Điệp Vụ Kết Hôn

Chương 2-4




Anh đang nhìn cô.

Cô ngẩn ra, rất nhanh nặn ra nụ cười hoàn mỹ nhất: “Bọn trẻ này nghịch quá, đúng không?”

Anh không nói.

Chuyện bình thường, chắc anh câm rồi!

Nhưng anh cũng không giống lúc trước lập tức xoay đầu, mà vẫn nhìn cô chòng chọc.

Chuyện rất không bình thường.

“Sao vậy?” Cô vẫn giữ nụ cười, trong lòng lại thầm sinh ra cảnh giác.

Vừa rồi cô cố ý dùng thân mình che khuất, chắc anh không nhận ra cô bóp nát bình xịt chứ?

Lục Thời Dư im lặng, bỗng vươn tay đến chỗ cô, rất nhanh lau đi vết bơ trên cằm cô.

Cô ngạc nhiên, còn chưa hoàn hồn, Lục Lan Hương đỡ bà cố nội đến, nói: “Thời Dư, bà nội muốn nhìn mặt con một chút.”

“Thời Dư à! Bà nội rất nhớ con….” Bà cố nội run rẩy vươn tay.

Lục Thời Dư đứng lên, đi đến chỗ bà cố nội, cúi người ôm thân hình nhỏ bé của bà.

“Thời Dư à….. Thằng cháu ngoan đáng thương của bà!” Bà cố nội như minh mẫn lại, ôm anh, không ngừng thở dài.

Lâm Ninh có điểm kinh ngạc, thì ra người đàn ông tự kỷ Lục Thời Dư này cũng biết ôm người à?

“Thời Dư chỉ biết chạm vào người nó tin tưởng nhất, nhiều năm như vậy, nó chỉ biết ôm mẹ nó và bà nội.” Lục Lan Hương thì thầm dặn dò bên cạnh cô.

Chỉ biết chạm vào người anh tin tưởng nhất? Vậy anh vừa mới đụng vào cô…..

Cô sờ cằm mình, trái tim khẽ rung động.

“Lấy được sự tín nhiệm của nó, mới làm việc được. Lúc trước ta phái người giúp việc đi cũng bị nó khóa cửa lại không cho vào, hoặc nửa đêm đi dọa người, nhưng cô ở với nó một tháng rồi giải quyết xong là không còn việc gì nữa, nó cũng tỏ vẻ không ghét cô, cho nên, cô phải cố lên, tìm cách vào phòng nó, thu phục nó.” Lục Lan Hương lại nói.

“Vâng.” Miệng cô thì đáp, trong lòng lại chán ghét lại ác cảm với Lục Lan Hương.

“Con là vợ Thời Dư à? Tên gì vậy?” Bà cố nội hỏi cô, nhìn chẳng ra điểm ngơ ngẩn nào.

“Bà nội, con là Lâm Ninh.” Cô cung kính trả lời.

“Linh Linh? Tên gọi như tiếng chuông nhỉ….”

“Dạ vâng!” Cô cười. Bà cố nội thật ra rất đáng yêu.

“Đến đây, ta xem nào….. Ai!” BÀ nội đi đến chỗ cô, chân bỗng mềm nhũn rồi ngã xuống.

Lục Lan Hương gần bà nhất nhưng lại không nhúc nhích, cô mắt sáng tay nhanh vội đỡ lấy bà nội, cũng dìu bà đi đến ghế sopha.

Bà nội vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn cô, kéo tay cô, không ngừng đánh giá cô.

“Ồ, ngoại hình thật khá đó! Mắt hạnh thật to, mới nhìn đã thấy thông minh và tài giỏi rồi, chắc chắn là một cô dâu tốt…”

Vị bà cố nội này nói rất đúng, chỉ có những tên đàn ông ở bộ kia mới không có mắt. Cô cười hả hê trong lòng.