Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 26




Bên này vừa dàn xếp ổn thoả lại kêu rượu và thức ăn, Cầm Hương cũng ôm cầm lại đây.

Cô nương này và Vũ Nguyệt phong thái hoàn toàn bất đồng, nàng mặc một bộ váy lụa trắng, đeo một dải lụa trắng che mặt, tóc dài như mực, chậm rãi nhẹ nhàng bước đến, mỹ cảnh này quả thực như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Tất cả đôi mắt của nam nhân ngồi đây đều có đôi chút choáng váng, Tô Mạch là cái người một nửa nam nhân cũng không ngoại lệ. Nhưng ngay sau đó nàng cảnh giác mà nhìn Trương Thỉ, Trương Thỉ nửa híp mắt, khóe mắt mỉm cười, giống như cực kì thưởng thức.

“Trương huynh muốn nghe khúc gì?” 

Tô Mạch giả vờ tiêu sái rộng lượng. Trương Thỉ phục hồi lại tinh thần, “Ta tùy ý. Đại công tử chọn chắc chắn là hay".

Tô Mạch quét mắt sang nhìn hai người đang ngồi, căn bản La Chiêu không thèm tính toán với nàng, Tô Dự cũng tuỳ nàng. Tô Mạch làm dáng đứng lên, đối với Cầm Hương và Vũ Nguyệt nói: "Các ngươi không am hiểu nhất cái gì?".

Mỗi người đều có những thứ không am hiểu, hai cô nương này không có khả năng trên phương diện cầm kĩ và ca múa đều tài giỏi.

Cầm Hương nhấp miệng muốn nói qua khăn che mặt, Vũ Nguyệt nhăn lại đôi mày thanh tú, "Vị công tử này thật là kì lạ, từ trước đến giờ khách nhân đều chọn những mục chúng tiểu nữ am hiểu nhất, không biết vì sao công tử lại ngược lại so với họ?".

Tô Mạch khí định thanh nhàn mà nhấp một ngụm rượu, “Chính là vì mỗi người đều nghe và ngắm những tuyệt kĩ tuyệt vời nhất của hai vị cô nương, Tô mỗ chỉ là muốn nhìn những mặt khác của hai cô nương".

Mỗi thanh lâu nữ tử, cho dù là bán thân hay bán nghệ đều sẽ đem những điều tốt đẹp nhất để làm chiêu bài, biểu hiện đẳng cấp của mình. Yêu cầu này của Tô Mạch giống như là muốn các nàng vứt bỏ dung nhan tinh tế trác tuyệt để lộ ra đôi chân bó vải xấu xí, không phải tra xét cũng thành tra xét.

Nhưng rốt cuộc hai người cũng là người được huấn luyện rất có tố chất, những cái mà các nàng am hiểu mọi người đều biết. Vậy các nàng sẽ nói tránh đi để chỉ những cái không am hiểu hoàn toàn để lừa gạt cho qua đi mà thôi. Có ai thực sự đem vải bó chân cho người ta nhìn?

Nhưng hiển nhiên huynh đệ Tô gia không phải người có thể lừa gạt, Tô Dự cũng cầm ly rượu nói: "Ta nghe nói Cầm Hương cô nương luyện đàn khúc tái ngoại, cách xoay chuyển đầu ngón tay vẫn chưa luyện thành, Vũ Nguyệt cô nương chân ngọc tuy xinh đẹp, khi nhảy mũi chân cong phía xong cũng luyện thành...".

Tô Dự vốn không tính toán “Tiếp tay cho giặc”, nhưng muốn hắn ngồi nhìn huynh trưởng hắn bị hai cái nữ tử phong hoa tuyết nguyệt này lừa là trăm triệu lần không không thể!.

Các nàng là những hoa khôi số một số hai của nguyệt lâu này có đầy tri thức lễ nghĩa, có nội hàm, có tu dưỡng. Từ trước đến nay luôn được khách nhân tôn trọng, hiện giờ vô tội chịu người nhục nhã, mặt mũi muốn chôn ở nơi nào cho được.

“Tái ngoại khúc như thế nào có thể xứng đáng để múa? Tô công tử nói đùa. Hôm nay, tỷ muội chúng ta hẳn là không hầu hạ được chư vị công tử, chư vị mời chậm rãi thưởng thức rượu ngon". Mặc dù bị đánh vào lòng tự tôn, hai người vẫn là hai hoa hoa khôi nương tử có sự đoan trang và giáo dưỡng, thong thả ung dung thi lễ, nhẹ nhàng mà đi, lưu lại bốn cái “Đại nam nhân” hai mặt nhìn nhau.

Tô Mạch thẹn thùng, bắt nạt hai cô nương như vậy quả là không phải. Nhưng buộc nàng nhìn Trương Thỉ trầm mê tửu sắc thì quả là không có khả năng. Huống chi không có nữ nhân, tỉ lệ nàng bị kéo lên giường sẽ nhỏ đi —— hoa khôi đầu bảng cũng bị làm làm tức giận đi rồi, để xem Tô Dự còn tìm được ai hầu hạ nàng, ha ha ha……

Tô Dự nhìn huynh trưởng hắn khẽ kéo khoé mắt, một cái bộ dạng khoe khoang tiểu hàm súc mà che dấu bên ngoài là cái bản mặt quý công tử, hắn cũng chưa nói cái gì vội.

La Chiêu vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không lo lắng mấy chuyện vặt này. Trương Thỉ thầm nghĩ: Bọn họ đây là đến nguyệt lâu phá bỏ chiêu bài của người ta, giờ thì khỏi cần nghĩ xem Vũ Nguyệt nhảy múa, cũng đừng nghĩ xem Cầm Hương gảy đàn. 

Nhưng trên mặt, Trương Thỉ vẫn là cười đến rất hòa thuận, “Đại công tử, ngươi đều đã đắc tội với cả hai vị cô nương, tiếp đến chúng ta lấy cái gì tiêu khiển?”

“Huynh đệ chúng ta uống rượu, có cô nương ở đây cũng không tiện. Mới vừa nghe Trương huynh thổi một khúc, tiểu đệ còn muốn nghe, tiểu đệ cũng muốn múa một bài kiếm thuật...".

Tô Dự sớm đoán được trước mặt Trương Thỉ, Tô Mạch sẽ tìm cách tranh thủ lấy hảo cảm của hắn. Nhưng vừa nghe lời này, tý nữa là nhảy dựng lên, nhìn như vô tình mà ngăn cản nói: “Vừa rồi chúng ta mới thưởng thức tiếng tiêu của Trương đại phu, sao lại dám làm phiền. Cầm nghệ của huynh trưởng cũng rất tuyệt". Ngươi kia múa kiếm cái gì, rõ ràng là kiếm múa tốt đấy nhưng thì sao chứ! nên là ngươi múa sao?. 

Tô Dự nhớ rõ sinh nhật hắn mười bốn tuổi,

hai người bạn tốt cùng trường đến nhà chúc mừng sinh nhật hắn, trong lúc vô tình đi qua viện Chỉ lan, nhìn thấy Tô Mạch đang múa kiếm, rõ ràng là đường đường là nam nhi, thế nhưng lần đầu tiên lại đối với một người nam nhân múa kiếm mơ màng, trong đó có một người còn thốt lên mà đến nay hắn vẫn khó mà quên được, "Người như vậy nếu mà đè ở dưới thân, tất nhiên sung sướng không thôi".

Tô Dự lập tức đi đến cho hắn một quyền, sau đó liền cắt đứt quan hệ với hai người bạn cùng trường này....

Mà bây giờ có nam nhân ở đây, Tô Dự quả quyết không có khả năng cho phép Tô Mạch múa kiếm.

Tô Mạch cũng có chút buồn bực, Hiểu Nguyệt nói, nàng múa kiếm so với vũ cơ khiêu vũ đẹp hơn....

“Vậy đại công tử đánh đàn, La huynh múa kiếm?” Trương thỉ tự cho là thông minh mà đề nghị.

La Chiêu mày nhăn lại, hắn và Tô Mạch hợp tác?

Tô Dự lập tức tát nước theo mưa nói: “Tại hạ cũng rất muốn chứng kiến kiếm thuật của La tướng quân!” Chỉ cần không phải Trương Thỉ, đổi ai múa kiếm đều tốt.

La Chiêu đứng lên, nhìn về phía Tô Mạch, Tô Mạch cũng nhìn về phía hắn, hai người ánh mắt đều không hiền lành, bây giờ thì xem ai là người bắt đầu mà thôi.

Khúc nhạc này hoàn toàn không có kết cấu nhưng phảng phất nghe thấy được kim quan thiết mã, tiếng động của đao thương, thiên quân vạn mã chém giết trên chiến trường, như cảm nhận được máu me của chiến tranh. Cũng không biết chém giết bao lâu, tiếng đàn vừa chuyển, mặt trời chiếu sáng trăm cõi núi non, trăm họ lầm than, tiếng kêu vang dội đất trời. Duy nhất chỉ có một người đứng trong gió thu hiu quạnh trong ánh tà dương- đó chính là cái gọi là một tướng công thành tế vạn người, cảnh tượng như vậy thật bi tráng....

Tay La Chiêu cầm kiếm khẽ run lên, nhịn không được nhìn về phía tên tiểu thế tử ốm yếu đang đánh đàn kia. Một khúc nhạc hào hùng bi tráng như tràn xuống nhân gian ngoài ý muốn lại được tạo ra từ đôi tay của hắn.

Trương Thỉ nhịn không được tiến đến bên tai Tô Dự hỏi: “Hôm nay đại công tử làm sao vậy? Sát khí quá lớn!”

Tô Dự ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời hắn: “Lần đầu tiên dạo thanh lâu, có chút khẩn trương mà thôi.”

Trương Thỉ gật đầu, “Đại công tử nên đi nhiều hơn". Quá không hiểu phong hoa tuyết nguyệt cũng không phải chuyện tốt. Trương Thỉ lại nghĩ đến hai mỹ nhân một đi không quay trở lại, trong lòng có một tia tiểu nuối.

An Vương Triệu Tùy vừa đi đến gần nhà Thuỷ tạ thì nghe được khúc nhạc này. Khúc nhạc chinh chiến, khí thế bàng bạc, nữ tử thường khó mà đánh được khúc nhạc này. Chả nhẽ trong nguyệt lâu này xuất hiện kỳ nữ?

“Người đang đánh đàn trong nhà Thuỷ tạ là cô nương nào?". Bốn phía nhà Thuỷ tạ đều che đậy, tuy rằng cũng không kỹ càng, nhưng người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy quang cảnh bên trong.

Hai vị hoa khôi nương tử vừa bị làm tức giận, vốn tính toán phất tay áo bỏ đi, lại bị tiếng đàn làm hoảng sợ giữ lại, phảng phất khiến các nàng đang đứng ở bên hồ để tĩnh tâm thì bắt gặp một cơn lốc xoáy làm tung bay mặt hồ, trong lòng nổi lên sóng gió mãnh liệt. Các nàng liền đứng ở bên ngoài nhà thuỷ tạ, cho đến khi nghe được lời này mới biết có người đi qua.

Hai người hành lễ, “An Vương điện hạ, vị này cũng không phải là cô nương trong nguyệt lâu của chúng thiếp, mà chính là

Đại công tử Tô gia.”

Đại công tử Tô gia?

Ở kinh thành họ Tô gia làm quan, nhà nào hắn cũng quen biết lại chưa từng nghe nói có ai tài năng như vậy. Chỉ duy nhất không hiểu rõ là hai vị Tô gia mới đến kinh thành kia.

Chẳng lẽ là Tô Mạch? Hắn ngưng thần nghe xong trong chốc lát, hơi hơi nhíu mày, cho đến khi khúc nhạc kết thúc, lúc này mới rời đi.