- Ta phải tìm nàng ở đâu?
Vẻ mặt Cao Cần lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.
Đường Lưu Vũ nói như vậy tức là đã đồng ý với yêu cầu của bọn hắn.
Tuy hiểu được phần nào tính cách của tên này, Cao Cần vẫn có chút lo lắng.
Dù sao đối thủ mà bọn hắn đang nhắm đến thật sự quá mạnh, nếu tư duy theo cách của người bình thường, chẳng ai nguyện ý liều mạng vì chút tiền này cả.
- Chúng ta cũng không biết.
Đường Lưu Vũ méo mặt:
- Không biết? Vậy ngươi tỏ ra vui mừng cái gì?
Cao Cần lắc đầu, vẫn giữ nụ cười trên mặt:
- Ngươi chấp nhận yêu cầu quá đáng này khiến ta rất vui mừng.
- Cũng biết đây là yêu cầu quá đáng? Vậy tăng thêm tiền là được.
Cao Cần nghẹn lời, dứt khoát làm như không nghe thấy:
- Khụ, tuy bọn ta không biết nhưng ngươi có thể tự tìm hiểu.
Như đã nói ở trên, Nguyền Thần bản chất vẫn là nhân tộc, được tôn thờ tại nhiều quốc gia.
Chỉ cần ngươi đến các quốc gia cao cấp, thậm chí đế quốc thì sẽ có được tin tức về vị này.
Theo những thông tin ít ỏi mà bọn ta tìm hiểu được, hiện tại Nguyền Thần là một trong những người đứng đầu nhân tộc, tồn tại ngang hàng với lãnh đạo các đế quốc.
Bọn hắn được xem là quân đội một người.
Không tính lực lượng dưới trướng, mỗi một vị thần như vậy sở hữu sức mạnh sánh ngang với đế quốc, lời nói ra có thể quyết định vận mệnh của cả một quốc gia.
— QUẢNG CÁO —
Đường Lưu Vũ tỏ vẻ có hứng thú:
- Theo lời của ngươi, kẻ được xem là thần linh như Nguyền Thần không chỉ có một?
Cao Cần gật đầu.
Hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Đường Lưu Vũ hỏi câu này.
Ở độ tuổi của Đường Lưu Vũ, có hứng thú với những thứ như vậy là điều rất dễ hiểu.
Cao Cần cũng không muốn giấu giếm.
Hắn có cảm giác để Đường Lưu Vũ biết sớm một chút cũng không sao.
Tiềm năng của thanh niên này rất lớn, tương lai nhất định có thể tiến xa, có thêm chút động lực cũng là chuyện tốt.
- Đương nhiên, thần của nhân tộc không chỉ có một.
Ngoài những vị sau khi thành danh liền biến mất, hiện tại vẫn có rất nhiều người tiếp tục hoạt động.
Theo thông tin mà chúng ta thu thập được trong nhiều năm qua, hiện tại những vị này phân thành ba nhóm, lần lượt là Thất Thần, Thập Thánh và Tam Vương.
- Hai mươi người…Tại sao lại chia thành ba nhóm? Là một cách phân chia sức mạnh sao?
- Không phải sức mạnh.
Rất khó phân định mạnh yếu giữa những người này.
Từ sau khi bọn hắn phong thần, đã không còn bất kỳ dữ liệu nào về những lần đối đầu trực tiếp nữa.
Theo ta được biết, đây là cách phân chia thế lực liên minh giữa những vị này.
Thất Thần làm việc cho bảy đại đế quốc mạnh nhất nhân tộc hiện tại.
Bọn hắn là tồn tại tương đương với tổng thống, có đầy đủ các đặc quyền ở đẳng cấp cao nhất.
Thập Thánh thì khác, ban đầu bọn hắn vốn theo đuổi cuộc sống tự do, không muốn bị quản thúc.
Về sau bị các đế quốc thúc ép nên tự thành lập ra các tổ chức khác nhau rồi liên minh lại.
Dù không có đế quốc chống lưng, mỗi thế lực dưới tay những vị này vẫn cực mạnh, có vai trò quan trọng trong quá trình phát triển của nhân tộc, tham dự các cuộc viễn chinh mở rộng lãnh thổ nên không một ai dám xem thường.
Cuối cùng là Tam Vương, ba vị này tự xây dựng chế độ quân chủ tại những hành tinh khác nhau, trở thành vương giả thống trị một quốc gia.
Mỗi quốc gia này đều đạt đến cao cấp, chỉ thua kém bảy đại đế quốc.
Có thể nói, nếu tính về thực quyền, Tam Vương chính là những vị thần có quyền lực lớn nhất.
Sau cùng là Ngoại Thần.
Như ta đã nói, những người này đều không còn hoạt động, không tham gia vào các sự kiện tại nhân tộc.
Không ai biết bọn hắn ở đâu, sống chết thế nào, tất cả theo dòng thời gian dần trôi vào quên lãng.
Tuy vậy vẫn có các tổ chức nhỏ hay nhóm tôn giáo tôn thờ những vị thần này.
Nghe nói bọn hắn đa số đều là những phần tử cực đoan, sẵn sàng làm mọi việc vì tín ngưỡng.
Nếu không may gặp phải thì nên tránh xa ra một chút.
- Đây chính là đỉnh cao của nhân tộc?
Cao Cần gật đầu:
- Thần chính là những kẻ đứng trên đỉnh nhân tộc.
Các hành tinh lớn nhất mà các đế quốc đang chiếm giữ, cung cấp nguồn tài nguyên vô tận cho các nghiên cứu khoa học đều là do những vị này chung tay đoạt về.
Nhân tộc từng trải qua những thời kỳ rất khó khăn.
Cũng nhờ có sự liều mạng thức tỉnh của những vị đó chúng ta mới phát triển được như ngày hôm nay.
Hiện tại nhân tộc đã không còn như xưa, phải đấu tranh để giành giật lấy sự sống.
Những vị thần này cũng dần sa đọa, biến chất, có tham vọng thống trị.
Tuy không phải toàn bộ nhưng ta tin chắc Nguyền Thần là một trong số đó.
Tham vọng của Nguyền Thần rất lớn, đã bắt đầu vươn tay đến các quốc gia nhỏ hơn.
Cho nên chúng ta mới bất ngờ khi hắn chọn cửu công chúa Vương Nhã thay vì bắt Tô Vân Quốc quy thuận.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đường Lưu Vũ từ chối cho ý kiến về chuyện này.
Đứng ở lập trường của Cao Cần, dù trước kia Nguyền Thần có làm bao nhiêu việc tốt đi nữa thì vẫn là kẻ xấu.
Còn theo góc độ của hắn, những người này đã hi sinh rất nhiều vì nhân tộc, hiện tại muốn thu lại gì đó thì cũng chẳng có gì lạ.
Đường Lưu Vũ không hề phản cảm, hắn vốn không phải kẻ theo đuổi chủ nghĩa anh hùng, làm việc tốt mà không cầu hồi báo.
- Cũng tức là nếu ta đối đầu với Nguyền Thần, kẻ thù của ta sẽ bao gồm cả đế quốc đang hậu thuẫn cho hắn?
- Bọn ta không yêu cầu ngươi chống lại Nguyền Thần, chỉ muốn ngươi cứu cửu công chúa.
- Có gì khác biệt sao?
- Giết Nguyền Thần và cướp người từ tay hắn là hai chuyện khác nhau.
- Vậy còn sau đó? Ta không nghĩ rằng nàng có thể quay lại Tô Vân Quốc.
Nhắc đến chuyện này, Cao Cần lại thở dài:
- Nếu có thể, đại nhân muốn ngươi đưa cửu công chúa cùng rời đi?
- Rời đi? Đi nơi nào?
— QUẢNG CÁO —
- Càng xa càng tốt, đừng để Nguyền Thần tìm thấy.
Nơi nào cũng sẽ tốt hơn Tô Vân Quốc.
Cuộc đời nàng từ khi có Nguyền Thần Chi Hoa đã bị chú định sẽ không được bình yên.
Đại nhân còn nói nhan sắc của cửu công chúa rất xinh đẹp, tính cách có chút bướng bỉnh nhưng là người tốt, ngươi có thể thử tìm hiểu.
Khóe miệng Đường Lưu Vũ giật giật vài cái.
Những lời này là có ý gì? Vương Khánh muốn gả nữ nhi của mình cho hắn sao? Cái này…cũng không phải không được.
Vương Nhã rất xinh đẹp lại nhiều lần muốn giúp Đường Lưu Vũ, ấn tượng của hắn với nàng cũng rất tốt.
Hiện tại nàng đã không còn là công chúa, cũng không có áp lực về hôn nhân chính trị, đúng là có thể xem xét…
Nghĩ ngợi một hồi lâu, Đường Lưu Vũ chỉ đáp lai một cách qua loa:
- Đợi đến khi đó hẳn tính đi.
Ta chấp nhận yêu cầu cứu Vương Nhã, hi vọng thời gian trăm năm mà các ngươi đã nói là chính xác.
- Sai sót không lớn, nhưng đương nhiên là càng sớm càng tốt.
- Cũng phải, thời gian của tên Vương Khánh kia cũng không còn nhiều.
Lần trước hắn bị thương không nhẹ, còn cầm cự được mười năm hay không?
Nghe Đường Lưu Vũ nhắc đến Vương Khánh, Cao Cần chỉ khẽ lắc đầu một cái.
Biểu cảm trên mặt hắn đã nói lên tất cả, Đường Lưu Vũ không cần hỏi thêm gì nữa.
Qua vài phút, Cao Cần chậm rãi đứng lên.
Hắn dừng lại một nhịp, nghĩ ngợi gì đó rồi lấy ra một quyển sách dày đưa cho Đường Lưu Vũ:
- Thứ này tặng cho ngươi..