lên trán nàng, rồi đến lông mày, lông mi.... lại đến đôi môi đỏ mọng....

Từng chút từng chút, một lần lại một lần...

Trận hiểu lầm này cứ thế bị đoạn đối thoại đơn giản của cả hai giải quyết, chỉ cần dùng mắt thuờng cũng có thể thấy được không khí giữa hai người càng trở nên thân mật hơn, ôm lấy nhau, những lời thốt ra đều tựa như từng nhúng đường mật.

"Người cứu ta đều là chàng sao?"

"Đúng vậy, trước kia không biết tại sao lại làm như thế, vô thức xông lên, bây giờ nhớ lại, có lẽ là bởi vì không muốn nhìn thấy nàng bị thương."

Diệu Diệu cọ cọ ngực hắn, tiếp tục nói về vấn đề thân phận lúc nãy, "Vậy chàng mấy tuổi rồi?"

Tần Trường An vừa rồi còn mặt mày hớn hở, ngay lúc này như bị ai đó ấn nút tạm dừng, dừng lại một chút, "Lớn hơn nàng một chút."

"Một chút?"

Tần Trường An ra vẻ tự nhiên, "Ách, hơn khoảng mười, hai mươi mấy, hoặc một hai trăm tuổi thì phải?"

Đây là câu trả lời kiểu gì thế?

Diệu Diệu vốn không hứng thú với vấn đề này lắm đột nhiên nổi hứng, nâng đầu, "Rốt cuộc là bao nhiêu vậy?"

"........."

Tần Trường An: "Bốn bỏ năm, chắc là hơn mười tuổi."