Dịch:Kidlove
Milos xoa xoa huyệt Thái dương càng lúc càng đau đớn của mình nhằm cố gắng tập trung tinh thần, cái loại cảm giác huyền diệu này lại xuất hiện lần nữa, động tĩnh xung quanh đều bị thu hết vào tai. Từng gợn sóng âm do các loại vật thể chấn động sinh ra, truyền cho nhau, hay va chạm, biến chuyển… Rồi sau đó dần dần hình thành một bức đồ họa tượng hình ở trong đầu hắn. Milos được xưng là “Thính giác thành tượng(*)“, giống như loài dơi có thể căn cứ bắt chước sóng âm của các trạng thái sự vật xung quanh.
(Ý nói Milos có thính giác rất tinh, vững chắc)
Một lát sau, hắn đột nhiên mở mắt ra, hạ lệnh nói: “Người điều khiển nghe lệnh, lập tức thay đổi đầu xe gia tốc chạy ngược về hướng trái.”
“Rõ.” Hai người điều khiển tuy không rõ nguyên nhân nhưng cũng không nói ra lời nghi vấn khác, nhanh chóng phản ứng.
Binh lính mai phục cách đó không xa, mắt thấy tàu con thoi sắp tiến vào vòng phục kích, ai biết đột nhiên lại đổi hướng rời đi.
“Trưởng quan, làm sao bây giờ?” Một bính lính nhỏ giọng hỏi.
Sắc mặt tên trưởng quan kia hơi trầm xuống, cắn răng nói: “Công kích!”
Một tiếng ra lệnh, vài binh lính tiến lên bắn đạn lưu quang vào hướng tàu con thoi. Chỉ nghe vèo vèo vài tiếng, đạn lưu quang cắt qua không khí, chuẩn xác va chạm vào thân tàu con thoi, trong phút chốc, ánh sáng văng khắp nơi. Tàu con thoi tuy không bị phá hủy nhưng thân xe xóc nảy kịch liệt, thiếu chút nữa bị ném đi.
Lực phòng ngự tàu con thoi quân dụng rất mạnh, đột nhiên chịu công kích, bọn lính vốn đang trấn định, rất có tố chất huấn luyện mà tổ chức phản kích. Nhưng không lâu sau, bọn họ liền phát hiện tình huống có chút không thích hợp. Bốn cái đạn lưu quang, hai quả chặn đường đi, hai quả ở giữa thân xe.
“Báo cáo! Vách tường phòng ngự tàu con thoi bị tổn hại, năng lượng đang giảm xuống rất nhanh.” Một người lính vội báo cáo: “Dự tính sau ba phút, vách tường phòng ngự sẽ xuất hiện chỗ hổng.”
“Sát, đối phương sử dụng vũ khí gì vậy? Đạn lưu quang không có uy lực lớn như vậy!” Bọn lính khiếp sợ không thôi.
Milos không có thời gian giải thích, hạ lệnh: “Mọi người nhanh chóng xuống xe, tìm kiếm chỗ lấp. Địch nhân ước chừng có một trăm người, vũ khí hoàn mỹ, tận lực không giáp mặt đánh bừa với bọn họ.”
Bọn lính cũng không kịp tự hỏi vì sao Milos đang ở trong xe có thể đoán ra số lượng địch nhân, từng người đã hành động.
Tiếng súng liên tiếp vang lên, địch nhân đang vây đánh bọn họ.
Milos mang theo bính lính chui vào trong rừng, một chùm tia sáng bắn đến đánh trúng vào thân cây đại thụ cách đó không xa, thân cây lập tức bị ăn mòn thành một cái động lớn. Mọi người nhìn thấy thì sắc mặt trắng nhợt, loại vũ khí có uy lực lớn như vậy vẫn là lần đầu binh lính nhìn thấy. Nó lợi hại không phải có thể bắn thủng lớp bảo hộ mà còn sinh ra hiệu quả ăn mòn sau đó, giống như đặc tính của cả vũ khí năng lượng và vũ khí sinh hóa.
“Thiếu tướng Milos…” Âu Mạc mang vẻ mặt sầu lo nhìn về phía Milos.
Milos nheo mắt lại, nhanh chóng nhìn quét qua hoàn cảnh xung quanh, nói: “Âu Mạc, cậu đợi lát nữa mang theo Nadine và hai người lính nữa đi về phía Tây Nam.”
“Vậy thiếu tướng người đi đâu.”
“Địch nhân cách chúng ta rất gần, không có người cản phía sau thì các người không trốn thoát được.”
Âu Mạc lập tức kích động nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ ngài mà đi!”
Milos nhìn hắn, thận trọng nói: “Nhiệm vụ bảo hộ Nadine, giao cho người khác ta không yên tâm. Cho nên Âu Mạc, cậu không cần cô phụ kỳ vọng của ta với cậu.”
Âu Mạc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, muốn phản bác nhưng một câu cũng không nói lên lời.
“Đi thôi, đừng lại lãng phí thời gian.” Milos đẩy hắn một phen, sau đó quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước để tìm tòi tung tích địch nhân.
Âu Mạc nắm thật chặt hai đấm, đứng thẳng bất động một lát, sau đó kính chào theo kiểu nghi thức quân đội, rốt cuộc cũng vâng theo mệnh lệnh của y đuổi tới chỗ Nadine.
Milos không để ý hắn rời đi lúc nào, ánh mắt hắn nóng cháy, khóe mắt giơ lên, chiến ý cuồng bạo một lần nữa nảy lên trong lòng.
Tiếp theo, hắn nói với binh lính bên người: “Tất cả chú ý, tìm nơi có thể trốn, lặng lẽ tới gần địch nhân, phản thủ vì công, tác chiến đánh lén (*)”
* Phản thủ vì công, tác chiến đánh lén: Ý nói lấy bảo hộ, bảo vệ bản thân mình là chính thay vì ham chiến tấn công địch nhân, sau đó sử dụng phương án chiến đấu là đánh lén không đánh giáp lá cá đối mặt với địch nhân.
Đám người Milos bị lọt vào phục kích (mai phục), An bên này cũng bắt đầu hành động. Cô trang bị cho khô lâu chim Hi Khắc Tư một loại camera nhỏ, định quay toàn cảnh quá trình lần đầu tiên tác chiến của quân đoàn khô lâu thú. Tuy rằng địa điểm tác chiến là bên trong nhà xưởng, nhưng phản ứng của binh lính loài người cũng có thể có đột biến thành quả tác chiến cho quân đoàn khô lâu thú.
“Tích tích tích” tiếng cảnh báo chợt vang lên trong doanh trại.
Lan Tước ngẩng đầu hỏi: “Sao lại thế này?”
Một sĩ quan sau khi liên hệ với thuộc hạ, trả lời: “Báo cáo trung tướng, tầng chót thuộc khu vực mỏ khai thác gặp sự cố bị sụp đổ.”
“Gặp chuyện sụp đổ?” Nghi hoặc hiện ra trong mắt Lan Tước, từ khi nhà xưởng này được thành lập tới bây giờ chưa từng gặp chuyện bị sụp đổ. “Đưa ta xem kết quả theo dõi.”
Sĩ quan lập tức mở ra hình ảnh camera ở tầng chót, thời gian sự cố phát sinh sụp đổ là ba phút trước.
Phát sinh sự cố sụp đổ khu vực khai thác mỏ là khu vực phía sau quặng mỏ đầu tiên, cũng là khu mới khai thác. Sự cố phát sinh rất đột ngột, dưới tình huống không có người làm việc, tự nhiên sụp đổ giống như có người ở trong khu vực khai thác mỏ đặt bom kíp nổ. Nhưng cũng không có hiện tượng nổ lớn, chỉ nhìn tầng lớp không có dấu hiệu mà sụp đổ.
Trung tướng Lan Tước nhíu mày, lúc bọn họ khai thác quặng đều tiến hành thăm dò địa tầng ban đầu, cũng làm tốt công tác phòng hộ, sự cố giống như vậy đều không có phát sinh, nếu như thật sự có sự cố mà nói…
Sau khi sự cố phát sinh, nhóm thợ mỏ đều bị sợ hãi, tạm thời đã rời khỏi khu vực kia. An đang ở bên ngoài thông qua khô lâu chó đào hang Tag để quan sát tình huống bên trong, vì để thành công hủy diệt khu vực khai thác mỏ ngầm, cô đã sử dụng năm khối linh cốt và một lượng lớn lõi nguyên liệu bình thường cho lần này, chế tác hơn mười khối tự điêu (chữ điêu khắc) sụp đổ. Khi chế tác, cô gặp một nan đề (đề tài khó giải quyết), đó chính là loại cốt điêu có lực phá hoại khá lớn, không thích hợp gần người khởi động, nếu không dễ dàng gây thương tích bản thân. Tốt nhất có thể giống như bom hẹn giờ, có thể khống chế viễn trình (cả quá trình thực hiện).
Trải qua một ngày minh tư khổ tưởng, cô rốt cuộc cũng đã nghĩ tới một phương pháp, đó chính là dùng không gian tồn lấy làm hình thức phân cách tạo ra một loại cốt điêu một phân thành hai, chế tác thành một bộ khóa và chìa khóa. Tỷ như hai chữ “sụp đổ”, “đóng” là khóa, “Sụp” là chìa khóa. Chỉ cần kích hoạt “chìa khóa” thì sẽ mở ra “cửa khóa”.
Mỗi một cái cửa đều phải có một chìa khóa tương ứng mới có thể mở ra. Loại tổ hợp cốt điêu này, chỗ tốt nhất chính là gia tăng khoảng cách công kích, hơn nữa còn có thể tự do khống chế thời cơ công kích. Trước mắt khoảng cách An chế tác tổ hợp Cốt điêu dài nhất là hai nghìn mét. Vượt qua hai nghìn mét thì chìa khóa không thể mở được khóa. Nhưng cô tin tưởng, khoảng cách này khẳng định còn có thể tăng mạnh không gian.
Có tổ hợp Cốt điêu, An chỉ cần để khô lâu thú đem “Cửa khóa” đặt vào nơi tương ứng, sau đó cũng lựa chọn thời cơ để khởi động chìa khóa.
Tỷ như hiện tại, An thừa dịp nhóm thợ mỏ còn đang trong kinh hoảng để phát động công kích lần thứ hai.
Ầm ầm ầm liên tục vài tiếng vang lớn, từ phía cuối bắt đầu, đất đả một tầng lại một tầng sụp đổ. Cả diện tích đất rộng đều chấn động, thế như chẻ tre. Nhóm thợ mỏ sợ đến mất sắc (nguyên văn là đại kinh thất sắc), vội vàng vứt bỏ công cụ, hoảng hốt bỏ chạy khỏi khu quặng mỏ.
An sắp đặt linh cốt chế tạo cốt điêu chủ yếu ở những nơi có điểm tựa trong quặng mỏ, còn phân tác cốt điêu ở khắp mọi nơi. Một lần sụp đổ không có ảnh hưởng lớn nhưng liên tiếp sụp đổ lại tạo ra chấn động rất hiệu quả. Cái gọi là rút dây động rừng, dưới hiệu quả của cốt điêu “sụp đổ” đại tầng kết cấu đều xảy ra sụp đổ. Cả khu vực khai thác mỏ đều sụp đổ rất nhanh còn hơncả suy tính của An.
An không nghĩ tới giết người, cho nên lần đầu tiên cho sụp đổ ở khu vực không có người cuối quặng mỏ, hơn nữa không có liên tục phát động chính là để cho những người đó có thời gian chạy trốn. Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, cuối cùng cũng xuất hiện một ít thương vong.
Cái này khiến An có chút dao động cảm xúc nhưng cô vẫn không lựa chọn dừng tay. Cô không thích giết chóc nhưng không đại biểu cô sợ hãi giết chóc.
“Trung tướng, cả khu vực khai thác mỏ đều đã bị sụp đổ, cửa vào đã hoàn toàn bị phong tỏa.” Một binh lính hoảng loạn báo cáo.
Mặt không cảm xúc của Lan Tước nhìn chằm chằm vào hình ảnh máy theo dõi mất đi tín hiệu, khẳng định: “Đây không phải là sự cố ngẫu nhiên, là do người làm!”
“Người làm?” Một sĩ quan hoài nghi nói: “Sao có thể? Hoàn toàn không có một chút dấu vết bạo phá, bọn họ dùng vũ khí gì?”
“Chờ về sau khai thác mỏ lần nữa làm điều tra, hiện tại triệu tập binh lính tiến hành tìm tòi khu vực xảy ra sự cố, bắt tất cả những người khả nghi. Mặt khác phái người tới phòng nghiên cứu, bảo quản toàn bộ tài liệu một lần nữa, chuẩn bị…” Lan Tước chưa kịp nói xong liền nghe tiếng thét kinh hãi từ trong mái truyền tin: “Trung tướng, phòng nghiên cứu bị công kích.”
Thần sắc Lan Tước có một lệ: “Cái gì?”
“Toàn bộ thiết bị phòng nghiên cứu đều đã bị bạo phá, cơ sở dữ liệu cũng xảy ra hỏa hoạn.”
Lan Tước không nói hai lời, xoay người chạy tới phòng nghiên cứu.
Lúc này phòng nghiên cứu là một mảnh hỗn loạn, toàn bộ dụng cụ bị tổn hại, khói đen từ trong phòng tư liệu cuồn cuộn bay ra, nhóm nghiên cứu viên chạy trốn bốn phương, bọn lính vội vàng cứu hỏa.
Lan Tước lạnh lùng nhìn một màn này, ngay sau đó giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Mau, mau tới phòng lưu trữ nhìn xem!”
Trong phòng lưu trữ có không ít quặng hồng huyết nguyên tố nguồn năng lượng bọn họ cất giữ, còn có cả tư liệu nghiên cứu lúc trước. Tuy rằng tư liệu lúc trước chưa từng cập nhật nhưng chỉ cần bảo tồn hoàn hảo thì lại một lần nữa sửa đổi cũng không phải là việc khó.
Vài tên lính lĩnh mệnh lệnh, nhanh chóng đi tới phòng lưu trữ, Lan Tước cũng theo sát sau đó. Khu vực mỏ khai thác sụp đổ có thể một lần nữa khai quật, phòng nghiên cứu bị hủy một lần nữa có thể xây dựng nhưng phòng lưu giữ đồ vật nếu xảy ra vấn đề, vậy tuyệt đối là khó có thể đền bù tổn thất.
Mặc khác những sĩ mua quan bán tướng lại không có bi quan như trung tướng Lan Tước, phòng lưu trữ là nơi có phòng ngự nghiêm mật nhất của cả nhà xưởng, cho dù có bất kỳ năng lượng nào tiến vào đều sẽ phát động cảnh báo, đừng nói bị phá hư, chính là một bước cũng không thể tiến vào, trừ phi đối phương là người chết.
Bọn họ không thể nghĩ được, lần này phát động công kích thật sự không phải là sinh vật còn sống.
Chờ lúc đám người Lan Tước chạy tới, nghênh đón bọn họ chính là một gian phòng lưu trữ rỗng tuếch. Bọn họ cũng không có nhìn thấy khi cửa kim loại mở ra trong nháy mắt, có một đạo bóng trắng từ dưới chân họ bay ra, sau đó biến mất ở cuối con đường.
Lực chú ý của mọi người đều bị trước mặt hấp dẫn, toàn bộ tủ kim loại lưu giữ, giờ phút này đều đã trống trơn như bị rửa sạch. Toàn bộ tủ kim loại đều bị trộm đi, một chút cặn để lại cũng không có.
Bọn họ đều hít ngược một hơi khí lạnh, hoàn toàn không thể tin vào mắt của mình. Một tủ kim loại di động hơn trăm kg, vậy cần có bao nhiêu sức người mới có thể làm được! Càng không thể tin được chính là, còn bị lấy đi sạch sẽ lưu loát, không chút dấu vết!
“Sao có thể!” Ý niệm này đồng thời hiện ra trong đầu mọi người. Bọn họ nghĩ tới khả năng có xâm lấn phòng lưu trữ, khả năng bị bạo lực phá hư nhưng không hề nghĩ tới nó sẽ bị cướp không còn một thứ! Này so với việc phá hư còn khó khăn cao hơn không biết bao nhiêu lần, dù bất kỳ kẻ nào cũng đều không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành!
Lan Tước cúi đầu nhìn thời gian, từ lúc bắt đầu sụp đổ mỏ quặng cho đến bây giờ, tổng cộng cũng mới qua nửa giờ. Trong nửa giờ, đối phương chẳng thể phá hoại khu mỏ khai thác, phá hủy phòng nghiên cứu và cơ sở dữ liệu, còn lặng yên không một tiếng động dọn sạch phòng lưu trữ!
Đáy lòng Lan Tước bốc lên một cỗ khí lạnh, trên mặt lần đầu tiên lộ vẻ khiếp sợ. Hắn đều giống những người khác, đều cảm thấy việc này không có khả năng. Nhưng sự thật bày ra trước mắt lại không cho phép hắn trốn tránh.
Này, đến cùng là làm sao làm được? Tuy lấy kiến thức của Lan Tước cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống quỷ dị như vậy. Đối phương giống như u linh, tới vô ảnh đi vô tung (đến và đi đều không để lại dấu hiệu gì), khiến bọn họ không có chút sức lực chống cự.
“Trung tướng, nơi này nguy hiểm, chúng ta vẫn là trước đi ra ngoài rồi nói sau.” Một sĩ quan lên tiếng nhắc nhở.
Lan Tước há miệng, không rên một tiếng mà đi ra ngoài.
Phía sau vẫn cứ như thường xuất hiện một tiếng nổ lớn nhưng Lan tước không có tâm tư để ý tới. Đối với hắn mà nói, chuyện này đã là một hồi thảm bại cũng là một lần sỉ nhục. Hắn thậm chí còn không hề biết địch nhân là ai.
Đột nhiên Lan Tước dừng bước chân lại, trong đầu toát ra một cái tên: Milos!
Lan Tước không tin Milos xuất hiện là ngẫu nhiên, chỉ sợ hắn đã sớm có kế hoạch, dùng chính mình làm mồi để phân tán chiến lực của hắn, sau đó phái người đánh lén nhà xưởng của hắn. Nhưng, này vẫn không thể giải thích được hắn làm sao để thiết kế toàn bộ bố cục.
Trong mắt Lan Tước lộ ra sát khí, khóe miệng treo lên ý cười, bình tĩnh nói với sĩ quan phụ tá bên người: “Lại phái thêm một đội binh chi viện đội binh phục kích, hoàn toàn chặn đường lui của Milos, tuyệt đối không lưu lại một người sống!”
Milos đáng thương, đã định trước là “đen đủi” rồi…
P/s: Tội nghiệp Milos, vợ gây họa, chồng chống lưng. Há há