Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 27




Tô Mạch biết quỷ kế của Tô Dự, mặc dù không có cô nương nào ở đây, nàng cũng không dám thiếu cảnh giác. Đương nhiên, đây là ý tưởng thời điểm nàng còn thanh tỉnh, sau khi bị Trương Thỉ kính hai ly rượu thì đã sớm như lọt vào sương mù.

Tô Dự thấy nàng uống đến không sai biệt lắm, hướng hai vị kia nói: “Ta mang gia huynh đi nghỉ tạm, lập tức sẽ quay lại đây.”

Bây giờ vừa là lúc ban đêm mới bắt đầu, hắn phải cho Tô Mạch vào tròng, tối nay thế nào cũng phải đưa một mỹ nhân cho hắn khai trai mới được.

Cầm Hương đã bị bọn họ đắc tội sẽ không để ý tới bọn họ, một lần nữa Tô Dự đành phải tìm một cô nương bộ dáng tính tình đều không tồi, trước khi đi còn cố tình dặn dò cẩn thận.

Tô Mạch nhất thời say rượu, lúc này nàng đang choáng váng nhìn nữ tử áo vàng trước mặt. Đợi Tô Dự vừa đi nàng nghiêm trang nói: “Gia không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi nấu cho gia chén canh giải rượu mang tới.” Nàng say, nhưng còn giữ lại vài phần thanh tỉnh, biết mình nên làm gì, và không thể làm gì.

Cô nương này không biết nói gì, nhưng chỉ nhớ vị kia có nói: "Đêm nay hầu hạ huynh trưởng ta cho tốt, sẽ không thiếu bạc cho ngươi".

Nếu là đổi là thanh lâu khác, chắc chắn rất coi trọng ngân lượng nhưng quan gia kĩ quán các nàng chưa bao giờ thiếu bạc. Nếu như hầu hạ không tốt, ngân lượng không là vấn đề mà đánh mất danh hiệu và tên tuổi của nguyệt lâu.

Canh giải rượu luôn luôn có sẵn. Không bao lâu, cô nương kia đã bưng lại cho nàng một chén.

Tô Mạch uống mấy ngụm mới xong, quả nhiên không còn choáng váng nữa, cũng có thể nhìn rõ ràng mặt vị cô nương này.

Một bộ dáng mười bốn, mười lăm tuổi, lớn lên thanh thuần khả ái, lúc nàng ấy cười rộ lên hai má ửng hồng thấp thoáng hai má núm đồng tiền. Tuy nàng ấy không phải là cô nương tuyệt sắc nhưng lại được dạy dỗ rất có phong vị. Mặc dù chỉ đứng đó bất động, cũng là cảnh đẹp ý vui, chọc người ngứa ngáy, đây tuyệt đối không phải phong tư của nữ nhi con gái thường dân.

“Ngươi tên là gì?”

“Thanh Đại.”

“Thanh Đại cô nương, ta tạm mượn phòng ngươi nghỉ tạm, chờ một lúc sau ta sẽ đi".

Thanh Đại nhấp môi, “Vậy công tử lại uống ly trà cho tỉnh rượu".

Tô Mạch gật đầu, tư duy dường như quay trở lại, đầu óc thanh tỉnh rất nhiều. Chẳng qua, không mất mấy canh giờ, nàng liền phát hiện có điều cổ quái. Thân thể không tự chủ nóng lên, nỗi lòng khó mà bình tĩnh, phảng phất có thứ gì đó chậm rãi ấp ủ nẩy mầm, muốn chui từ dưới đất mà lên. Tô Mạch trong lòng giật mình, “Ngươi hạ thuốc cho ta?”

Thanh Đại sợ tới mức mặt trắng bệch, cuống quít quỳ xuống nói: “Không phải đâu công tử. Canh giải rượu ở nguyệt lâu đều sẽ tăng thêm một chút trợ hứng dược liệu.” Dứt lời, Thanh Đại thật cẩn thận mà ngẩng đầu nhìn Tô Mạch, lộ ra một bộ dáng đáng thương, mắt mở to ướt át, khiến người không đành lòng.

Tô Mạch mồ hôi lạnh tuôn ra, hiện tại nàng có thể cảm giác được dược tính cũng không quá mạnh, nhưng khó nói tiếp đến sẽ như thế nào.

Thanh Đại lại nói: “Mới vừa rồi Tô nhị công tử dặn dò nô tỳ nhất định phải hầu hạ công tử thật vui vẻ, nếu đại công tử kiên quyết muốn đuổi nô tỳ đi, nô tỳ không làm tốt công việc, nói không chừng còn bị ma ma trách phạt……”

Lời nói này có vài phần là thật tâm nếu Tô Mạch là nam nhân hẳn là sẽ thuận theo ý nàng nhưng đáng tiếc là haizz nàng chỉ là nửa nam nhân.

Tô Mạch âm thầm ổn định tâm thần, “Cũng được. Ngươi đi chuẩn bị nước ấm mang tới, trước hết ta muốn rửa mặt đã".

Thanh Đại nghe được lời Tô Mạch nói, sảng khoái mà rời đi, Tô Mạch cũng trộm nhìn ra ngoài một chút khi nàng mở cửa

, quả nhiên là có người canh giữ—— Tô Dự làm việc chưa bao giờ để lại lỗ hổng, thằng này chắc chắn cho là mình sẽ chạy trốn mới làm ra nhiều công sức đến vậy.

Tô Mạch cực kì buồn bực, thừa dịp trong phòng không có ai, xốc cửa sổ lên, cẩn thận quan sát từng mái nhà, đây là một cái tiểu gác mái, cũng không tính cao, nhưng muốn nàng nhảy xuống, vẫn là có khả năng quăng phát chết bẹp.

Tô Mạch cân nhắc sau đó kéo dây màn xuống, buộc chặt một đầu vào cửa, thuận thế mà xuống……

“Công tử!”

Đỉnh đầu một tiếng kêu gọi, Tô Mạch nghĩ cũng không kịp nghĩ nhanh chân mà chạy.

Nàng trời sinh mù đường, cũng chạy chưa được bao xa đã không phân rõ đông nam tây bắc. Tránh thoát lại một đợt “Truy binh”, rốt cuộc Tô Mạch cũng thở dài một hơi, song bên tai lại nghe thấy những tiếng động quỷ dị.

Tô Mạch theo tiếng động mà nhìn lại, nháy mắt cứng đờ.

Hai tên thị vệ bộ dạng cao lớn đang đứng ở sau nàng, tay phải nắm ở đại đao, hai đôi mắt vẫn song song nhìn thẳng vào nàng cực kì chăm chú, mặc dù cách hai ba bước, nàng vẫn cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt. Đây không phải hộ vệ của nguyệt lâu ngược lại giống như khí thế của ngự tiền thị vệ. Mà âm thanh quỷ dị ở phía sau bọn họ, Tô Mạch chẳng qua theo bản năng mà nhìn xuyên qua khe hở hai người thị vệ, chỉ thấy An vương điện hạ không một mảnh vải che thân, đang đè trên một cơ thể tuyết trắng đẹp đẽ tận tình mà rong ruổi.

Mẹ nó!

Tô Mạch vốn sợ hãi bất an vừa trốn thoát được giam cầm, nay nhìn thấy cảnh này trong lòng đem Triệu Tuỳ mắng cả tổ tông mười tám đời nhà hắn. Mẹ nó, ngươi muốn tìm hoan mua vui có thể vào nhà làm được không? Mà lúc này nàng mới ý thức được, hình như mình chạy đến nơi không nên tới.

Khủng bố nhất là, khi mà Tô Mạch vừa nhìn vào thì cũng là vừa lúc đụng phải tầm mắt của Triệu Tuỳ. Trong nháy mắt, tên Vương gia khốn nạn này lại không có một chút phẫn nộ nào khi bị người xem chuyện phòng the, ngược lại hắn còn nhướng mày với nàng, mang theo vài phần châm chọc cùng khiêu khích, thậm chí khí phách lại càng thêm hăng hái....

Hai người thị vệ ngay lập tức liền nhích sát vào nhau bít kín lại luôn khe hở mà Tô Mạch vừa nhìn, sau đó tiếp tục dùng thị lực lăng trì Tô Mạch.

Theo một tiếng gầm nhẹ, chuyện tình bên kia rốt cuộc ngừng nghỉ. Trái tim Tô Mạch rất căng thẳng, muốn chạy cũng đã chậm.

“Mời đại thế tử đi vào ngồi.” Khó có được hắn bị tiểu yêu tinh trêu chọc đánh dã chiến ngoài hoa viên, thế nhưng liền đụng phải vị này, ha ha ha...

Móng vuốt của hai tên thị vệ lập tức duỗi lại, trái tim Tô Mạch đập bình bịch loạn cả lên, máu cả người như bốc lên, cơ thể như càng ngày càng nóng, trong tâm tưởng có một loại sợ hãi, nàng biết dược tính quả nhiên tăng lên....

Tô Mạch hung hăng véo chính mình, sau đó né tránh hai thị vệ, lảo đảo lui về phía sau một bước, chạy nhanh xin tha, “Vi thần sao dám quấy rầy chuyện tốt của điện hạ, thần xin cáo từ.” Nàng có thể khẳng định Triệu Tùy sẽ đem nợ mới nợ cũ 

để tính toán với nàng. Cho dù thân thể có bình thường cũng sẽ tàn tạ, huống chi nàng còn đang bị dược tính hành hạ.

Ai ngờ Triệu Tùy thực vô liêm sỉ mà nói: “Đại thế tử nếu tới, đừng đi vội, sao không cùng tiểu vương cùng nhau nhấm nháp hương vị của các cô nương ở nguyệt lâu này...".

Lông tơ Tô Mạch như muốn cháy xém, run run rẩy rẩy mà chạy đi, bả vai bị hai bàn tay túm trở lại, trong lúc nàng cho rằng thôi xong rồi, thì một bàn tay to lớn khác túm ở đai lưng nàng, nhấc nàng lên, chân Tô Mạch liền lơ lửng không trung, mà trên vai cái túm nhanh chóng thoát ra. Tô Mạch mờ mịt mà nhìn lại người lôi nàng ra khỏi, 

môi run lên, cơ hồ là khóc nức nở hô: “La tướng quân……” Ngươi thật đúng là cha mẹ ta thân nhân của ta!

La Chiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, không có đem người ném xuống, mà là 

hướng đến An vương người chỉ khoác một chiếc áo đơn che khuất thân thể: "Đại công tử tối nay uống nhiều hành sự có chút lỗ mãng, mong An vương lượng thứ".

Hơi thở Triệu Tùy trầm lãnh hẳn đi, nhưng cũng không có vong động gì.

Tên La Chiêu này, một khi đã nhận định chủ tử cho dù có chém hắn đầu cũng sẽ không sửa đổi. Triệu Nghị có thể hàng phục hắn, bản thân khiến cả triều đình khiếp sợ bởi hắn chưa bao giờ có ý định quy hàng Triệu Nghị. Hắn đối với vị Uy vũ đại tướng quân này cũng có ý định lôi kéo, cho nên tự nhiên cho hắn chút mặt mũi.

“Bổn vương cũng chỉ muốn đưa cho đại công tử canh giải rượu, nếu La tướng quân ở đây, vậy đem người giao cho ngươi, ta cũng yên tâm.”

“Đa tạ Vương gia!” La Chiêu chắp tay, xách theo Tô Mạch rời đi.

Đi rất xa, La Chiêu mới đặt Tô Mạch trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhị công tử tìm ngươi!” Bọn họ mới uống vài ly rượu mà thôi, như thế nào Tô Mạch lại có thể làm loạn đến mức độ này?

Không nghe được Tô Mạch trả lời, La Chiêu nhịn không được đem nàng đánh giá, thân thể Tô Mạch cực nóng, hơi thở so  với bình thường nặng nề hơn, La Chiêu duỗi tay đi thăm dò cái trán của nàng, trong lòng còn đang suy nghĩ: Tên thế tử gà con yếu đuối này luôn luôn ốm đau, ba ly rượu có thể say lảo đảo, chẳng lẽ là say rượu bị phong hàn?

Ai ngờ, Tô Mạch lại bất ngờ chụp tay La Chiêu, bước một bước lại gần, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn La Chiêu, ngay sau đó, đủ để cho La Chiêu cả đời lưu lại bóng ma tâm lý.

Tô Mạch lại gần, chui đầu vào cổ hắn liếm một ngụm……

Cái đầu lưỡi mềm mãi liếm vào da thịt trên cổ, toàn thân La Chiêu tê rần, vào lúc Tô Mạch đem răng ra cắn, hắn liền vung chuôi đao lên đập ngay vào cổ nàng, lúc này mặt hắn đen lại, sau đó mới nhìn lại thân thể mềm mại vừa ngã xuống, cũng không có làm sao.

Hoá, hoá ra, Tô Mạch quả là một tên đoạn tụ……