Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Chương 43: Chiêm tôi, tôi làm chủ [kết thúc]…




Tôi từ ngăn kéo bàn trong phòng khám nam khoa lấy ra danh thiếp in tên Đan Thanh, nắm trong tay thật lâu. Cuối cùng khẽ cắn môi, gọi cho số điện thoại in bên trên.

Lúc nhận điện, Đan Thanh kẽ cười, hẹn thời gian địa điểm với tôi.

Khách sạn kia tên thật quen tai, bởi trước đó tôi cũng đã từng nghỉ với Tiết Đồng. Đó là chuyện sau khi tôi uống say dắt chiêm đi dạo, rõ là mới có mấy tháng, vậy mà hồi tưởng lại cứ như đã rất lâu rồi.

ở tầng mười khách sạn kia, tôi tìm được phòng số 1069. Nếu là trước kia tôi cũng chẳng thấy số phòng này có gì đặc biệt, nhưng giờ vừa thấy số phòng lòng đã lập tức nghĩ lệch lạc rồi. Có lẽ đây là vấn đề về độ mẫn cảm của đồng chí chăng?

Đan Thanh mặc áo tắm, tóc còn hơi ướt, vẻ mặt hiểu rõ ra mở cửa đón tôi.

Vừa vào, cậu ta đã ép tôi lên cánh cửa muốn hôn, tôi vội quay đầu tránh đi nụ hôn của cậu ta, tôi nghĩ tôi không cách nào có thể hôn một người xa lạ. Hơn nữa, đối phương lại còn là đàn ông.

Có lẽ những người học y đều có tính sạch sẽ quá độ hoặc nguyên nhân do chính tôi, tôi không thích hôn người lạ cho lắm. Ngoài Uyển Uyển với Tiết Đồng, trước đây tôi cũng từng có quan hệ với không ít phụ nữ, nhưng với những người đó cũng chỉ có hai lần hôn.

Giờ đây, người này lại muốn hôn tôi, tình huống này khiến tôi cảm thấy có chút ghê tởm.

Cậu ta thấy phản ứng của tôi liền ngừng lại, cười hỏi tôi có muốn đi tắm trước không.

Loại cảm giác này… Sao cảm thấy cứ giống như trình tự hồi trước tôi ra ngoài gọi gái nhỉ?

Tính ra cũng không khác lắm đi? Cũng là tìm người khác chơi bên ngoài, tìm kích thích. Nhưng khác ở chỗ trước kia đi tìm là gái mà giờ lại là đàn ông.

Nhưng mà… Cái hồi sau khi ly thân với Uyển Uyển cô đơn đi gọi gái cũng không thấy tâm thần bất an, thấy có lỗi như thế này. Vậy mà giờ tôi cảm thấy vô cùng chột dạ, vô cùng bất an, cứ lo nếu Tiết Đồng thật sự biết tôi ra ngoài chơi bời với người khác như vậy, có thể thiến tôi thật hay không nữa.

Nhưng mà, chắc không thể đâu, lúc trước chính anh chả nói muốn tôi ra ngoài tìm người khác thử sao.

Tôi nghĩ lung ta lung tung, vào nhà tắm tắm một cái rồi mặc áo tắm đi ra.

Đan Thanh pha hai tách cà phê đặt trên chiếc bàn nhỏ trước cửa sổ, bảo tôi lại cùng uống. Tôi muốn bình tĩnh trở lại nên cũng tới ngồi ở ghế bên cạnh, cầm lấy một tách.

Bình thường tôi không thích uống cà phê nhưng giờ lại bị áp lực bởi cảm giác lo sợ này, nhẹ uống một ngụm.

Đan Thanh sau khi biết tôi không muốn phát triển nhanh như vậy liền ngồi yên bên cạnh cùng tôi uống cà phê trò chuyện, cứ nói cứ nói, tôi đã uống hết cả tách cà phê. Uống xong rồi mới dần thấy mẫn cảm với cảm giác xung quanh rất nhiều, thân thể cũng bắt đầu hơi nóng lên.

Hay là… tôi nhìn tách cà phê trong tay, hỏi Đan Thanh: “Cậu bỏ gì vào cà phê?”

“Cũng không có gì, chỉ là chút trợ tính, sẽ làm tăng độ mẫn cảm của anh.”

Cậu ta cầm cái tách trong tay tôi đặt qua một bên, sau đó tới ngồi lên đùi tôi, nâng mặt tôi lên hôn. Người kia rất khỏe, tôi gắng sức cũng trốn không thoát. Cậu ta nhìn qua rõ ràng chẳng có mấy thịt, sao mà khỏe đến thế cơ chứ?

Kỹ thuật hôn của cậu ta rất tốt, lưỡi liếm lên từng tấc trong khoang miệng tôi. Động tác tay linh mẫn khỏi nói, chạm tới đâu tôi liền cảm thấy như điện giật tới đó.

Cơ thể tôi rõ ràng mẫn cảm đến khó tưởng mà sao trong lòng lại cảm thấy ghê tởm như vậy?

Cậu ta nửa quỳ trước mặt, cởi áo tắm của tôi đem chm tôi nắm trong tay nhìn, híp mắt cười nói: “Anh không hổ là người lừa, quả nhiên rất lớn, hôm nay em thật có phúc.”

Trong lòng tôi cảm giác ghê tởm ngày càng tăng, không thể không nhắm mắt lại, ảo tưởng người đang cầm của mình giờ là Tiết Đồng.

“Ưm, chẳng những to, ngay cả hệ số giãn nở cũng rất lớn nhỉ.” Nghe cậu ta ca ngợi của mình, tôi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Chm tôi được cậu ta liếm rất thích, cao hứng đứng thẳng đợi chuyện phát sinh sau đó. Nhưng cảm giác ghê tởm trong lòng tôi ngày càng mãnh liệt, đến nỗi tôi thật sự không kìm lại được nữa.

Vì thế… Tôi ói ra.

Không chỉ chm tôi thích đến phun ra mà tôi cũng thật ghê tởm đến nỗi đem tất cả các thứ trong dạ dày phun ra. Ói xong tôi cảm thấy miệng vẫn thật khó chịu, liền đẩy cái người bị tôi ói đầy mặt còn đang thất thần ra, vọt vào nhà tắm đóng cửa lại ói tiếp một hồi nữa.

Đến lúc cảm giác ghê tởm kia qua đi, tôi đứng lên súc miệng, đấu tranh nội tâm nửa ngày mới mở cửa đi ra.

Cái đám tôi ói ra đã được dọn đi nhưng mùi vị vẫn còn lởn vởn trong phòng.

Đan Thanh không thấy đâu nhưng có người quay lưng về phía tôi đứng trước cửa sổ, đang nhìn ra ngoài cửa sổ giả thâm trầm mà. Người kia mặc một bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề, thân thể cao lớn cường tráng.

Nhìn bóng dáng kia mà mắt tôi ươn ướt.

Mẹ, chuyện hôm nay quả nhiên là tên khốn này làm mà!!!!

Tôi nhào qua, từ phía sau ôm lấy anh, vịn vai anh, đầu dán lên cổ anh, hung hăng cắn một miếng.

“Rất đau đó.” Anh chịu đau, nói rất bình tĩnh.

“Mẹ, tôi hận không thể cắn chết anh!!” Tôi không buông, lúc sau còn cắn càng mạnh hơn.

“Vậy anh cắn chết tôi đi.” Anh nói xong, miệng tôi cũng nếm được mùi máu tươi, dọa tôi vội buông anh ra, phát hiện cổ anh đã bị tôi cắn toét ra, có vòng dấu răng đầm đìa máu. Máu chảy ra, nhiễm vào cổ áo cảnh sát của anh. Trời ạ, hành vi này của tôi, coi như đánh cảnh sát sao?

Nhìn tình trạng này, tôi chân tay luống cuống muốn tìm thứ gì lau cho anh. Anh lại kéo tay tôi nói: “Không sao, giúp tôi liếm liếm là được rồi.”

“Ngu ngốc, nước miếng con người là bẩn nhất, có rất nhiều vi khuẩn trong đó.” Tôi bảo, đặt anh ngồi xuống giường, sau đó tìm cái khăn mặt sạch đè lên cho anh. Còn may tôi cắn cũng không sâu lắm, chẳng mấy chốc máu đã hết chảy, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó… Tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay, kéo mạnh cổ áo anh nói: “Mẹ, Tiết Đồng khốn, lúc trước anh sắp xếp người kia cho tôi là có ý gì! Muốn trốn bên cạnh xem tôi làm sao đè người khác hả? Đem hắn ta đến đây, để tôi làm trò trước mặt cho anh xem!”

“A Đình, thật xin lỗi.”

“Xin lỗi thôi mà có tác dụng thì cảnh sát các anh có thể hồ tố phi vi rồi sao? Dân đen chúng tôi có thể bị anh đùa bỡn tùy tiện sao?” Tôi được thể không buông mắng Tiết Đồng, anh thì cứ mặc cho tôi mắng, hoàn toàn không cãi lại một câu.

Sau đó, tôi mới biết thì ra lúc trước anh vẫn luôn thấy bất an, sợ rằng tôi ngoài anh ra chưa từng thử với ai khác, sợ tôi thực ra chỉ mê đắm thân thể mình, càng sợ vạn nhất có ngày anh không thể thỏa mãn tôi tôi sẽ ra ngoài tìm người khác.

Trong giới đồng chí, cơ hồ chưa từng có loại chuyện chỉ làm với một người đàn ông thế này. Cho dù là vợ chồng bình thường cũng không thể cả đời hoàn toàn chung thủy với một người, càng đùng nói là giới đồng chí chỉ ràng buộc bởi quan hệ thể xác.

Đàn ông đều có loại tâm lý chm càng to càng tự đại, trong giới đồng chí, đàn ông chm to lại càng ưu thế. Giống như tôi may mắn chỉ lạc vào giới mỗi một lần mà đã bị mọi người nhớ kĩ, rất nhiều người đều kêu muốn cùng vị người lừa kia kết hợp.

Cứ lo tôi bị người khác dụ dỗ, còn không bằng tìm người đến dụ tôi, thử lòng tôi một chút.

Nghe anh nói xong, tôi giận. Nhưng đồng thời lại thấy cuối cùng xem như cũng đã tìm ra nguyên nhân làm Tiết Đồng bất an.

Chúng tôi đúng là hai tên ngốc, rõ là sống chung với nhau đã mấy năm, yêu nhau tới tận đáy lòng lại vẫn luôn lo lắng đối phương liệu có phải chỉ yêu thân thể của mình hay không.

Trước kia mỗi lần làm xong anh luôn nói yêu tôi, mà tôi luôn tự nghĩ anh nói là nói yêu chm của mình thôi, nên tôi sợ vạn nhất nếu có ngày tôi bất lực liệu anh có thể rời bỏ tôi.

Mà khi tôi nói thích anh anh cũng cho rằng là thích làm với anh, chưa từng thử với đàn ông khác nên nghĩ anh là tốt, sợ tôi ở nam khoa tiếp xúc với nhiều đồng chí sẽ bị người khác câu đi mất.

Đợi đến lúc thẳng thắn với nhau mới phát hiện thì ra cả hai đều là đồ ngốc, ngốc đến vậy mà chẳng tin tưởng đối phương.

“Nói như vậy, lúc trước anh không làm với tôi chỉ là để tôi dục cầu bất mãn. Tìm người đến dụ dỗ tôi là để thử xem tôi có thật lòng yêu anh không?” Tôi mắt đầy sát khí hỏi Tiết Đồng.

Anh dùng ánh mắt đen láy kia nhìn tôi, thực thản nhiên nói: “Ừ, lúc đó tôi khốn khổ lắm chứ, nhưng còn không đến nỗi nào. Nhưng mà để thử anh, tôi cũng nhịn thật khổ sở đó.”

Tôi bắt đầu điên lên, nhảy dựng lên vọt tới cạnh ti vi, cầm lấy chai rược Lực áp quần hùng lần trước từng uống, một ngụm uống cạn, ném chai xuống sàn, kêu Tiết Đồng: “Chúng ta giờ còn nhẫn gì nữa? Đến làm thôi!”

Lúc trước tôi nhịn đã lâu, giờ Tiết Đồng mặc một thân đồng phục cảnh sát đẹp đến như vậy đến hấp dẫn tôi, tôi còn nhẫn sao được nữa.

“Vậy anh muốn làm thế nào?” Tiết Đồng nhìn động tác của tôi, nở nụ cười. trước đây tôi vẫn luôn thấy nụ cười thế này thật quỷ dị, nhưng giờ xem ra, chính là quyến rũ mà, sao lúc trước tôi không nhận ra vậy chứ?

Tôi đưa Tiết Đồng vào nhà tắm, để anh đứng trước gương, tôi từ phía sau đưa tay cởi dây lưng của anh.

Lần này tôi cởi rất thuận lợi, tụt quần anh xuống chân.

Tôi từ phía sau ôm lấy anh, nói: “Tôi muốn cưỡng hiếp anh! Để anh ngoài tôi ra không còn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn này nữa.”

Tiết Đồng phụt cười, mở chân ra một chút, nhìn vào tôi trong gương nói: “Còn chờ gì nữa? Tới đi.”

“Đừng tưởng tôi không dám, tôi đã sớm muốn hiếp anh rồi.”

“Ha ha… A…”

Lúc anh cười tôi ưỡn lên phía trước, sau đó… tôi vậy vào đi vào được…

“Này… Anh… đã sớm chuẩn bị để tôi làm?”

“Đúng vậy, sao thế?” Tiết Đồng thừa nhận, nói: “Này, anh vào rồi thì mau động đi, còn bần thần gì nữa, dược hiệu còn chưa lên sao?”

Lúc này tôi cũng thấy thứ rượu kia hiệu quả đích thực đã lên, vì thế, bắt lấy eo Tiết Đồng, bắt đầu tiến lên “Tiết Đồng, đây là anh tự tìm!”

Trận vật lộn này kéo từ nhà tắm đến trên giường, chiến đấu đến mấy giờ, đến lúc tôi thấy eo mỏi, chm như sắp đứt mới chấm dứt.

Tôi mệt đến không mở nổi mắt, bảo Tiết Đồng cũng đang trong tình trạng không khác mấy bên cạnh: “Đợi đến lúc tôi ly hôn với Uyển Uyển rồi sẽ bán nhà cũ đi, dùng tiền kia đến trả hết số tiền nhà còn lại nhé.”

“Cái gì?” Tiết Đồng không biết lấy sức đâu ra, xoay người leo lên người tôi, nói: “Nhà kia là nhà cưới của hai người đó!”

“Nhưng nhà mới này cũng là nhà cưới của chúng ta mà, không phải sao?”

“Ngốc, chúng ta cũng không thể kết hôn được.”

“Nhưng chúng ta cùng mua nhà, trên giấy chứng nhận quyền sử dụng hẳn có thể ghi tên hai người chúng ta phải không?”

“Anh, đúng là ngu ngốc.”

“Tôi đúng là ngốc, nên đến giờ vẫn chưa nói với anh.” Tôi vươn tay ôm cổ anh, nhìn vào mắt anh, chân thành nói: “Tiết Đồng, tôi yêu anh. ”

“Tô Đình Chi, anh là đồ ngốc, tôi từ bốn năm mười tháng hai mươi bảy ngày trước đã yêu anh rồi. ”