Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Chương 6: Cái xã hội khốn nạn …




Thời tiết chuyển lạnh cũng là lúc số bệnh nhân nhí cảm sốt nước mũi tèm lem của tôi tăng lên rất nhiều. Mấy chứng bệnh này người bệnh đều gần như nhau, kê đơn cũng không khác nhau mấy, cảm thì uống thuốc, tiêm, truyền dịch, thử máu,… Dù sao gần như cũng chỉ có mấy thứ này. Kì thực, đa số trẻ chỉ cần uống thuốc là được rồi, nhưng mấy vị phụ huynh ai cũng vô cùng tin tưởng vào truyền dịch, luôn nói với tôi: “Bác sĩ truyền dịch cho cháu nó đi, truyền dịch mới mau khỏi được.”

Cái trò tiêm tĩnh mạch này, thực ra, không phải chính là một cái bình lớn chứa năm phần trăm glucô, lại thêm chút kháng sinh thôi sao, không bằng trực tiếp tiêm mông rồi cho nó uống cốc glucô cho rồi. Kì thực ở nước ngoài, bình thường nếu không thiếu nước, họ cũng sẽ không truyền nước biển đâu, nhưng cũng chẳng có cách, trong nước mọi người đều sùng bái truyền dịch, cảm thấy có truyền thì mới mau có hiệu quả. Thực ra, nguyên nhân mà bác sĩ cho bệnh nhân truyền dịch là bởi truyền sẽ tốn nhiều tiền, công việc của bác sĩ chính là vừa chữa bệnh vừa khiến bệnh nhân rút hầu bao càng nhiều càng tốt, làm bác sĩ nhiều năm như vậy, quy tắc ngầm đó tôi cũng không cách nào tránh được.

Tôi vòng tay đấm đấm lưng, tiễn chân bệnh nhân thứ hai mươi ba của buổi sáng hôm nay cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hai hôm nay chẳng biết Tiết Đồng phát điên cái gì, cứ thấy tôi liền kéo tuột lên giường, khiến tôi thiếu chút thì tinh cạn người đi. Tuy có đau lưng mỏi eo nhưng cũng khiến anh chẳng khá khẩm hơn, giờ anh ta đi đường cứ như trời sinh chân vòng kiềng. Hừ, diều hâu này không ra uy, tưởng tôi là chim nhỏ dễ bắt nạt? Tính ra kĩ thuật của tôi không cao, nhưng thể lực cũng không khác anh là bao, sao có thể chống cự nổi khoản vốn liếng to lớn của tôi chứ.

Cầm tờ báo trong văn phòng lên nhìn qua, tôi đọc báo có thói quen mở mục thể thao trước. Đàn ông bình thường đại đa số đều mê bóng đá, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng mà bóng đá nam Trung Quốc… Ai, quên đi, không phải tôi muốn ủng hộ Ác-hen-ti-na đâu, cũng chẳng có cách nào khác mà. Xem đội nước khác đá muốn mất tiền, mà xem đội nước mình đá thì muốn chết mà.

Xem trang tin tức… So với người dân nước ngoài luôn phải sống trong nước sôi lửa bỏng, người dân Trung Quốc sống mới thật êm đềm hạnh phúc, không hạnh phúc cũng sẽ được xoa dịu là hạnh phúc.

Xem trang chính trị… Quên đi, không nói chuyện chính trị, nói mấy chuyện này dễ bị sờ gáy lắm.

Bất động sản? Quên đi, dù sao cũng không mua nổi, không xem. Thời buổi này, giá nhà tăng cứ như tàu bay ấy, trả tiền nhà tôi đang ở cũng đủ áp lực rồi, đừng nói gì đến chuyện mua thêm cái mới. Không có số làm tư bản thì đừng đi con đường tư bản. Loại nhà cho người thu nhập thấp kia á, ngay cả Ma Hoa Đông (1) cũng có thì còn thấp cái rắm. Cứ xem một đám ở nhà giá rẻ kia xem là đi làm ở những đâu? Cục XX, Sở XX, hải quan,… Được rồi, người ta đều là “cán bộ lâm thời mà”.

Quảng cáo? Bơm ngực, sửa mặt, nạo thai, răng vàng,… Vứt mệ đi… Không phải là chuyên gia gì đó của Hàn Quốc thì cũng là công nghệ thẩm mỹ Châu Âu, dù sao phụ nữ qua tay họ đều ra thành ra một kiểu, phẫu thuật thành công hết cả đi, đến lúc đó ra đường sợ rằng có người còn ôm sai vợ ấy chứ.

Ô tô, ừm, xe thể thao xe đua thực là đẹp, tôi luôn thích, đáng tiếc, mua không nổi. Mà cứ cho là mua được đi thì chạy thế nào? Anh thử chạy trên đường thành phố mà xem? Còn vượt đèn đỏ thế nào, rửa xe thế nào? Lần trước mang Tô Nam ra ngoài đi chơi bị kẹt xe, đằng sau xe tôi là con Ferrari màu vàng đang mở mui, không phải cũng bị kẹt vậy, rồi lại còn phải hít khói xe khác hay sao.

Tận đến phần tin tức địa phương tôi mới phát hiện ra nguyên nhân làm tâm trạng Tiết Đồng mấy hôm nay vẫn không tốt: Đồng chí Trương XX, cảnh sát ưu tú của thành phố chúng ta vì ra tay nghĩa khí mà anh dũng hi sinh. Người này tôi nhớ rất rõ, hình như là bạn của Tiết Đồng, anh từng cho tôi gặp. Người kia năm nay bốn mươi tuổi, hơi gầy như mà rất có năng lực. Tôi ấn tượng sâu sắc về anh ta bởi từ sau lần gặp mặt, anh ta cứ hay dùng ánh mắt rất là thù địch mà nhìn tôi, cứ như là tôi cướp vợ anh ta không bằng.

Xem kĩ một chút, như là mấy ngày trước, Trương XX kia tan sở thì nhìn thấy mấy tên thanh niên đang đánh nhau, qua can thì bị một tên cầm dao đâm chết. Aish, cái thói đời, xem tin tức cứ hay thấy chuyện cứu người mà chết thảm. Anh hùng thì sao chứ, chết rồi thì cũng chẳng còn gì.

Tuy tôi không thích cái anh Trương XX này, nhưng gì thì người ta cũng đã chết, tôi còn có thể làm sao. Trừ thương xót cho kết cục của người ra tay hiệp nghĩa kia tôi còn có thể làm gì, thế giới này, vốn là lạnh lùng như vậy mà.

Có bác sĩ tôi quen tới rủ đi ăn cơm cùng, anh ta thấy bài báo tôi xem liền lôi ra bàn luận.

Cơm căn tin thì dù có ở đâu cũng đều khó nuốt cả nên nhóm bác sĩ chúng tôi rủ nhau cởi blouse trắng cùng ra ngoài ăn ở một tiệm cơm nhỏ gần bệnh viện. Ở đây, đồ ăn với cơm tách riêng nên chúng tôi mỗi người gọi một phần thức ăn rồi cùng nhau dùng bữa.

Tới nơi đã thấy Tô Nam đang chờ ở đó. Bởi là khách quen nên ông chủ đã cho nó ăn trước rồi.

Lúc chúng tôi vừa ngồi xuống gọi món thì đã thấy nó cầm khăn giấy lau miệng nói ăn no rồi, muốn về nhà ngủ. Thực ra thằng ranh này tưởng tôi không biết nó muốn về dùng máy tính của tôi chơi trồng rau đó, trẻ con thời nay đứa nào cũng nghiện chơi máy tính. Vậy mà tôi hơn hai mươi tuổi mới được sờ vào máy tính, ôi trẻ con bây giờ.

Vừa ăn cơm, mọi người vừa nói chuyện con cái, rồi tin tức xã hội linh tinh, với người cảnh sát ra tay vì nghĩa kia, mọi người cũng rất đồng cảm, nhưng đồng cảm cũng có đem ra ăn được đâu. Lần trước trong sự kiện mười tám sinh viên đại học nào đó đi leo núi chẳng phải cũng có người cảnh sát chết uổng sao? Đồng tình thì anh ta sống lại được chắc? Những sinh viên kia thờ ơ với cái chết của người cảnh sát đó như vậy, hay là họ nghĩ có thể giống như trong tiểu thuyết, chết rồi vẫn có thể xuyên không chăng? (2)

Xã hội bây giờ á, có hai cái nghiệp làm vừa mệt lại vừa hay bị hiểu lầm. Đó là cảnh sát, một số người cứ thích nói cảnh sát hưởng lương không mà chẳng làm gì, là cướp ngày đội lốt chính nghĩa, nhưng kì thực vẫn có rất nhiều cảnh sát luôn nỗ lực bắt kẻ xấu, như là Tiết Đồng vậy, thường thường, đêm hôm khuya khoắt, dù anh có đang ngủ hay đang làm với tôi cũng đều chỉ một cú điện thoại là lại chạy đi công vụ. Tuy tôi luôn thích gọi anh là cảnh sát lưu manh nhưng kì thực anh chính là một cảnh sát có thực lực.

Còn có một loại nghề nữa dễ bị hiểu lầm chính là nghề của tôi, bác sĩ. Trong nhận thức nhiều người, bác sĩ đều là cái người giống như trong ti vi, cứ mặc áo blouse trắng, cổ đeo ống nghe chạy loạn khắp nơi hoặc là vô cùng lạnh lùng nói với người nhà bệnh nhân: “Xin lỗi, nếu anh không nộp tiền thì chúng tôi không thể trị liệu cho bệnh nhân được.”, nhân vật phản diện của xã hội. Mẹ nó, cái đám đạo diễn đó cũng quá bại não đi, ai ăn cơm còn mặc blouse trắng, đeo ống nghe. Còn nữ bác sĩ xinh đẹp gợi cảm đi giày cao gót, trang điểm dày cộp, tóc dài bay bay lại càng vớ vẩn, bệnh viện chúng tôi muốn tìm mấy nữ bác sĩ trẻ tuổi còn khó, gợi cảm cái gì chứ, có mà bệnh cảm ấy.

Buổi tối tan ca, Tô Nam với Tiết Đồng đều đã ở nhà, trên bàn bày một đống đồ ăn, gà bò gì đều có, xem ra đang chờ tôi về nấu đây mà. Aish, sao tôi cứ cảm thấy như mình sắp biến thành mẹ già rồi vậy.

Tô Nam đang trong phòng khách vừa xem hoạt hình vừa làm bài tập, bộ phim kia nghe tiếng đã biết chắc chắn là Cừu Vui Vẻ và Sói Xám rồi. Cái con sói ngốc kia mỗi lần quơ được cừu đều không cắn một phát chết luôn mà cứ trói vào mới cho vào nồi nấu, cuối cùng cừu tắm nước nóng xong liền chạy mất hết. Con sói ngốc kia chẳng lẽ không biết, cừu chết mới là cừu không chạy được sao? Câu chuyện này cho chúng ta biết, không tàn nhẫn với người khác thì chỉ có mình chịu đói thôi.

Tiết Đồng hẳn đã từng luyện đao, anh thái sợi khoai tây còn mỏng hơn cả bào, cho vào nồi rán cái là chín. Rửa đồ ăn nhặt rau, giết gà mổ cá linh tinh, làm gì cũng rất nhanh, thật đúng là chân phụ bếp quá tốt. Có anh hỗ trợ, hơn nửa tiếng là có cơm tối ăn.

Cơm nước xong tôi định đưa Tô Nam về, vậy mà thằng nhóc kia nhất định đòi Tiết Đồng đưa nó đi, thế nên tôi cứ vậy bị Tô Nam với Tiết Đồng bỏ mặc.

Tôi đứng sau rèm nhìn hai người ra cửa đi về phía xe Tiết Đồng, xe rất mau khởi động đi mất.

Đứng trong phòng khách giữa khí trời lạnh giá, tôi đột nhiên thấy có chút thất vọng, bởi hôm nay là một ngày đặc biệt.

Có lẽ bọn họ đều đã quên, ngay cả chính tôi cũng muốn quên.

Hôm nay là sinh nhật thứ ba mươi ba của tôi, tôi lại bước thêm một nấc thang tuổi già rồi.

Tác giả: Gần đây lạnh quá, tôi cứ lo liệu có thể có tuyết rơi không.

Xem tin tức thấy mọi người sang nam bán cầu ở qua mùa đông, thế mới phát hiện thì ra không chỉ có chim mùa đông mới bay về phương nam, người cũng vậy. Thế cho nên, kì thực trên thế giới này, “điểu nhân” ngày một nhiều mà. (đồ miệng tiện =.=)

(1) Cách đọc biến âm của “Mã Hóa Đằng” – CEO của Đằng Tấn, được xưng là “cha đẻ của QQ”, nằm trong top người giàu nhất Trung Quốc. “Ma Hoa Đông” = bánh quai chèo đau –> vô nghĩa (?? thực ra bạn không hiểu lắm =v= hờ hờ). Sở dĩ gọi như vậy là do thời gian Đằng Tấn đối đầu với Công ty 360, ông này khiến máy tính của những người dùng QQ đều không tương thích được với phần mềm của 360 làm cho rất nhiều người dùng tức giận, từ đó chú có biệt hiệu này.

(2)? Chắc có sự kiện nổi tiếng gì đấy mấy đứa sinh viên đi leo núi thấy người cảnh sát kia chết mà không cứu? Hay là ông í cứu chúng nó nhưng mình thì uổng mạng mà không ai giúp?? Không biết đâu >w