Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Chương 15: Tâm trạng không tốt, ra đường là mất ch*m …




Hôm đó về bệnh viện làm tôi mới phát hiện có mấy người đang quây kín cửa bệnh viện, bọn họ cầm loa hò hét ầm ĩ, còn mang theo cả biểu ngữ, viết: “Lang băm hại người”. Lúc tôi đi làm không mặc blouse nên cứ cúi đầu giả như đang muốn đi khám bệnh mà lặng lẽ đi vào.

Vào rồi mới biết nửa đêm hôm qua có một đứa bé năm tuổi bị sốt được người nhà đưa tới tiêm, bác sĩ trực lúc đó tiêm được một lúc thì đứa bé hạ sốt nên được người nhà đưa về. Trên đường về, thấy đứa bé ngủ họ cũng yên tâm, đưa nó về giường nhỏ của mình, kết quả sáng nay thức dậy lại phát hiện ra đứa bé đã chết rồi.

Chuyện như vậy tôi thường thấy trên thời sự hay trên mạng, có lúc cũng thấy hoang đường, giờ phát sinh ở bệnh viện chúng tôi mới nhận ra, thì ra bệnh viện ngày nào cũng tiếp nhận không ít bệnh nhân như thế, giống như đứng bờ sông sao tránh khỏi ướt gót.

Tôi nhớ trước kia đã nghe ai nói, nói nơi nào người chết nhiều nhất, đáp án chính là: bệnh viện.

Bởi bất luận là ở trên chiến trường bị thương, hay trên đường bị xe đụng, trước cửa bị chém, hay đau tim, cao huyết áp, trúng gió, ung thư, vân vân, chỉ cần thân thể có vấn đề, bọn họ cuối cùng cũng đều đi bệnh viện, sau đó chết cũng chết ở đây.

Bác sĩ trực đêm hôm qua là thẵng nhãi kia, bởi nó vẫn là thực tập sinh, nếu để người ngoài biết để cho thực tập sinh trực đêm còn làm chết người, thanh danh bệnh viện chúng tôi đây cũng đi đứt luôn. Vậy nên…

Khi từ chỗ viện trưởng biết được bọn họ đã đem hết thảy nguyên do đều đổ lên đầu mình, tôi đầu váng mắt hoa. Cái gì mà bác sĩ trực đêm vô cớ nghỉ làm, chỉ để lại thực tập sinh không đủ kinh nghiệm làm bệnh nhân tử vong ngoài ý muốn. Đm, ăn ốc rồi bắt ông đổ vỏ, lúc thằng nhãi kia nói muốn trực đêm, cấp trên rõ ràng đều đã gật đầu đồng ý. Thực tập sinh trực đêm ở bệnh viện đều rất bình thường, hơn nữa, theo bệnh án thấy thuốc thằng nhãi kia kê đều không có vấn đề gì, giờ nguyên nhân tử vong của đứa bé còn chưa xác đinh đã lập tức xử phạt tôi, tôi đương nhiên khó chịu.

Nhưng mà khó chịu thì được gì chứ? Quan to ép chết người thôi. Phía trên đã sắp xếp hết rồi, tiểu thị dân chúng tôi có thể làm gì chứ?

Cứ như vậy, tôi ở bệnh viện này chẳng bao lâu, lại vác danh bị phạt về nhà.

Về tới nhà, tôi mỏi mệt vô cùng, ngã xuống sô pha, lòng rối như tơ vò, hoàn toàn không biết tiếp theo phải làm gì đây?

Tiết Đồng không ở nhà, cũng chẳng biết chạy đâu mất rồi, rõ ràng anh bị thương trong lúc thi hành công vụ có thể nghỉ ngơi nửa tháng, thế mà chẳng ở nhà dưỡng thương cho tử tế. Ừm… Có lẽ đã về kí túc xá rồi, cái người này, rõ đã được đơn vị phân kí túc, thế mà một tuần ít nhất cũng phải ở chỗ tôi đến năm sáu ngày, tôi suýt đã quên anh cũng có nơi ở khác.

Quên đi, anh không ở nhà cũng tốt, giờ tôi cũng chẳng muốn gặp ai.

Lúc phiền muộn muốn hút thuốc, nhưng bởi tôi là bác sĩ nhi, sợ nhiễm khói thuốc sẽ bị bọn nhỏ chán ghét nên bình thường cũng hút rất ít, nhiều nhất là cọ cọ miệng Tiết Đồng cho đã ghiền thôi. Tiết Đồng luôn hút loại thuốc đóng gói màu trắng, bên trên chẳng in chữ gì, tuy không biết hiệu gì nhưng hương vị cũng không tồi.

Tìm được nửa cây thuốc trong phòng ngủ, tôi ngồi trên sô pha bắt đầu nuốt mây nhả khói. Hút được ba gói tôi đã bị khói ngập phòng không chịu nổi, chạy tới mở cửa sổ cho tán hơi khói đi. Gió lạnh bên ngoài thổi qua, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, không phải chỉ là thất nghiệp thôi sao, việc gì phải tự hành hạ mình như vậy chứ.

Tâm tình vừa thả lỏng, tự nhiên lại thấy buồn tè, chạy ngay vào WC xả hàng tồn mới trở ra phòng khách, mở TV xem vớ vẩn. Đột nhiên mới nghĩ đến diễn viên trong mấy phim truyền hình, bị đả kích xong thường tự nhốt mình trong phòng N ngày N đêm, không ăn không uống, hoặc là không ngừng uống rượu. Lúc đó còn chẳng cảm thấy gì, nhưng vừa rồi hút xong ba bao thuốc đã thấy buồn tè quá rồi, mấy cái người uống rượu N ngày kia không biết làm sao mà giải quyết đại tiểu tiện đây? Đúng là vấn đề rất là thần bí đó.

Vừa lúc đang chiếu thời sự địa phương. Vì có người đi báo nên phóng viên tới bệnh viện chúng tôi phỏng vấn. Mẹ, cái người đi trình báo kia nói cái gì phóng viên sẽ tin cái đó, bệnh viện qua quít sao nhãng khiến đứa bé tử vong. Ngài viện trưởng trăm năm khó gặp giờ đang trên màn ảnh nói gì mà, đây là do một bác sĩ vô cớ nghỉ làm mà dẫn đến chuyện ngoài ý muốn, phía bệnh viện đã xử phạt bác sĩ Tô. Hình ảnh trên TV vừa vặn chiếu đến ảnh chụp của tôi trong bệnh viện. Tuy đã che mờ phần mắt nhưng lại vô cùng nham hiểm đem tên tôi lồ lộ chiếu hết lên, đm, lúc trước còn nói là bác sĩ Tô nào đó, giờ thì chỉ cần xem TV cũng biết bác sĩ đó tên là Tô Đình Chi.

Đm, vì thể diện của bệnh viện mà lấy tôi ra hứng đòn. Thằng nhãi kia chẳng biết đã sớm chạy đi đâu mất rồi, như vậy trách nhiệm đều đổ hết cả lên đầu tôi.

Làm sao bây giờ? Tô Nam còn đang đi học, nhà cũng phải trả hàng tháng, tôi còn phải ăn cơm, nếu việc này bị truyền thông làm tới như vậy, tôi liền biến thành chuột chạy qua đường, căn bản không thể nán lại đây nữa, chỉ có thể đi một thị trấn nhỏ xa xôi nào đó mở phòng khám nhỏ hoặc làm một bác sĩ tại nhà trong tiệm thuốc thôi sao?

Mẹ nó chứ, tốt xấu gì tôi cũng là phần tử trí thức tốt nghiệp trường y danh tiếng mà ra, làm sao lại rơi vào kết cục thế này chứ?

“Ba, con về rồi, mệt mỏi quá đi!” Mùa đông trời nhanh tối, mới có năm giờ mà trời cũng sắp tối đen. Lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ Tô Nam đã trở về, nó cầm chìa khóa mở cửa xong liền ho mấy tiếng: “Ôi chao, ba già ơi, trời lạnh như vậy ba mở hết cửa sổ ra làm gì? Muốn bị cảm à, dù ba có là bác sĩ thì cũng không được lãng phí sức khỏe chứ.”

“Ba đã không còn là bác sĩ nữa rồi.” Tôi nằm trên sô pha như người không xương, chậm rãi hút thuốc, chẳng biết từ bao giờ tàn thuốc đã vương đầy sô pha.

“Gì cơ?”

“Ba nói, ba mày sắp bị thu hồi giấy phép bác sĩ rồi.”

“Sao vậy?” Nói lời này không phải Tô Nam, mà là Tiết Đồng theo sau Tô Nam đi vào, tay phải còn cầm theo đồ ăn vừa mua. Thằng nhóc kia thì đã đi mở tủ tìm đồ ăn. Bởi sắp đến Tết, tôi với Tiết Đồng đi mua không ít đồ Tết, Tô Nam ngày nào cũng đến ăn, lúc đi còn đem theo một ít.

Nhìn thấy Tiết Đồng, tôi vội dúi điếu thuốc vào gạt tàn, bước nhanh tới nhận lấy đồ ăn trong tay anh. Người này cũng thật là, tay trái bị thương không lái được xe còn ra ngoài đồ ăn, tôi hiện tại bộ dạng có suy sụp thế nào, ít nhất cũng phải tới xách đồ giúp anh, bằng không cũng chẳng còn là người nữa.

Tôi đem chuyện hôm nay kể ra, Tô Nam cứ như ông cụ non vuốt vuốt vai tôi nói: “Không sao, sau cơn mưa trời lại sáng mà.”

Tôi nhìn nó nói: “Hôm nay ở lớp lại có ai nói với mấy đứa đấy hả?”

Tô Nam kiêu ngạo nhìn tôi nói: “Ba, hôm nay không phải thứ bảy mà? Chú Tiết mang con ra ngoài chơi cả ngày, lúc ăn cơm trưa lại nghe được người ta hát vậy, con còn đặc biệt hỏi chú Tiết ý nghĩa là gì, chú Tiết bảo ý là làm người xấu về sau tất có quả ngọt.”

%¥#@&… Tôi trong lòng phỉ báng Tiết Đồng, thằng cha này thật đúng là cái đồ hại con hại cháu, còn may anh ta không phải giáo viên, nếu không vài thập niên sau xã hội này cũng đi đứt luôn.