Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)

Chương 47: Kỳ vọng hạnh phúc




” Địch Tu Tư, ngươi đứng lên! Ngươi cứ khóc như vậy thì có tác dụng gì chứ? Ngươi có phải là nam nhân không? có sai thì sửa, có tội thì nhận, cúi đầu xin lỗi, không có gì là không thể, ngươi nói đi, ngươi lại làm sao khiến Tuyết Kiều tức giận, tất cả chúng ta sẽ giúp ngươi đi năn nỉ Tuyết Kiều, cầu nàng trở về nhưng xin ngươi đừng bày ra bộ dáng như vậy nữa, được không?”

Tuyết Ưng tức đến mức trán nổi gân xanh, hắn và Như Mặc, Thanh Liên, còn có cả Mặc Mặc cũng từng vì người mình yêu mà rơi lệ nhưng khóc lóc thảm thiết như Địch Tu Tư thì chưa từng, là nam nhân thì phải dũng cảm đối mặt, học nữ nhân khóc lóc thì có ích gì chứ?

” Tuyết Ưng, ngươi đừng vội, Địch Tu Tư nhất định là có nỗi khổ nói không nên lời, các ngươi cứ đi, để ta ở lại được rồi” Như Mặc lên tiếng.

Tuy mọi người đều lo lắng nhưng cũng biết nhiều người vây quanh như vậy, Địch Tu Tư sẽ không thể nói gì, chi bằng để một mình Như Mặc “ hỏi cung” có vẻ sẽ tiện hơn.

Ảnh Nhiên dùng sức lôi Tuyết Ưng có chút không cam lòng rời đi, những người khác cũng lục tục theo sau.

Như Mặc ngồi xuống bên cạnh Địch Tu Tư, không nhìn hắn mà đưa mắt ngắm ánh hoàng hôn nơi chân trời, như nhớ lại chuyện gì đó, ngữ khí bình thản nói “ ngày ta gặp Tuyết Kiều cũng là một ngày thời tiết rất đẹp, khi đó ta mới vừa lột bỏ được lớp da thứ nhân, tu thành hình người không bao lâu, cũng không nhớ khi đó bao nhiêu tuổi, chắc là một ngàn tuổi gì đó. Khi đó ta một lòng muốn thành tiên, ta vẫn muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu hành, cho nên khi tìm được sa mạc hoang vắng, mênh mông giống như một nơi mà cảnh sắc hùng tráng và tịch mịch nhất cùng hợp lại một chỗ thì ta liền quyết định dừng lại ở đó”

Địch Tu Tư vẫn không hề động đậy, đầu vẫn chôn trong hai chân, nhưng tiếng nức nở đã nhỏ lại, Như Mặc coi như không nhận thấy, tiếp tục nói “ hiện giờ ta vẫn thấy nơi đó là địa phương đẹp nhất, bởi vì linh hồn thuần khiết nhất trên thế giới này đã được sinh ra ở đó, ta vẫn hay đến dòng sông nước chảy xiết đó để đùa giỡn, thích bơi ngược dòng nước, có cảm giác như ta đã chinh phục được thiên nhiên, cho nên khi ở trong nước ta cảm thấy rất là tự do tự tại, sau đó ta đã nhìn thấy một khối đá đen, tròn vo, rất kỳ lạ”

Nói tới đây Như Mặc đột nhiên quay sang, nhìn Địch Tu Tư vẫn đang bó gối khẽ hỏi “ Địch Tu Tư, trong cuộc đời ngươi, có hình ảnh nào dù chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong đầu ngươi không? hoặc là dù ngươi muốn quên đi nhưng khi ngươi tĩnh tâm thì hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu ngươi? Ta nghĩ ngươi nhất định không có, nhưng mà ra có, hình ảnh kia thỉnh thoảng vẫn không tự chủ mà hiện ra trong đầu ta. Ta cứ nghĩ không phải, nhưng thực sự là vậy, hình ảnh đó là khi ta nhìn thấy khối đá to lớn kia, khi tay ta vừa chạm lên nó thì nó mở ra trước mặt ta, hình ảnh đó đến giờ ta vẫn nhớ lại rất rõ”

Lúc này Địch Tu Tư rốt cuộc cũng ngẩng mặt lên, Như Mặc thấy mắt hắn sưng đỏ như hai quả hạch đào, vẻ mặt tuyệt vọng cùng cái nhếch môi như là cả thiên địa đều thiếu nợ hắn.

Giờ phút này Địch Tu Tư vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn Như Mặc như chờ nghe hắn kể tiếp, bất cứ chuyện gì có liên quan đến Tuyết Kiều, dù là chuyện nhỏ nhất, hắn cũng muốn nghe, càng nhiều càng tốt, tưởng niệm mỗi lúc càng sâu đậm, đối với quá khứ của nàng, hắn gần như không biết gì, quan tâm cũng quá ít, bây giờ thì mọi chuyện đã quá muộn, dù thế, hắn cũng muốn biết.

” Tuyết Kiều cuộn mình giống như một đứa trẻ, nằm giữa tảng đá, cái đuôi cá màu đỏ như máu, những cái vảy cá còn non mềm màu đỏ phớt nằm xếp hàng ngay ngắn trên thân thể của nàng, khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo như một búp bê, hai mắt nhắm nghiền, giống như một đứa nhỏ đang ngủ, đầu và đuôi chạm nhau, khi dòng nước chảy xiết chạm đến chỗ nàng lại biến thành một dòng nước ấm áp, ôn nhu, mái tóc đen của nàng tung bay trong nước như rong biển, vừa liếc nhìn thấy là ta đã biết đó đích thực là một Nhân Ngư, nhưng ta không có sợ đến mức bỏ chạy mà còn dựa người vào tảng đá, chờ nàng tỉnh lại. Ta đợi từ sáng đến tối, từ tối cho đến sáng, ta cũng không rõ là mấy ngày, rốt cuộc ngoài việc tu tiên cũng có một chuyện làm cho ta quan tâm và kiên trì theo đuổi, sau này nghĩ lại, ta nghĩ có lẽ đó là do duyên phận của chúng ta, nếu không thì phải giải thích thế nào, vì sao trong thiên địa lại chỉ có ta gặp được tảng đá kia mở ra dưới đáy nước chứ?”

“Sau đó thế nào?” Địch Tu Tư dường như cũng bị lời miêu tả của Như Mặc hấp dẫn, nhịn không được hỏi tiếp, âm thanh khàn khàn vì đã lâu không nói chuyện, dường như đã quên mất nên nói thế nào, rất khó nghe nhưng Như Mặc lại tươi cười “Địch Tu Tư, ngươi đã nói lại được, chúc mừng ngươi”

Địch Tu Tư nghe vậy thì lại ảm đạm “ nếu phải dùng mạng của Tuyết Kiều để đổi lấy thì ta tình nguyện vĩnh viễn không nói được”

Như Mặc trầm mặc hồi lâu mới nói “ Địch Tu Tư, ta không hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì cũng không hỏi Tuyết Kiều đã đi đâu, ta chỉ muốn nói với ngươi, không nên dùng thái độ tuyệt vọng để nhìn nhận sự việc, nếu ngươi xác định thì dù chỉ một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng phải thử, ngươi cũng phải kiên cường mà sống, mặc kệ đó là người yêu hay là bằng hữu, làm cho họ những chuyện còn dang dở thì cũng có nghĩa là người ấy vẫn đang tồn tại, có lẽ chuyện đó sẽ làm ngươi bi ai, thống khổ, thương tâm nhưng cũng phải tự bản thân ngươi trải qua mới được, quan trọng nhất là phải tranh thủ, dù thế nào cũng phải tranh thủ”

“Như Mặc, nếu có một ngày Bắc Dao rời khỏi ngươi thì ngươi sẽ thế nào?”

” Ta không biết, ta cự tuyệt đi giả thiết như vậy, có lẽ ta sẽ đi theo nàng vì ta yêu nàng nhưng chuyện ta càng muốn làm hơn đó là chờ nàng sống lại, nàng là nhân loại, có linh hồn bất diệt, nếu nàng chết đi thì ta dù đau lòng nhưng sẽ cố gắng sống để chờ nàng trở lại, nếu không ta nghĩ nàng nhất định sẽ mất hứng”

“Linh hồn bất diệt? nếu ai cũng có linh hồn bất diệt thì tốt biết bao?”

Địch Tu Tư nhìn ráng đỏ nơi chân trời giống y như lửa đỏ nơi Tuyết Kiều bị hủy diệt, nhớ lại nụ cười trước khi cáo biệt của nàng, nước mắt nhịn không được mà tuôn ra “ Tuyết Kiều, nàng đã chết”

Thấy Địch Tu Tư rốt cuộc cũng đã nói ra, lòng của Như Mặc tuy trầm xuống nhưng vẫn dùng sức ôm lấy vai hắn “ Địch Tu Tư, sẽ không, ngươi đừng tuyệt vọng như vậy, ngươi quên Tuyết Kiều là Nhân Ngư sao, là sinh vậtcường đại nhất thiên địa, nàng sao có thể dễ dàng chết đi được, sẽ không”

“Như Mặc, ngươi không cần an ủi ta, ta tận mắt nhìn thấy nàng biến thành tro tàn trước mắt, khi đó tâm của ta cũng mất theo nàng, mất đi cả linh hồn và thân thể, nàng còn có thể sống lại sao? Nàng còn có thể ở cùng một chỗ với ta sao? Như Mặc, ngươi biết không? ta muốn giết người, muốn hủy diệt cả thiên địa này, nếu không phải bọn họ thì bộ tộc Nhân Ngư, còn có Tuyết Kiều đâu có rơi vào kết cục thảm thiết như vậy, bao nhiêu năm qua, mọi người không ngừng bôi xấu hình ảnh của bọn họ, mà Tuyết Kiều của ta dù tất cả mọi người đều có lỗi với nàng, nhưng nàng lại vì tình yêu, vì hữu tình mà từ bỏ báo thù, hi sinh chính mình. Ta không trách nàng lựa chọn như vậy, ta chỉ oán vì sao đã không sinh cùng lúc mà khi chết nàng cũng không để ta được chết cùng nàng. Bây giờ cách nhau hàng tỉ năm thời gian, ta ngay cả nhớ nàng cũng không thể tìm tới, Như Mặc, ta thực sự rất đau, đau quá. Ta biết mình thực vô dụng, nhưng mà ngươi nói cho ta biết ta nên làm gì, nên làm gì bây giờ?”

Nghe hắn nói ra những lời như rút từ tâm can, tâm của Như Mặc cũng thắt lại, hít một hơi mới vỗ vai hắn “ ta vừa nói đến đâu rồi? à, nói tới lúc ta đang ngủ, ngươi biết không? khi ta tỉnh lại thì cảm giác có người đang dùng ngón tay nghịch ngợm chọc vào má ta, ta lập tức mở mắt, đập vào mắt là đôi tròng mắt xinh đẹp, đen láy, sâu không thấy đáy vẫn đang chằm chằm nhìn ta, thấy ta nhìn lại thì nàng có chút giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp khóc, bộ dáng đáng yêu. Đó là lần đầu tiên ta và Tuyết Kiều gặp nhau, ta hỏi nàng là ai, nàng ngây ngốc nhìn ta hồi lâu rồi lắc đầu, ta không biết là nàng không hiểu lời ta nói hay là không biết nói, từ lúc đó nàng trở thành kẻ theo đuôi ta, ta đi đến đâu, nàng theo đến đó, không nói lời nào, không phát ra âm thanh, dù ta đi mau thế nào thì cũng thấy nàng im lặng đi đằng sau ta, không quấy rối, khi ta nhắm mắt dưỡng thần thì nàng ôm cái đuôi ngồi trên tảng đá nhìn ta. Tuyết Kiều là cái tên ta nhìn thấy trên tảng đá, cho nên liền dùng nó để đặt tên cho nàng”

Địch Tu Tư yên lặng lắng nghe, giống như đang mường tượng ra cảnh Tuyết Kiều đáng yêu năm đó vừa tò mò, lại lo sợ, bất an đi theo Như Mặc, mắt hắn lại đỏ thêm vài phần, thật hi vọng người đầu tiên nàng nhìn thấy là hắn, nếu là như vậy, hắn sẽ làm cho nàng vĩnh viễn không có ngày nhớ lại quá khứ thương tâm kia, hắn sẽ làm cho nàng vĩnh viễn sống trong vui vẻ, nhưng mà lúc này, hắn chỉ có thể ngồi yên đây, nghe Như Mặc kể chuyện về nàng.

” Sau đó, không biết là đã trải qua bao nhiêu năm, có một buổi sáng, nàng đột nhiên bắt đầu nói chuyện, rồi vấn đề nàng hỏi mỗi lúc một nhiều, không khác gì một đứa trẻ tò mò, nàng hỏi tên ta, hỏi ta là ai, hai chữ ca ca cũng là bất đắc dĩ mà thôi, bởi vì khi đó nàng nói ta là nương của nàng, không ai dạy nàng, ở nơi đó ngoài trừ ta thì dường như không có sinh vật sống nào khác, cứ như nói cũng là một bản năng trời sinh của nàng. Đến giờ ta vẫn nhớ lại biểu tình của mình năm đó, khi nghe nàng gọi ta là nương, ta vừa tức vừa ngượng đến á khẩu, cuối cùng ta nói nàng kêu ta là ca ca và nàng cũng trở thành muội muội của ta. Cứ thế, ta tự dưng có một muội muội. Cho đến giờ ta vẫn luôn xem nàng là muội muội, khi ngươi thống khổ tìm kiếm Tuyết Kiều suốt hai năm, ta cũng thường hồi tưởng lại đoạn quá khứ đó, cảm thấy trước giờ mình đối với nàng rất thiếu quan tâm, ôn nhu, mà nàng lại thực tình xem ta là ca ca, trong khi đó ta vẫn có chút sợ hãi, để ý thân phận Nhân Ngư của nàng, cũng không để ý đến suy nghĩ trong lòng nàng. Cho nên nếu nói có lỗi, thì ta là người đầu tiên phải xin lỗi nàng, ta đưa nàng rời khỏi thế giới an bình, vô tranh trong tảng đá ra, rồi lại lừa dối, để nàng cô độc một mình chờ đợi suốt bao nhiêu năm dài ròng rã, khi nàng đánh một đuôi lên Tuyết Ưng, thực ra người đáng bị như thế là ta mới đúng, Địch Tu Tư, ngươi nói đi, ta còn có cơ hội để bù đắp cho nàng không?”

” Như Mặc, ngươi đừng nói vậy, ngươi không có sai, ta thực cảm kích ngươi đã ở cùng nàng một thời gian dài như vậy, mỗi khi nàng nhắc tới ngươi, ngươi có biết là ta ghen tỵ với ngươi nhiều thế nào không? ngươi làm rất tốt, nếu đổi lại là người khác thì chưa chắc đã được như vậy, ta cũng cảm kích ngươi đã làm nàng thức tỉnh, nếu không thì ta làm sao có cơ hội quen biết nàng, ta chỉ hận bản thân không sớm phát hiện ra ưu điểm của nàng, cho nên bây giờ mất đi mới hối hận vô cùng, Như Mặc, kẻ hỗn đản nhất là ta, cảm tạ ngươi đã nói nhiều chuyện liên quan đến Tuyết Kiều như vậy”

Hai người nhìn nhau, bốn mắt đều ngân ngấn nước mắt.

“Địch Tu Tư, nói cho ngươi nghe là muốn ngươi biết người đau lòng vì Tuyết Kiều không chỉ có một mình ngươi, ngươi thống khổ, chúng ta cũng không vui vẻ gì, chúng ta không muốn đã mất đi một hảo muội muội, giờ lại mất thêm một hảo bằng hữu, ngươi hiểu không? ta càng không tin duyên phận của các ngươi chỉ ngắn ngủi như vậy, ta vẫn có cảm giác, Tuyết Kiều vẫn ở đâu đó chờ đợi, chờ chúng ta nhận ra sự tồn tại của nàng, làm nàng tỉnh lại, cho nên Địch Tu Tư, ngươi đừng làm chuyện điên rồ”

“Như Mặc, ngươi yên tâm đi, ta biết ta nên làm thế nào. Nếu ta chết mà không chạm được vào linh hồn nàng, không nhận ra hơi thở của nàng, không được chết cùng một chỗ với nàng thì chết có tác dụng gì đâu, chi bằng sống để nhớ lại tất cả những gì thuộc về nàng”

” Địch Tu Tư—”

” Như Mặc, ta muốn cáo biệt với ngươi, hôn lễ ngày mai không thể tổ chức được rồi, ngươi thay ta nói lời tạm biệt với Vân Thư bọn họ, chờ đến một ngày nỗi đau của ta vơi đi, khi nhớ đến Tuyết Kiều không còn thấy đau nữa thì ta sẽ trở về, bây giờ ta cần yên tĩnh một mình”

“Địch Tu Tư, ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết là ngươi muốn đi đâu?”

Như Mặc lo lắng, nắm tay áo Địch Tu Tư, yêu cầu.

“Ta đến nơi Tuyết Kiều đã sinh ra” Địch Tu Tư nói xong thì phất tay áo, hóa thành một con bướm xinh đẹp rời đi.

Vân Thư và Thanh Liên đến nơi chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh cô độc của hắn, đành im lặng đến ngồi bên Như Mặc, cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Như Mặc, chúng ta đều hạnh phúc, mà một mình Địch Tu Tư chịu thống khổ vậy sao?” Vân Thư thở dài lên tiếng.

” Tuyết Kiều nàng thật sự, rốt cuộc không về được sao?” Thanh Liên nỉ non một tiếng, Tuyết Ưng im lặng.

” Không, ta tin tưởng Tuyết Kiều tỷ tỷ nhất định sẽ trở về, Địch Tu Tư nhất định cũng sẽ hạnh phúc” chỉ duy có một người tin tưởng, đó là Minh Nhân.

Mọi người nhìn hắn thì thấy hắn đang đưa tay sờ ngực “ nơi này vẫn cảm nhận được, nếu tia huyết mạch duy nhất của Nhân Ngư chân chính biến mất trong thiên địa thì tâm của ta sẽ không cảm giác được”

Mọi người đồng thanh “ thật vậy chăng?” Bắc Dao Quang thì như chết đuối vớ phải cọc, nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Minh Nhân.

“Từ lúc ta theo Tuyết Kiều tỷ tỷ đến Xà tộc thì đã không gạt người nữa”

Mọi người cùng nhắm mắt, cầu nguyện, cầu nguyện cho tất cả đều tìm được hạnh phúc.