Sờ thấy mềm mềm nhưng bên dưới lại rất cứng cáp, còn mang theo độ ấm và đang phập phồng, thoạt nhìn rất quen mắt, đây là cái gì vậy? Hắn nhất thời không nghĩ ra được.
Vẫn đang nghi hoặc, Luật đột nhiên nghe thấy tiếng cười, hắn mê mang ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Người trước mặt có vẻ rất quen a… Tần Trạm, tên này vừa vọt vào trong óc, Luật lập tức tỉnh táo lại, cúi xuống nhìn thì thấy ngón tay của mình vẫn còn đặt trên ***g ngực của y.
Sắc mặt của Luật lập tức biến hóa liên tục, đỏ bừng lên vì xấu hổ, sau đó chuyển sang trắng bệch vì kinh hãi, cuối cùng là xanh tím vì tức giận.
Mà Tần Trạm thì đã tỉnh dậy từ trước, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh trong ngực , hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ thỏa mãn, ấp ám, và tràn ngập nhu tình. Một cảm giác tên là hạnh phúc bao trùm toàn thân, sau đó hắn nhìn thấy Luật tỉnh lại, hai mắt mông lung nhìn ***g ngực củamình, cảm thấy nghi hoặc, sau đó cực kỳ đáng yêu vươn tay ra chạm thử, nghe thấy tiếng cười của hắn thì nghi hoặc ngẩng đầu, Tần Trạm liền minh bạch ý nghĩa của từ “manh đến rồi”, chính là miêu tả tâm tình của hắn lúc này.
Thấy Luật đã nhận ra chính mình cùng mọi biến hóa trên mặt y, Tần Trạm rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của Tần Trạm, Luật cũng ý thức được hành vi của mình vừa rồi thật buồn cười. Hắn lúc này không hề nhớ hôm qua đã xảy ra những gì, cơn giận chạy lên não, lập tức chống người dậy, thét hỏi Tần Trạm, “Sao ngươi lại ở đây?”
Dù biết tiếng cười của bản thân đã chọc giận Luật, Tần Trạm cũng không thấy chột dạ. Luật như vậy rất tốt, không cần che giấu tất cả cảm xúc của mình nữa, quả thật tốt lắm. Nhớ lại đêm qua, Tần Trạm nâng tay chạm vào khuôn mặt Luật, ánh mắt ôn nhu, quyến luyến, chỉ vậy thôi cũng đã đủ bày tỏ tình yêu ôn nhu sâu đậm của hắn rồi.
Khi bàn tay của Tần Trạm chạm lên mí mắt, Luật cuối cùng cũng nhớ lại chuyện đêm qua. Hắn thế nhưng… thế nhưng… khóc trước mặt Tần Trạm, còn khóc khó coi đến như vậy, hơn nữa sau khi khóc mệt còn trực tiếp ngủ trên vai y. Điều này khiến hắn cảm thấyhơi mất tự nhiên khi đối mặt với Tần Trạm.
Tần Trạm ngồi dậy, thừa dịp Luật đang rối rắm với suy nghĩ của mình, dùng một tay nâng cằm Luật, đặt một nụ hôn lên môi y nói, “Chào buổi sáng, Luật”, trên khóe môi vẫn mang nét cười rạng rỡ cho thấy tâm trạng hắnvô cùng tốt của hắn lúc này.
Hắn cũng không quá đáng, chỉ chạm nhẹ rồi lập tức buông Luật ra. Hắn không thể tiến hành mọi thứ quá nhanh, nhưng vẫn phải tìm cách thúc đẩy khi có thời cơ thích hợp, phải cường thế một chút, bởi vì lớp bảo vệ của Luật thật sự rất kiên cố, nhưng đồng thời cũng rất mỏng manh. Nếu dùng sức quá mạnh sẽ khiến Luật tổn thương, quá nhẹ lại không vượt qua phòng tuyến ấy được, cho nên hắn phải biết một vừa hai phải, càng không thể nhượng bộ, bởi vì nhượng bộ sẽ khiến Luật có thời gian dựng lại phòng tuyến, mà hắn nhất định phải cạy mở vỏ bọc ấy từng chút một, khiến Luật từ từ mở rộng cửa lòng.
Trước khi Luật kịp phản ứng lại, Tần Trạm đã buông tay ra, bước xuống giường, “Ta đi tắm trước.” Nói rồi đi vào phòng tắm, dể Luật ngồi lại một mình trên giường.
Đợi đến khi Tần Trạm đóng cửa phòng tắm, Luật mới kịp phản ứng, đây hẳn là hắn đang bị đùa giỡn phải không? Nghĩ vậy, hắn lập tứccầm lấy gối đầu, ném về phía cửa phòng tắm, nhưng cửa đã khép lại khiến chiếc gối đành ôm hận nằm lại trên mặt đất.
Luật ngồi trên giường một lúc rồi buồn bực nằm xuống, đưa tay lên che khuất mắt mình. Sự tình không ổn rồi, sau ngày hôm qua, hắn rõ ràng cảm giác được tâm tư hắn càng lúc càng hướng về Tần Trạm, thậm chí có khát vọng đối với sự ôn nhu của y. Chỉ sau một lần được ôm vào lòng như vậy, mà hắn đã không ngừng khát vọng về nó, hệt như đã chạm vào thuốc phiện vậy. So với việc một mình thừa nhận đau khổ, cảm giác có người bên cạnh an ủi quả thật khiến người ta thấy quyến luyến khôngrời.
“Cứ như vậy không được a.” Thanh âm tràn đầy bi ai và bất đắc dĩ. Hắn không thể quyến luyến sự ôn nhu ấy của Tần Trạm, cũng không thể đáp lại, thế nhưng lại quá khó để cự tuyệt, bởi vì bất kể hắn đã lựa chọn đúng hay sai, y đều sẽ đứng về phía hắn, điều này khiến hắn không thể không cảm động, lại càng không thể cự tuyệt.
Biết rõ rằng không thể tiếp tục như thế, rồi lại vẫn không ngừng khát vọng, nghĩ muốn buông tay rồi lại không nỡ xa rời , bởi vì ngoại trừ Tần Trạm, còn ai có thể kiên quyết bỏ qua tất cả cũng vẫn đứng về phía hắn, cho dù phản bội tất cả cũng không hề hối hận như y?
Nguyên nhân cũng vì Tần Trạm chân thành đến thế, nên hắn càng không thể chấp nhận. Thế nhưng, hắn phải làm thế nào bây giờ? Hiện tại bất luận hắn làm cái gì, Tần Trạm vẫn sẽ không bỏ cuộc. Giết Tần Trạm? Hắn làm không được, mà vị kia cùng Balberith cũng sẽ không để hắn làm vậy.
Quyết đoán nói với Tần Trạm hắn sẽ không chấp nhận y, sẽ không yêu y? Căn cứ theo nhữnggì hắn biết về Tần Trạm, cho dù có nói vậy y cũng sẽ không bỏ cuộc, chỉ cần nhìn vào quá khứ là sẽ biết. Lúc ấy, quan hệ giữa hắn và Tần Trạm ác liệt đến như vậy, y vẫn không bỏ cuộc, lại còn vì hắn mà phản bội tất cả là biết, chỉ nói thôi không đủ để khiến Tần Trạm bỏ cuộc. Nói hắn đã yêu người khác? Lời nói dối thế này sao Tần Trạm có thể không phát hiện? Ở trong Thủy Tinh Thành, ngoài ý thức của thế giới ra chỉ còn những kẻ không phải người như Balberith, hắn có thể lựa chọn ai để nói đó là người hắn yêu? Huống chi, Tần Trạm coi như là đã xem qua toàn bộ cuộc đời của hắn, hắn nếu có yêu ai, y có thể không biết sao?
Làm thế nào cũng đều không ổn a.
Luật nằm trên giường phiền não suy tư, không bao lâu sau, Tần Trạm ra khỏi phòng tắm. Nhìn Luật vẫn nằm trên giường chưa dậy, Tần Trạm nhẹ nhàng đến gần.
Cảm giác giường lún xuống một góc, Luật lập tức thoát khỏi suy nghĩ của mình, quyết định tạm bỏ qua phiền não, ngồi dậy, bình tĩnh nhìn thẳng vào Tần Trạm.
“Bữa sáng ngươi muốn ăn gì?” Nhìn ra Luật có tâm sự, Tần Trạm cũng không gặng hỏi. Đối với Luật, gặng hỏi sẽ gây ra hậu quả không tốt lắm, hắn cũng không ngốc đến mức làm chuyện như vậy khi tình cảm của hai người còn chưa ổn định. Hắn sẽ chờ đến một ngày Luật có thể chia sẻ tất cả với hắn. Hơn nữa, dù sao hắn và Luật cũng là hai cá thể riêng biệt, thế nào đi nữa cũng sẽ có một số việc thuộc loại riêng tư cá nhân, hắn có, Luật cũng sẽ có.
“Sao cũng được.” Luật không kén ăn, bởi vì hắn hiểu được sự hy sinh trong đó, cho nên hắn không có tư cách để kén chọn.
Tần Trạm nhìn Luật vào phòng tắm, bắt đầu tự hỏi sẽ làm món nào, Luật sẽ thích thứ gì hơn. Luật không kén ăn thật, nhưng vẫn có món ăn ưa thích riêng, cho nên Tần Trạm dựa vào những món ăn mà Luật đã từng nếm và lộ ra biểu tình hài lòng để cân nhắc.
Đến khi Luật ra khỏi phòng tắm, Tần Trạm cũng đã rời khỏi phòng. Nhìn căn phòng rộng lớn trước mắt, không hiểu tại sao Luật lại cảm thấy trống trải. Hắn lắc lắc đầu, đè nén cảm xúc này xuống đáy lòng, đồng thời tự nhủ với chính mình rằng không thể ỷ lại như thế ạ.
Luật áp chế tất cả cảm xúc dao động nơi đáy lòng, vẫn bình bình tĩnh tĩnh đối mặt với Tần Trạm. Thế công của Tần Trạm vẫn tiến tới không ngừng, phòng bị của Luật lại càng thêm kín kẽ, thế nhưng khe hở đã xuất hiện, chỉ cần nó còn tồn tại, Luật sẽ không thể vô cảm với những gì Tần Trạm làm, cho nên những thứ tràn vào lòng hắn sẽ càng ngày càng nhiều chứ tuyệt đối sẽ không giảm bớt.
Một ngày này, vẫn có “Người chấp hành” đi giết người, một hoạt động mà bọn hắn xem nó như là trò chơi, Tần Trạm lại chủ động đưa ra yêu cầu muốn tham dự với Balberith. Đối với việc này, Balberith hoàn toàn không có ý kiến.
“Tại sao làm vậy?” Sau khi Balberith đi khỏi, Luật nắm lấy tay của Tần Trạm, nghiêm túc hỏi. Tại sao muốn đi giết người? Tần Trạm rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Y đã không cần chứng minh điều gì với bọn hắn nữa.
Tần Trạm đưa tay, vuốt ve sợi tóc vương trên má Luật. Luật muốn đẩy ra, nhưng lại nghe Tần Trạm nói, “Bởi vì, ta cùng ngươi đều phải thừa nhận tội lỗi như nhau.” Kỳ thật, Tần Trạm biết, cho dù là giết người, tim của hắn cũng sẽ không bi thương như Luật. Hắn có bi thương đối với vận mệnh của nhân loại, nhưng sẽ không bi thương vì cái chết của một người xa lạ nào đó. Sở dĩ hắn đề nghị tham gia, là vì tính kế, là vì Luật.
Hắn không ngốc, đương nhiên có thể phát hiện Luật đang tránh né tình cảm của hắn, như vậy hắn sẽ khiến Luật không có cơ hội này, hắn phải lợi dụng sự ôn nhu của Luật, để tất cả những gì hắn trả giá in dấu vào lòng Luật, để y không thể kiên quyết cự tuyệt hắn. Hắn phải lợi dụng khát vọng an ủi mà Luật có thể hiểu được, lợi dụng cái gọi là đồng bệnh tương liên để đi vào trái tim Luật, khiến y không thể thoát khỏi hắn, khiến y càng bao dung hắn nhiều hơn. Làm vậy quả thật hèn hạ, thế nhưng hắn phải như thế, để có được Luật, bất luận dùng loại thủ đoạn nào cũng không phải vấn đề.
Quả nhiên, sau khi nghe hắn nói vậy, trong ánh mắt Luật lập tức trở nên phức tạp, “Ngươi không cần phải làm thế.”
Hắn cố tình đưa ra tư thái của kẻ yếu thế, bởi trong tình cảm giữa hắn và Luật, Luật không yêu hắn, nên hắn đang ở hạ phong, thế nhưng chỉ cần Luật có chút áy náy cũng như để ý đến hắn, thì khi hai người ở chung, hắn liền ở vị trí thượng phong, nhờ vậy có thể đạt được chút ích lợi nhỏ, có thể tiếp cận trái tim Luật, có thể dễ dàng ăn sâu vào linh hồn Luật, có vậy mới có khả năng có được y.
“Ta cam tâm tình nguyện.” Tần Trạm ôn nhu, kiên định nhìn Luật chăm chú. Lời này là sự thật, chỉ là mục đích của hắn có chút hèn hạ mà thôi.
Hắn ôn nhu hôn nhẹ lên môi Luật, sau đó không chút quyến luyến xoay người rời đi, nhân lúc Luật không nhìn thấy, hắn liền nở nụ cười đắc thắng. Luật, ngươi có thể né tránh, thế nhưng ta sẽ dùng tất cả thủ đoạn để ngươi có muốn cũng không trốn được nữa, dù có hèn hạ đến đâu, ta vẫn sẽ làm.
Luật đứng tại chỗ, nhìn Tần Trạm biến mất ở trước mắt, đưa tay chạm vào môi của mình. Chưa được bao lâu, hắn lại tiếp tục bại bởi Tần Trạm.
“Không được a, như vậy thật sự không được.” Luật thì thào tự nói, ngữ điệu tràn đầy chua xót.
Có điều, Tần Trạm không thể nghe được, nếu không hắn tuyệt đối sẽ liều lĩnh gặng hỏi đến cùng, bởi vì phần chua xót này ẩn giấu nguyên nhân Luật né tránh tình cảm của y. Ngữ khí tràn đầy áp lực như thế, tuyệt đối biểu thị những nguyên nhân đó hoàn toàn không phải nguyên nhân thông thường.
Ở một góc tường phía sau lưng Luật, Balberith đang dựa vào vách tường, nghe Luật nói đầy chua xót, hắn chỉ có thể yên lặng thở dài. Tại sao phải quật cường như thế? Tại sao không để Tần Trạm chia sẻ với ngươi? Luật, ngươi thật sự nghĩ rằng, vị kia chấp nhận ngươi làm vậy sao?
Thôi, ngươi cứ tiếp tục nghĩ như vậy đi, nếu nó khiến ngươi thấy dễ chịu, về phần Tần Trạm, cho dù hắn có thống khổ đến chết cũng chẳng sao.
END 99.
P/S: Thật xin lỗi mọi người vì đi vắng lâu thế này mới về, nhà cửa phủ bụi hết trơn rồi :>
Lẽ ra là thứ 6 tuần trước tụi mình đã up truyện rồi mà 2 đứa đều quên hôm đó là thứ 6, nên quyết định để tuần này up luôn :> Mong mọi người đừng ném tạ :>
Chúc mọi người đọc vui vẻ nhé :>
—