Diểu Diểu Hướng Mộc

Chương 4




“Tiểu Thánh...” Chị bước lại gần tôi, “Em sao vậy?”

Tôi tìm khăn giấy nhưng không thấy ở đâu, tôi lúng túng lấy tay quẹt nước mắt.

”Đẹp quá.” Tôi le lưỡi, “Em cảm động.”

Chị Tang Tang hơi giật mình, rút khăn giấy đưa tôi: “Tình yêu ban sơ lúc nào cũng đẹp, không phải sao?”

Thấy tôi ngơ ngác gật gù, chị mỉm cười, tiếp tục kể chuyện.

Đang thi giữa chừng lại bỏ cuộc, nhà trường không sao hiểu được chị.

Thầy chủ nhiệm đau lòng gõ bàn: “Tang Diểu ơi Tang Diểu, lớp mười một, bước ngoặt cuộc đời, em làm được chuyện tốt gì hả?”

Chị cúi đầu giả vờ nhận lỗi.

”Có người nhìn thấy em chạy theo một người đàn ông ra khỏi trường thi?” Thầy chủ nhiệm nhắc đi nhắc lại mãi câu hỏi này.

”Không có.” Chị cũng thề thốt phủ nhận như vậy hết lần này đến lần khác.

May là thời đó ba mẹ không coi trọng chuyện học hành như bây giờ, đưa con cái đi thi chẳng được mấy người, thầy cô giám thị cũng phần lớn tụ tập trong phòng nghỉ tán dóc chuyện trên trời dưới đất, nếu không muốn che giấu Tam Mộc rất khó khăn.

Thầy chủ nhiệm dùng đủ mọi cách, thấy không moi ra được chuyện gì, cuối cùng cũng chịu thua, tức giận đi khỏi lớp.

Nhìn thầy bước ra ngoài, việc đầu tiên chị làm chính là rút điện thoại di động ra.

”Thực ra ba câu hỏi phụ là sở trường của em.” Chị nhắn như vậy với Tam Mộc.

Qua một chút sau, anh ấy trả lời chị: “Vậy nên?”

”Không có gì.” Chị gửi một gương mặt tươi cười, “Cám ơn anh, bước ngoặt.”

Tam Mộc là bước ngoặt khi chị học lớp mười một, cũng là sự tồn tại vĩnh viễn đặc biệt trong cuộc sống của chị kể từ lúc đó.

Năm ấy, anh ấy tốt nghiệp tiến sĩ, suôn sẻ lên chức, trở thành giảng viên. Công việc của anh ấy nặng hơn trước đây, cũng không còn xuất hiện ở trường chuyên. Chị và anh ấy chủ yếu liên lạc qua di động nhưng vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác biệt, tin nhắn thường xuyên không được trả lời.

Thế là có một buổi chiều, canh ngay lúc anh ấy đang dạy toán, chị tự ý trốn nửa tiết thể dục đi qua trường đại học bên cạnh. Chị lén lút vào phòng học, trốn ở trong góc nghe anh ấy giảng bài. À, nói chính xác hơn là chị ngẩn ngơ nhìn anh ấy.

Ngồi trong giảng đường, chị phát hiện anh ấy trẻ vô cùng. Nhất là dáng vẻ khi anh ấy nâng sách, trông anh ấy trẻ như một sinh viên trong đám đông sinh viên ở giảng đường.

Chị rút đại một cuốn sách che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt ra quan sát. Sau đó, chị hơi ghen tức vẽ chân dung của anh ấy: gầy, cao lêu nghêu, khuôn mặt hơi trẻ con, ngũ quan vừa mắt, da trắng, tóc dày và xoăn...

Trong lúc đang tô tô vẽ vẽ, một cuốn sách bỗng dưng bay trúng chỗ chị, kèm theo tờ giấy: “Tiết toán chớ giơ sách lý lên.”

Chị lật đật che sách lý lại, đưa mắt lên nhìn, quả nhiên!

Khi chị ngẩng đầu lên, Tam Mộc đã trở lại trước bảng đen. Anh ấy không còn cầm sách, chỉ còn duy nhất một đoạn phấn trong tay.

Anh ấy điềm nhiên như không quan sát chị, còn chị đổi đồ che chắn xong liền giơ cao cho anh ấy xem. Lúc này anh ấy mới thôi nhìn, đầu hơi cúi thấp, một tay gãi mũi, rồi anh ấy không nhịn được phì cười thành tiếng.

Chị rất bất ngờ khi anh ấy không răn đe chị vì trốn tiết, càng bất ngờ hơn là thầy chủ nhiệm cũng không rầy la. Cho nên chị quyết định cúp học thử lần nữa. Không ngờ lần thứ hai lại xuất hiện thêm một người.

Tôn Du Thánh lẻn vào giảng đường. Nhìn thấy chị, cậu ấy ồ lên ngạc nhiên, đầu gối còn vô ý đập vào ghế. Cậu ấy tạo ra nhiều tiếng động liên tiếp không chỉ thành công thu hút sự chú ý của Tam Mộc, mà các sinh viên khác cũng dòm ngó đến.

”Đại học chúng ta có lớp dành cho thiếu niên?” Chị nghe đằng trước có người xì xầm.

Mục đích cúp học của Tôn Du Thánh và chị khác nhau. Cậu ấy xác thực đến để mở rộng kiến thức. Sau khi hết tiết, cậu ấy còn bám theo giảng viên Tam Mộc thắc mắc đủ thứ. Đến tận khi ngồi vào căng tin, cậu ấy vẫn siêng năng nhìn chằm chằm giấy nháp.

”Không nhìn xem ăn gì à?” Tam Mộc hỏi cậu ấy.

”Không cần lo cho em.” Cậu ấy nói, “Hai người cứ nói chuyện với nhau đi.”

Tam Mộc liền cười toe toét, xoay đầu lại chìa tay ra với chị, “Tranh vẽ.”

Chị khúm núm lấy bức tranh vẽ anh ấy lần trước ra.

”Doraemon phiên bản dài ngoằn, le que ba sợi tóc trên đầu.” Anh ấy hài hước đánh giá, rồi gấp lại đàng hoàng, cất vào túi, “Cám ơn em.”

”Tại sao em phải tặng cho thầy?” Chị tự biết mình vẽ xấu, vì vậy chị kéo tay anh ấy.

”Em nói thử xem?” Anh ấy hỏi vặn lại chị.

”Được thôi...” Chị đành chịu thua, “Dâng cho chúa cứu thế.”

”Xem ra mình không hề nhìn lầm, ngày thi hôm đó đưa Tang Tiểu Yêu đi chính là thầy Lư?”

Tôn Du Thánh đột nhiên chen vào, khiến hai người bọn chị ngẩn người.

Chị luống cuống buông tay Tam Mộc.

”Hai người...” Đôi mắt cậu ấy đầy phấn khích, “Quen nhau khi nào?”

Trong một lúc ba người đều trầm mặc, không nói không rằng

Cuối cùng chị và anh ấy nói đồng thanh: “Hai năm nữa.”

Sau năm lớp mười một, sĩ số lớp tự nhiên giảm mạnh. Thứ nhất là vì tỉ lệ đào thải khắc nghiệt, thứ hai là vì các bạn học đều có điều kiện, bỏ thi đại học trong nước. Tới năm cuối cấp ba, toàn bộ bạn học còn lại trong lớp chị đều nằm trong danh sách tuyển thẳng vào đại học. Khi toàn bộ học sinh thi đại học rơi vào địa ngục, lại trở thành dịp ăn chơi xả láng của bọn chị.

Cũng chính trong thời gian này, Tam Mộc vất vả lâu ngày thành bệnh, không bao lâu sao anh ấy cũng nhập viện.

Chị nhớ như in hình ảnh anh ấy kéo lê giá truyền nước biển đến ngồi bên cửa sổ với cuốn tạp chí chuyên môn trong tay. Anh ấy cầm bút viết một hồi, sắc mặt tái nhợt hơn cả vách tường trong bệnh viện.

”Tại sao thầy phải liều mạng như vậy?” Chị giận dỗi.

Anh ấy chỉ vào chị: “Nuôi gia đình.”

”Thầy nỡ để em đi Bắc Kinh học bốn năm, trở về thì ở góa, sống một mình đến hết đời ư?”

”Không nỡ thì em không đi ư?”

Chị biết anh ấy nói đùa nhưng chị tự mình coi như anh ấy nói thật.

Khi thầy chủ nhiệm hay tin chị muốn vứt bỏ cơ hội được tuyển thẳng, thầy sốc đến mức phun hết trà ra ngoài.

”Vậy em muốn đi đâu?” Vẻ mặt của thầy hoảng hốt.

”Đại học trong hệ thống trường chúng ta.”

”Gì cơ?” Thầy của chị càng bàng hoàng hơn, “Còn không bằng đại học A...”

”Đủ tốt rồi mà thầy, tốt nữa thì không lấy được chồng.” Chị vẫn tỉnh bơ như thường.

Thầy chủ nhiệm của chị lại phun hết trà trong miệng lần nữa, thầy ho khù khụ rồi nói, “Đây là việc hệ trọng, em kêu ba mẹ của em đến gặp thầy.”

Từ trước đến giờ chủ kiến của chị còn lớn hơn cả trời, ba mẹ không làm gì được, vì vậy khi cần kề đến ngày thi, chị cũng đi luyện thi, trở thành học sinh duy nhất trong lớp tự nhiên tham gia thi đại học.

Dĩ nhiên chị không nói tin này cho anh ấy biết, chị muốn cho anh ấy một bất ngờ.

Quả nhiên mấy tháng sau khi anh ấy đọc giấy báo trúng tuyển của chị, sắc mặt anh ấy từ dịu dàng chuyển thành tái mét.

”Ai cho phép em tự mình quyết định?” Giọng anh ấy gắt lên.

”Em...”

”Tại sao?”

Nếu đổi lại là người khác, đảm bảo giáng xuống đầu anh ấy sẽ là “Anh nói coi tại sao” nhưng lúc đó chị chỉ cảm thấy tủi thân, nước mắt bất giác rơi lả chả. Chị mím môi lặng thinh.

Đứng sững ra một lúc, anh ấy đầu hàng trước tiên.

Anh ấy vỗ nhẹ đầu chị, kéo chị vào lòng: “Bạn nhỏ Tang Diểu làm bạn gái của anh nhé.”

Khi ấy có lẽ không phải là chị.

Từ bé, bạn bè cùng lớp luôn coi chị là người ngoài hành tinh. Chị không chỉ có vóc dáng nhỏ, tuổi nhỏ, mà chị còn không thích nói chuyện. Đại khái là vì vậy nên chị luôn trở thành đối tượng cho đám nam sinh to lớn bắt nạt. Có điều chẳng sao cả! Trải qua mấy hiệp, đám nam sinh đó bị chị xử lý đến chết đi sống lại. Đến cả ba mẹ và thầy cô giáo cũ cũng từng than thở, có lẽ tuổi tâm lý của chị còn trưởng thành hơn cả họ.

Chị nhớ rõ mồn một lần chị khóc gần khi ấy nhất là năm chị học lớp ba. Chị leo tường, bất cẩn ngã gãy xương. Nhưng lần đó anh ấy chỉ nói chị vài câu vô thưởng vô phạt, chị lại òa khóc nức nở.

Tình yêu rõ là một thứ kỳ lạ.