Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 17




Tình huống quân thần tương thích, nước mắt nước mũi, cảm động đất trời, sông núi, Tô Mạch đúng là vô duyên chứng kiến. Nàng thẳng tiến vương phủ liền ngã bệnh, cả người sốt nóng hầm hập đến mơ hồ, trong mơ liên tiếp kêu gào, “Đừng giết ta!”

Tô Dự nhíu mày, đem bàn tay bị Tô Mạch nắm chặt rút ra, vừa quay đầu liền thấy Triệu Nghị, lập tức giả trang giống như không có việc gì nói: “Hoàng Thượng, gia huynh thân thể yếu đuối lại nhát gan.”

Triệu Nghị liếc mắt nhìn Tô Dự, long nhãn hơi nhíu lại, “Nhìn không ra, tình cảm huynh đệ các người thực ra không tồi". 

Ban đầu còn tưởng rằng, hai huynh đệ này vì tranh đoạt vị trí thế tử hẳn sẽ phải trở mặt thành thù. Kể từ lúc đạt được tư liệu điều tra phủ Tương Nam vương cũng biết được tình cảm hai huynh đệ nhà này không thân thiết.

“Hoàng Thượng nói đùa, chúng thần vốn là huynh đệ.” Tô Dự làm sao không biết tính toán của Triệu Nghị, hai con tin, một cái kiềm chế Tương Nam vương, một cái kiềm chế võ bình hầu. Võ bình hầu bị Tương Nam vương áp chế nhiều năm, không thừa cơ mưu đồ xoay người mới là lạ, đây chính là kế ly gián mà Triệu Nghị muốn tìm thời cơ hoàn toàn diệt trừ bọn họ mà không cần hoàng đế như hắn tự ra tay động thủ. 

Triệu Nghị nhìn tay Tô Dự bưng chén thuốc, “Thế tử vẫn chưa uống thuốc?”

“Thần đang chuẩn bị đút đại ca uống!”

Triệu Nghị khó có được một phen săn sóc, đi đến giường trước, ý đồ nâng Tô Mạch dậy. Tô Dự liền giơ tay đè lại tay Triệu Nghị, vô cùng uyển chuyển nói: “Hoàng Thượng, loại việc nhỏ này, không dám nhọc ngài tự mình động thủ!” Đôi mắt hắn trắng ra nhìn Triệu Nghị nâng cánh tay Tô Mạch.

Nguyên bản Triệu Nghị thu phục được 

Đông Sơn tâm tình đang vui vẻ trong nháy mắt bị thằng nhãi này rửa sạch, buông Tô Mạch, hắn nghiêm mặt nói: “Trẫm không có đoạn tụ!” Ngươi cũng đừng có mà đề phòng trẫm giống như phòng cướp thế hả, tưởng đầu mình không dễ rơi sao?

Tô Dự cũng không phản bác, hơi cúi đầu, cung tiễn bạo quân rời đi.

Hôm sau, Triệu Nghị xử lý công vụ Đông Sơn cho đến tận giờ sửu đêm khuya, tất cả mọi người đều say giấc, hắn lại không hề buồn ngủ, khoác áo bào ra cửa, theo bản năng mà đi đến phòng Tô Mạch liếc mắt một cái.

Không xem còn tốt, vừa thấy, Triệu Nghị liền hoảng sợ.

Tô Mạch ngồi thẳng tắp ở trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm ngọn nến đang cháy, mắt trợn trừng không chớp cũng không nháy mắt một cái nào.

Triệu Nghị đi vào, nàng cũng không phát hiện.

Triệu Nghị ngồi vào cạnh giường hỏi nàng: “Ngươi sợ trẫm?”

Tô Mạch nhìn về phía hắn, “Hoàng Thượng ngươi sẽ giết ta sao?”

Ánh mắt Tô Mạch chất phác, người có vẻ ngốc ngốc, sốt cao không lùi lộ ra gương mặt có vẻ đỏ tươi, môi khô cạn, miệng hơi hé có thể nhìn thấy một hàm răng trắng tinh. Đôi mắt dại đi so ngày thường nhưng lại càng hấp dẫn, thân thể mảnh khảnh, mái tóc dài đen nhánh rối tung sau người. Bộ dáng như thế so với những nữ tử mà hắn gặp qua còn nhu nhược động lòng người hơn.

Triệu Nghị tự nhiên mà trấn an nàng: “Sẽ không.”

Tô Mạch nhìn hắn một hồi lâu mới nói: “Ngươi sẽ. Ngươi sớm hay muộn cũng sẽ tiêu diệt phiên vương, ta chẳng qua chỉ  sống tạm mấy năm mà thôi.”

Tô Mạch ánh mắt trống rỗng, không một tia gợn sóng, cứ như là nàng đã sớm chấp nhận trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến giành quyền lực này.

Nhưng mà lời này, lại là sự thật —— là vì Triệu Nghị sẽ không trước mặt ngoại nhân nói toạc ra. Bất luận triều đại nào cũng không chịu nổi phiên vương giẫm đạp, hắn

tuyệt đối không cho phép thời đại mà hắn thống trị phiên vương có cơ hội tro tàn cháy lại, cách tốt nhất đó là tước phiên!

Mà cái gọi là con tin là hắn cấp phiên vương một cái đường lui, trên thực tế, hắn so phiên vương càng cần một cơ hội như vậy vô cùng gấp gáp. Đại chính vương triều không phải chỉ có phiên vương uy hiếp đến hoàng quyền của hắn.

“Hoàng Thượng, không cần chém đầu ta. Đầu mình hai nơi, linh hồn là không thể siêu sinh. Thỉnh cho ta đươc toàn thây.”

Triệu Nghị môi hơi run rẩy khó có thể cất giọng trả lời, một lúc lâu sau hắn mới hừ ra một chữ, “Được.”

Rốt cuộc Tô Mạch như là an tâm, ngã thẳng tắp mà nằm trên giường, khép mắt lại.

Triệu Nghị ở trước giường cứng đờ thật lâu, cuối cùng chỉ là kéo cái chăn mỏng trùm lên cả người Tô Mạch.