Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Chương 23: Đời không chuyện chó má…




Buổi sáng, lúc tỉnh dậy thấy phòng lặng ngắt, tôi mở to mắt ngây ra một lúc, tay vô ý thức sờ sang bên cạnh. Tiết Đồng không ở bên người, ngủ một mình lại thấy kì kì.

Theo thói quen trước kia, lúc nào ngủ tôi cũng mặc áo ngủ, nhưng từ khi Tiết Đồng bắt đầu ở lại qua đêm thường khiến tôi chỉ có thể ngủ trần. Còn biết làm sao, làm xong tôi mệt muốn chết, anh ta còn ôm mãi không buông, cuối cùng là quên luôn chuyện mặc áo ngủ.

Lúc này, áo ngủ tôi lại đang mặc chỉnh tề, Tiết Đồng người này, tay mới khá lên một chút đã đi làm, nói gì mà cuối năm càng phải thêm cẩn thận các loại án kiện phát sinh.

Aish, thời buổi này chẳng ai sống dễ dàng. Làm công vất vả cả năm định mang tiền về quê, đám lừa đảo trộm vặt cuối năm cũng muốn vét nốt một mẻ nên đến cuối năm các loại án kiện đặc biệt nhiều.

Cũng không biết Tiết Đồng giờ thế nào… Tôi thở dài, nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn sáu giờ. Trời mùa đông lúc nào cũng sáng muộn hơn, vậy nên tôi lại quấn chăn tính ngủ nướng, nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Trước kia, Tiết Đồng có không tới qua đêm tôi cũng chẳng thấy sao, nhưng hiện tại…

Tôi cảm thấy đã yêu anh, muốn thấy không sao cũng khó. Nhưng chúng tôi đều là đàn ông, chơi cái trò lưu luyến không rời thì giả tạo quá, lúc anh không ở bên, tôi chỉ cảm thấy thiếu thiếu chút thôi.

Nghĩ lại, còn không bằng dậy sớm ra ngoài chạy bộ một lúc, rèn luyện thân thể rồi nói sau. Tôi với Tiết Đồng cùng là đàn ông, tuổi lại xấp xỉ nhau, thể lực của tôi lại kém anh nhiều như vậy, còn cứ tiếp tục như thế là không được.

Mặc áo ngủ tới phòng bên cạnh, mở cửa nhìn một chút, nhóc Tô Nam còn đang ngủ say sưa, cả người bọc trong chăn, chỉ lộ có ít tóc ra bên ngoài, trẻ con trùm kín chăn ngủ không tốt.

Đến lúc tôi xong việc Tô Nam vẫn chưa tỉnh, xem ra ranh con này hôm qua quậy mệt quá rồi.

Lúc đi tiểu lại thấy chính mình trong gương. Tóc tôi dài hơn tóc Tiết Đồng một chút, nhưng cũng là kiểu tóc nam bình thường, trước không che trán, giữa không che tai, sau không che gáy. Bình thường ra ngoài tôi còn lấy lược chải qua, nhìn cũng tàm tạm được. Nhưng giờ vừa mới tỉnh dậy, tóc rối bù, râu ria cũng dài ra, nhìn cứ như tên lang thang.

Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ trong gương, cảm thấy có chút hoảng hốt.

Ánh sáng mờ quá, không thấy rõ lắm.

Bật đèn nhìn kĩ chính mình, trên đầu có không ít tóc bạc, rõ ràng tôi mới hơn ba mươi tuổi đầu, vậy mà đã bạc nhiều như vậy. Vuốt râu trên cằm, đột nhiên cảm thấy mình thực sự đã già rồi.

Năm xưa cằm còn nhẵn nhụi thì đặc biệt hâm mộ mấy đứa mọc râu sớm, còn dùng mấy phương pháp dân gian để sớm mọc râu một chút. Nhưng giờ vuốt đám râu ria này lại muốn trở lại lúc còn thanh niên, khi đó thật là thoải mái.

Nhìn lại chính mình đã quá ba mươi, tôi không đẹp trai, chỉ có thể xem như ngũ quan cân đối. Nhưng vì nhân tố nghề nghiệp, lúc nào ở cùng với các bạn nhỏ cũng phải biểu hiện ra dáng vẻ hòa ái dễ gần, tránh cho các bạn nhỏ ốm bệnh này bị dọa chạy mất. Kết quả thời gian cứ thế qua đi, tôi cũng thành ra một tiên sinh nho nhã. Nhưng tôi vẫn cảm thấy trong cái vỏ hòa ái này của mình chứa đựng một linh hồn không cam nguyện tịch mịch, tôi muốn mình không giống người bình thường, nhưng lại không làm được.

Trên đường cứ hay nhìn thấy mấy người quần áo lố lăng, mọi người xung quanh đều cảm thấy những người này có phải có bệnh hay không, nhưng kì thực ai cũng có chút ý tưởng kì quái, chính là mọi người đều không dám biểu lộ ra mà thôi.

Tôi đôi khi cũng muốn xé mở lớp mặt nạ ngụy trang này, nhưng vẫn không dám. Chính là lần trước Tiết Đồng mang tôi tới quán bar kia, tôi lại uống rượu xong đem chm đi dạo, có lẽ đó mới là bản tính của tôi đi.

Cảm thấy hơi lạnh, về phòng thay quần áo. Lúc thay quần áo nghĩ đến cơ thể Tiết Đồng, lại nhịn không được sờ sờ trên người mấy cái.

Hai cánh tay Tiết Đồng đều rất cường tráng, bắp thịt rắn chắc. Mà tôi thì, nhéo thịt trên hai cánh tay đều thấy mềm oặt. Từ lúc cuộc sống tốt lên, tôi cũng lâu rồi chưa làm việc nặng, bình thường gạo dầu đều để người khác mang, mấy năm nay cũng là Tiết Đồng mang tới. Anh bảo là của đơn vị phát cho, nhưng đơn vị nào lại có thể mỗi lần ở nhà không gạo liền phát gạo, không dầu liền phát dầu chứ.

Anh cơ ngực nảy nở, cơ bụng rõ ràng, mà tôi thì… cơ ngực cũng có chút, còn cái bụng này… Véo một vòng thịt trên bụng, tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện giảm béo. Kì thực, giảm béo rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày gần đến giờ ăn lên mạng xem bài đăng về mỹ thực của Lý Trí Đại Thấp (1) là có thể gầy thôi, thật không biết vì sao tên đó có thể tìm ra mấy cái ảnh giống bãi nôn hay vật bài tiết như vậy.

Thay xong quần áo, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, ra ngoài tập luyện.

Chạy bộ một hồi, mệt quá, giờ trong thành phố thời gian thanh niên luyện tập còn ít hơn người già. Lúc còn học đại học tôi cũng có vận động chút nhưng sau đó là thôi luôn.

Những năm gần đây ngày nào không phải lái xe cũng ngồi trong phòng, cơ thể tôi kì thực đã có chút kém đi rồi.

Từ nhà đến chợ phải đi qua một con phố, ở bên đường trên phố kia cũng bán không ít thức ăn, giá cũng rẻ hơn trong chợ với siêu thị một chút. Bình thường có không ít các bà các cô tới đây mua thức ăn, tôi cũng hay mua ở đây, có điều cứ cảm thấy chen giữa đám chị em mua đồ cứ kì kì.

Ai nói quân tử không vào bếp, quân tử cũng là người, cũng phải ăn cơm. Đừng nghĩ chỉ phụ nữ mới có thể xuống bếp, đầu bếp trong các nhà hàng lớn đa số đều là nam.

Lúc tôi độc thân tự mua thức ăn nấu cơm, lấy Uyển Uyển xong cũng là tôi mua đồ nấu cơm, giờ ở cùng Tiết Đồng vẫn cứ là tôi mua đồ nấu cơm. Nấu cơm cho chính mình hay người mình thích, có gì không đúng?

Chạy bộ, mua đồ ăn xong về nhà, lúc qua cửa cầu thang đột nhiên nghĩ tới hộp thư hẳn là có hóa đơn rồi, liền mở hộp thư lấy, đứng ngay cạnh hộp thư sàng lọc. Có lẽ tâm lý mọi người đều không mấy khác nhau, nên ai cũng vô cùng cảm tạ ban quản lý đã đặt thùng rác ngay cạnh hộp thư, thật là nhân tính hóa.

Màu sắc sặc sỡ thế này là áp phích của siêu thị rồi, giờ siêu thị lớn nhỏ đều thích cứ một thời gian lại cho ra một áp phích mới, các loại đồ ăn, đồ dùng hàng ngày đều có tất, cơ hồ siêu thị nào quanh khu cũng định kì cho người đem áp phích mới nhất đến hộp thư từng hộ một. Tôi đưa tay lật qua áp phích, để lên trên mặt hộp thư, cái này có thể giữ lại, lát đi mua đồ, dù sao có lợi thì ai mà chẳng thích.

Kế tiếp là hóa đơn điện, nước, ga, phí quản lý, cái này đương nhiên phải giữ lại, dù sao cũng phải biết mình mỗi tháng dùng hết bao nhiêu phí tổn. Có khi tính phí không đúng cũng có thể lấy ra làm bằng chứng. Như là có lần tôi nhận được hóa đơn điện tính cho tôi một tháng hơn một vạn số, còn may tôi tới mới biết họ đổi máy đo điện, đem số điện tôi dùng mấy năm nay tính hết vào, nếu không đi tìm, họ thật sẽ trừ tôi tiền hơn một vạn số điện ấy chứ. Cho nên hóa đơn các thứ nhất định phải xem kĩ, tránh vướng vào mấy trò không minh bạch.

Tiền nước cũng được, tiền gas hợp lý, phí quản lý không chênh lệch với tháng trước nhiều lắm. Nhưng mà… tiền điện thoại thế này… Tôi với Tiết Đồng đều có di động, điện thoại bàn bình thường đều để trang trí thôi, tháng nào cũng chỉ quá tiền thuê bao một chút, sao đột nhiên lại hơn những mấy trăm đồng, xem ra lát lại phải tới bưu điện rồi.

Giữa một đống quảng cáo lộ ra một tấm bưu thiếp, của một người tôi không biết gửi từ một thành phố tôi cũng không biết. Ở trên chỉ có hai câu “hải nội tồn tri kỉ, thiên nhai nhược bỉ lân.” (2). Nhìn hai câu này là biết đây là thành quả của việc tôi chơi trò trao đổibưu thiếp với mọi người trên diễn đàn.

Đến lúc tôi đem mấy tờ quảng cáo thương mại đầu tư linh tinh ném hết đi, vẫn còn một quyển sách tuyên truyền nhỏ, nội dung bên trong là đề xướng mọi người nên ăn chay, nói cái gì ăn thịt sẽ sinh bệnh nọ bệnh kia và các loại lợi ích của việc ăn chay. Tôi tuy không phải là kiểu người chỉ ăn thịt nhưng cũng không thể hoàn toàn ăn chay, hơn nữa nhà tôi còn có Tô Nam đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu ngày nào cũng ăn chay Tô Nam nhà tôi sau này không cao lên được thì làm sao? Huống chi, nhân loại vì sao phải nuôi trâu, lợn, dê, gà chứ? Vì chúng với sản phẩm phụ của chúng có thể ăn chứ sao, nếu nhân loại sau này không ăn thịt nữa, những động vật cung cấp thịt này sẽ làm sao? Người ta không phải chúa cứu thế, cũng chẳng nên giả vờ làm gì, cách để cứu vớt Thế giới cũng chẳng phải là ăn chay hay luyện công gì gì đó. Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm là phối hợp chay mặn cho tốt, không làm lãng phí vô ích là tốt rồi, công tác cứu vớt thế giới cứ giao cho anh siêu nhân mặc quần lót ra ngoài hay Ultraman (3) mỗi lần chỉ có thể hùng khởi được ba phút đi.

Tôi mang theo hóa đơn với áp phích siêu thị lên lầu, trên đường đi lên nhìn tấm bưu thiếp vui mắt kia, cảm thấy trong lòng thực thoải mái. Trước kia khi khoa học kĩ thuật còn chưa phát triển, ai cũng chỉ có thể viết thư, nhưng từ khi khoa học kĩ thuật phát triển, điện thoại và internet dần thay thế thư tín. Mà dạo này ai cũng dùng máy tính gõ chữ, chữ viết tay càng viết càng xấu, giờ thì người ta ngày càng “ngôn nhi vô tín” (4). Nhận được bưu thiếp thật đúng là chuyện rất vui.

Về nhà, phát hiện Tô Nam đang ngồi bên bàn cơm ăn sáng với Tiết Đồng, thì ra lúc tôi ra ngoài Tiết Đồng cũng mua bữa sáng về. vừa lúc có bữa sáng, tôi ra ngoài thể dục cũng đang đói, đem đồ ăn mua được vào bếp xong liền gia nhập sự nghiệp lớn ăn cơm.

Vừa ăn sáng vừa nhìn hai người ngồi bên cạnh, tôi đột nhiên nở nụ cười.

Tiết Đồng còn đang ăn dở bánh bột ngô thấy vậy hỏi tôi cười cái gì, nhìn bên mép anh còn dính hạt vừng của bánh hành, tôi đưa tay lấy đi hạt vừng, lại thấy vứt đi thì phí liền đem bỏ vào miệng.

Đột nhiên, tôi hoài nghi mình bị hoa mắt, bởi tôi thế mà thấy Tiết Đồng anh… đỏ mặt.

(1) 理智大湿 Là một nhân vật có thời gian đột nhiên nổi lên trên mạng vì đăng mấy hình ảnh “mỹ thực” kinh tởm, trình độ viết lách thua xa học sinh tiểu học.

(2) “Hải nội tồn tri kỉ, thiên nhai nhược bỉ lân”: Biết trên đất này có người tri kỷ, thì dẫu xa cách phương trời cũng thấy như ngay bên cạnh.

(3) Ultraman (凹凸曼) Siêu nhân của Nhật. Mọi người search google image cái cụm tên tiếng Trung của nó (凹凸曼) nhé, sẽ ra hình ảnh rất là “hương diễm” nha =))))))))) Không biết Nhật Bổn BT hơn hay Tung Của BT hơn nữa =)))

http://baike.baidu.com/view/1836417.htm

(4) “Ngôn nhi vô tín” dịch nghĩa ra là “nói không giữ lời”. Nhưng nếu từng từ một thì có thể hiểu “chỉ nói mà không viết thư”, vì tín vừa là thư vừa là chữ tín.