Diệt Nhân

Chương 126: 126: Đề Nghị






Chấn động từ cuộc chiến thu hút sự chú ý của không ít người.

Thậm chí có vài người dân hiếu kỳ tìm cách ra khỏi nhà, dùng cách thiết bị ghi hình quay lại những cảnh này.

Quân đội nhanh chóng được tập hợp, tiến về phía kho vũ khí.

Bọn hắn phải phân ra thêm một phần để khuyên nhủ, thậm chí là dùng vũ lực ép buộc những người dân có lòng hiếu kỳ cao quay trở về nhà.
Thế trận ban đầu thuộc về tổ chức sát thủ do yếu tố bất ngờ và kỹ năng chiến đấu cá nhân cao.

Hơn nữa một bộ phận cơ sở hệ thống dây liên lạc không được ổn định, thông tin có nhiều chỗ thiếu hụt, viện quân không kịp thời nắm bắt tình hình.

Nhưng đó chỉ là khởi đầu, càng về sau khi quân lính tập trung càng nhiều, tổ chức sát thủ dần bộc lộ điểm yếu.

Bọn hắn thiên về ám sát chứ không phải giao đấu trực diện.

Số lượng quân địch lại áp đảo và có dấu hiệu tăng nhanh theo thời gian.

Dù Ảnh Vũ có chuẩn bị tốt như thế nào cũng không thắng được sức mạnh áp đảo tuyệt đối.

Bất quá ngay từ đầu bọn hắn đã không quan tâm đến thắng bại, chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt.
Đường Lưu Vũ lập tức tăng tốc ngay khi biết Ảnh Vũ đã phát động tấn công trực diện vào kho vũ khí quân đội.

Lúc này phần lớn quân lính đã bị thu hút về hướng đó, vẫn còn một nhóm bảo vệ khu vực quanh vương cung nhưng Đường Lưu Vũ dễ dàng vượt qua được.


Tiếp cận cung điện, hắn lập tức phát hiện vẫn còn rất nhiều quân lính được vũ trang đầy đủ không di chuyển nửa bước dù trận chiến ở phía kho vũ khí đang diễn ra rất khốc liệt.
Quân đội Tô Vân Quốc không phải kẻ ngốc, bọn hắn đương nhiên sẽ tính trước được tổ chức sát thủ có khả năng dùng kế sách giương đông kích tây, đây cũng chẳng phải thứ gì mới mẻ hay bất ngờ.

Hơn nữa sát thủ là những kẻ chuyên về ám sát, nay lại tấn công trực diện khiến người ta không khỏi hoài nghi về mục đích thật sự của bọn hắn.
Vẫn còn rất đông quân lính bảo vệ vương cung.

Lần này Đường Lưu Vũ phải tự mình xử lý, Ảnh Vũ và tổ chức của hắn đã làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình.

Trực tiếp xông vào sẽ khá phiền phức.

Dù Đường Lưu Vũ khá tự tin vào thực lực hiện tại của bản thân nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể ra tay bất chấp mà không cần lường trước hậu quả.

Quân đội đông, vũ khí nhiều, năng lực đa dạng, muốn xuyên qua chỉ có thể giết chết tất cả.

Chưa nói đến việc hắn có đủ sức hay không, Đường Lưu Vũ không phải kẻ cuồng sát, đương nhiên sẽ không chọn phương pháp này.
Đây là một câu hỏi khó, nhưng khi Đường Lưu Vũ nhìn thấy Vương Nhã và người của nàng cũng bị quân lính chặn lại ngay trước cửa vương cung thì hắn lập tức nảy ra một ý tưởng.

Đây là hội nghị quan trọng của các lãnh đạo tối cao, cho dù là cửu công chúa như nàng cũng không có quyền tham dự.

Những sự việc có tầm quan trọng như thế này Vương Khánh sẽ không nuông chiều, mặc cho nàng tự ý làm loạn.

Cả Đường Lưu Vũ và Vương Nhã đều không có biện pháp đi vào, nhưng nếu cả hai bắt tay hợp tác thì chưa chắc.
Lần này quân lính canh gác đã nhận được lệnh từ quốc vương nên rất kiên quyết, bất kể Vương Nhã nói gì cũng không cho nàng và những người khác tiến vào.

Hết cách, Vương Nhã được Hoàng quản gia khuyên can tạm thời quay về một quán ăn hoàng gia gần đó để thương lượng đối sách.

Các cửa hàng quanh vương cung đều bị dừng hoạt động trong thời gian này, chỉ riêng các quán ăn hoàng gia được xây dựng rải rác khắp thành phố, chuyên phục vụ cho giới quý tộc vẫn được mở bán với lượng thực khách hạn chế.
— QUẢNG CÁO —
Mọi thứ lại càng trở nên thuận lợi hơn cho Đường Lưu Vũ.

Hắn chờ cả nhóm đến trước cửa quán ăn liền tìm một góc khuất, dùng kiếm khí khoét một lỗ nhỏ trên bức tường rồi chui vào.Vị trí hắn chọn vừa đúng kho chứa thực phẩm khô.

Do hàng cung cấp cho quý tộc đều là loại tươi sống nhất nên thường nhập về và sử dụng luôn trong ngày.

Trong kho chỉ có một ít đồ vật cho phép lưu giữ lâu mà không ảnh hưởng đến hương vị, thỉnh thoảng mới có người đến lấy.
Đột nhập thuận lợi, vấn đề tiếp theo là làm cách nào liên lạc với Vương Nhã mà Hoàng quản gia và đám hộ vệ kia không phát hiện.

Hắn khá chắc rằng những người này không có thiện cảm với mình, vẫn là đơn độc gặp mặt tiểu công chúa kia thì tốt hơn.

Tiếc rằng hắn không lưu số điện thoại của nàng, còn chiếc điện thoại kia thì đã phá hủy ngay khi rời khỏi núi tuyết.
Quan sát một lát, Đường Lưu Vũ rốt cuộc cũng tìm được thời cơ thích hợp khi chiếc xa chở đồ ăn cho Vương Nhã được đưa lên.


Hắn chọn một góc không có máy quay, nhẹ nhàng đánh bất tỉnh tên nhân viên nhà hàng rồi cho đối phương một liều thuốc mê nhẹ.

Loại thuốc mê này do tổ chức sát thủ chế tạo, nó không gây hôn mê sâu mà là cảm giác mệt mỏi giống như mất ngủ lâu ngày.

Khi kiểm tra cũng sẽ không phát hiện dấu vết dược lực tác động.
Món ăn của Vương Nhã được đặt trong một cái khay riêng, dùng dụng cụ bằng vàng khiến nó thêm phần sang trọng nên rất dễ nhận biết.

Đường Lưu Vũ đưa thêm vào đó một mảnh giấy chống nước với vài dòng tin nhắn vào trong thịt nướng nguyên con, gõ nhẹ lên đầu nhân viên nhà hàng kia một cái rồi lập tức quay về nơi ẩn nấp.
Bị gõ vào đầu, tên nhân viên kia đang nửa tỉnh nửa mê liền theo bản năng hô lớn.

Những người khác gần đó nghe vậy liền vội chạy đến, thấy hắn đang xiêu vẹo đứng lên, dựa vào xe đẩy thức ăn, suýt chút nữa khiến nó lật đổ.

Vài người hỏi thăm và kiểm tra tình hình, thấy nhân viên này chỉ đang mệt mỏi quá độ liền để hắn đến khu vực nghỉ ngơi.

Một nhân viên khác kiểm tra sơ qua thức ăn, xác nhận không có vần đề gì liền tiếp tục đưa lên.

Dù sao đây cũng chỉ là một nhà hàng, không thể chuyên nghiệp như cơ quan tình báo.

Nếu bọn hắn kiểm tra kỹ hơn thì Đường Lưu Vũ cũng đành bó tay.

Thế mạnh của hắn là vũ lực chứ không phải các công việc đầu óc.
Mười phút trôi qua, khi Đường Lưu Vũ cảm thấy kế hoạch của mình có vẻ không hiệu quả, đang định nghĩ một cách khác thì cửa kho nguyên liệu khô bất ngờ mở ra.

Vương Nhã lén lút như một tên trộm, nhìn trước ngó sau một lúc mới dám đi vào.

Nàng liếc mắt quanh một vòng, không thấy Đường Lưu Vũ đâu liền cất giọng hô khẽ:
— QUẢNG CÁO —
Event
- Ta đến rồi.
Đường Lưu Vũ chậm rãi bước ra từ nơi ẩn nấp, nhìn Vương Nhã vài giây rồi thản nhiên nói:

- Ngươi đến đây tức là đã đồng ý với đề nghị hợp tác của ta?
Vương Nhã hơi do dự nhưng vẫn đáp:
- Ngươi chắc chắn những gì mình nói đều là sự thật?
- Ta chỉ muốn đơn độc giao đấu với Cao Cần một trận.

Nếu mục đích của chúng ta không xung đột, có thể thử hợp tác một lần.

- Lần này Cao tướng quân chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy cho phụ hoàng và tám vị công tước nên đã sớm mang theo Thần Phạt.

Hắn nhất định sẽ không nương tay, ngươi thật sự muốn đi chịu chết?
- Đã qua hơn bốn năm, vật đổi sao dời.

Ai thắng ai bại vẫn chưa nói trước được.
Vương Nhã khẽ lắc đầu.

Tại sao nàng không sớm nhận ra tên Đường Lưu Vũ này lại là một kẻ cao ngạo đến như vậy? Hắn không coi ai ra gì.

Bốn năm trước đã dám đơn đả độc đấu với Cao Cần, bốn năm sau lại tuyên bố có thể thắng cả Thần Phạt.

Trong mắt Vương Nhã, đây chẳng khác gì tự tìm đường chết.
- Ta có thể giúp ngươi.

Đổi lại ngươi phải ta tiến vào vương cung để gặp phụ hoàng.