Quả nhiên là muốn đùa bỡn cô. Cô lườm anh, tức giận: “Anh chẳng đắc ý được lâu đâu, không thấy tôi, bộ đặc vụ Đông phương lập tức sẽ phát hiện……”
“Bọn họ sẽ không phát hiện, em có tiếp tục ở bên anh, thân phận của anh cũng sẽ không lộ.” Anh nói chắc chắn.
“Cái gì?” Cô nhíu mày.
“Chuyện này chỉ có em biết, mà anh tin, em sẽ giấu giúp anh.”
“Tôi sẽ giúp anh? Làm sao có thể, nhiệm vụ của tôi chính là bắt anh.” Cô bật cười.
“2113 hẻm 7 phố Đài Trung.” Anh bỗng nói ra một dãy địa chỉ.
Cô đông cứng.
Tiếp đó anh nói một dãy số điện thoại.
Sắc mặt cô biến đổi, nhìn thẳng vào anh.
“A, còn có biển số xe của mẹ em, muốn anh nói ra không?” Anh cười hỏi.
“Anh…..” Cô sợ hãi, không ngờ anh ta lại dùng người nhà mình uy hiếp cô.
“Đúng rồi, người chị đã lấy chồng của em đang ở Mỹ à? Hình như chị ấy ở bang San Diego California..” Anh lại nói.
“Đủ rồi! Anh đúng là tên khốn nạn âm hiểm!” Cô tức giận đến kéo cổ áo anh, tiếng bật khuy phát ra.
“A…… Anh thích nhìn dáng vẻ giương nang múa vuốt này của em đó, Ninh Ninh à.” Anh mặt cô kéo, giọng trầm thấp.
Lòng cô căng thẳng, xoay người lại đẩy anh ra, giận dữ nói: “Không cho phép gọi tôi như thế!”
“Vậy phải gọi em là vợ à?” Anh cười to.
“Anh…..” Tức chết mất thôi! Tức chết mất! Vì sao cô lại bất lực với anh chứ? Vì sao nhìn anh cười, nghe anh gọi cô thì trái tim cô đập loạn cả lên rồi?
Vì sao người này không phải tự kỷ thật chứ? Khi anh không nói lời nào cô còn dễ đối phó hơn.
“Ngoài người nhà em ra, còn có một thứ quan trọng gì đó, sẽ làm em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh em.” Anh lại nói tiếp, cười tà ác.
Cô nghe vậy thì rùng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biến, hô nhỏ: “Hồ sơ D! Thật sự ở trong tay anh?”
“A…… phản ứng nhanh ghê.” Anh khen ngợi nhìn cô.
“Anh còn cười được! Anh có biết cái đó đáng sợ thế nào không? Nếu anh biết vũ khí đó có thể giết bao nhiêu người, anh sẽ không……” Cô lớn tiếng giận dữ.
“Anh không cần.” Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô.
Cô ngẩn ra.
“Sống chết của kẻ khác chẳng liên quan đến anh.” Anh không biến sắc nói.
Cô ngạc nhiên phát hiện ra, dáng vẻ anh giờ phút này, giống như lại trở về Lục Thời Dư tự kỷ trước kia.
Hoặc là, thật ra anh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, ở sâu trong nội tâm anh, vẫn cảm xúc phong ấn, không muốn khơi thông.
“Là CIA chọc anh trước, họ muốn lấy lại hồ sơ D, phải trả giá đắt.” Giọng anh không hề có độ ấm.
“Rốt cuộc anh muốn sao? Muốn bán hồ sơ D ư? Muốn làm thế giới khủng hoảng ư? Để CIA chấn động, để trăm ngàn tính mạng bị uy hiếp, trong lòng anh sẽ vui vẻ sao?” Cô khó thở hét to.
“Anh còn chưa tính bán, có điều, nếu em rời khỏi anh, hoặc là tiết lộ thân phận của anh, anh sẽ cho phần tử khủng bố rải thứ này khắp thế giới miễn phí.” Lời anh toàn là cảnh cáo.
Cô kinh hãi nhìn anh, anh lại dùng tính mạng của cả thế giới để uy hiếp cô?
“Em còn nghĩ gì nữa, chỉ cần em giữ bí mật giúp anh, chẳng khác nào có ưu thế tuyệt đối đoạt lại nói, chẳng phải ư?” Anh ám chỉ.
“Cái gì?” Cô nhíu mày.
“Trên đời này biết anh có được vũ khí sinh học này, ngoài anh và đồng đội của anh, cũng chỉ có em, ở lại bên cạnh anh, có khi em lại có cơ hội trộm nó về, hoặc là, nếu anh không muốn nữa, anh sẽ tặng lại nó cho em.” Anh nhìn cô cười nhẹ.
Đây là đấu kháng 1 vs 1 hả?
Được thôi, thế thì cô ở lại, xem anh ta diễn xiếc gì.
“Vậy tốt nhất anh nên trông nó chặt một chút.” Cô cao giọng.
“Tất nhiên.” Anh cười nhẹ.