Diệp Vô Khuyết Truyền Kỳ

Chương 8: Nói ba quyền là ba quyền!




“Sức mạnh của chiến khí Thánh Đạo quả nhiên khiến người ta mong đợi”.

Lẩm bẩm bằng giọng nói mà chỉ mình hẳn có thể nghe thấy, Diệp Vô Khuyết nhìn vào năm tay phải của mình, đôi mắt bình tĩnh của hẳn trong nháy mắt trở nên kích động, sắc bén như dao!

Một âm thanh đầy kinh ngạc phát ra từ miệng Mộ Dung Hải, trong lòng chấn động không nói nên lời, sau cú đấm vừa rồi, hắn ta chợt phát hiện, tu vi của Diệp Vô Khuyết không phải Đoàn Thể tầng năm Luyện Gân tiểu thành, mà là Đoàn Thể tầng sáu Luyện Gân đại thành.

Không, phải nói rằng trong mười năm qua, Diệp Vô Khuyết luôn ở Đoàn Luyện tầng năm.

Vượt qua hai cảnh giới, khiêu chiến vượt cấp?

"Ta không tin! Chỉ là trùng hợp thôi! Ta không tin! Mộ Dung Hải ta làm sao có thể bị một tên phế vật bức lui! Địa Sát Hổ Bôn Quyền! Hổ Toái Thiên HạI”

Một tiếng hổ gầm dữ tợn từ phía sau Mộ Dung Hải vang lên, hai mắt trở nên đỏ lừ, Mộ Dung Hải giậm chân phải, cả người phóng lên trời, đầu của ảo ảnh mãnh hổ sau lưng chiếm lấy hắn ta!

"Sâm" Tu vi Đoàn Thể tầng tám chấn động, khiến cho sắc mặt

của Mộ Dung Băng Lan và năm sáu tên con cháu nhà Mộ

Dung thay đổi. Hiển nhiên, thực lực của Mộ Dung Hải vẫn là cực kỳ mạnh.

"Địa Sát Hổ Bôn Quyền? Đáng tiếc, ta cũng biết, đây là quyền thứ hai! Hổ Toái Thiên Hại"

“Vù”

“Ầm ầm”

Hai chân hơi khuyu xuống, toàn thân tràn đầy chiến khí, khí huyết kim hồng tuôn trào, Diệp Vô Khuyết cũng giãm hai chân xuống đất, sau lưng cũng xuất hiện ảo ảnh mãnh hổ chiếm lấy hản, không giống con mãnh hổ sặc sỡ mà Mộ Dung Hải biến thành, Diệp Vô Khuyết lại biến thành con mãnh hổ màu vàng kiml

Hổ vàng gầm lên, Diệp Vô Khuyết nhìn con hổ sặc sỡ từ trên trời giáng xuống tấn công mình, bốn móng vuốt của nó dường như đang đạp vào khoảng không, giãm lên bầu trời!

Hai con hổ không ngừng gầm thét, nguyên lực tuôn ra tứ phía, trong nháy mắt, hai con hổ liền lao vào nhau!

"Bùm" "Gừ"“Ầm ầm"

Toàn bộ khu vực khoảng năm thước tràn ngập nguyên lực màu vàng nhạt, người ngoài cuộc không nhìn thấy gì. Chỉ có thể nghe thấy hai tiếng hổ gầm không dứt, như thể chiến đấu với nhau, khí thế kinh người!

"Sầm"

Đột nhiên, một tiếng hổ gầm mang theo đau đớn và không cam lòng hướng lên trời rú lên. Lập tức, lọt vào mắt Mộ Dung Băng Lan là ảo ảnh mãnh hổ to lớn bản ngược ra sau. Trước khi tiếp đất, có một tiếng "rắc rắc" khi ảo ảnh mãnh hổ vỡ vụn, một bóng người ngã xuống đất trông cực kì thảm hại!

Đôi mắt đẹp đế trừng lớn, đôi môi đỏ mọng bị hàm răng trằng căn đến trảng bệch, bóng người vô cùng thảm hại rơi vào trong tầm mắt nàng ta chính là Mộ Dung Hải!

“Bụp

Hai chân giẫãm trên mặt đất, trong cơ thể Mộ Dung Hải truyền đến cảm giác trống rỗng cùng đau đớn, khó có thể đứng thẳng, lúc này hẳn ta tay trái sờ ngực, säảc mặt tái nhợt, vết sẹo không ngừng run rẩy, hai mắt nhìn bóng người trên trời, trong đó lóe lên không còn là tơ máu và không cam lòng mà là kinh hãi tột độ.

"Vù"

Quyền kình xé nát mọi thứ đang tràn ngập trong nguyên lực, bóng dáng của Diệp Vô Khuyết lại xuất hiện, đôi mắt như tia chớp quét về phía Mộ Dung Hải, cả người dần hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cường tráng, khí thế hừng hực. Lúc này, Diệp Vô Khuyết hệt như một chiến thần!

"Mộ Dung Hải, còn quyền thứ ba, để xem ta có thể đánh nát ngươi không!"

"Vù"

Ngay khi chân phải của Diệp Vô Khuyết chạm đất, hắn dùng sức bước về phía trước và giơ nằm đấm tay phải lên lần nữa.

Quyền kình dâng trào, hư không nổ vang!

Cảm nhận được sự bá đạo và khốc liệt của cú đấm này, ánh mắt Mộ Dung Hải càng thêm sợ hãi, trong lòng nảy sinh ý nghĩ chạy trốn. Nhưng hắn ta liếc nhìn Mộ Dung Băng Lan, phát hiện vẻ mặt nàng ta cực kỳ chấn động, thân thể yêu kiều khẽ run, đôi mắt đẹp đẽ dán chặt vào Diệp Vô Khuyết, như thể nhìn thấy ma.

"Diệp Vô Khuyết!"

Ba chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, Mộ Dung Hải trong mắt lóe lên một tia nghiêm nghị, hẳn ta áp chế ý niệm chạy trốn trong lòng, vận toàn bộ nguyên lực cơ thể, khí huyết sôi trào, tay phải nằm chặt thành quyền, một quyền đánh về phía Diệp Vô Khuyết!

"Bùm"

Lại một tiếng hai nằm đấm giao nhau vang lên, ánh mắt Diệp Vô Khuyết cực kỳ sắc bén, thân thể Mộ Dung Hải chấn động, sau đó sắc mặt đỏ bừng.

"Phụt"

Một ngụm máu tươi phun ra, Mộ Dung Hải ngả về phía sau. Lần này, hän ta không khống chế được thân hình nữa, ngã thẳng xuống nền đá. Sức mạnh to lớn cùng quán tính khiến thân thể hắn ta lăn tiếp về phía sau, cho đến khi lăn tới trước mặt Mộ Dung Băng Lan.

"Phụt"

Hản ta không kiềm được lại phun ra một ngụm máu tươi, nhưng máu này lại phun lên y phục màu đỏ của Mộ Dung Băng Lan. Lúc này, Mộ Dung Hải nằm như một con chó chết trước mặt Mộ Dung Băng Lan, sắc mặt tái nhợt, thậm chí ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Băng Lan tái nhợt, sự hung ác trong mắt đã sớm biến mất, thay vào đó là một tia khó tin và sợ hãi, nàng ta nhìn Diệp Vô Khuyết đã lấy lại bình tĩnh đứng yên, trong lòng như có một làn sóng lớn cuộn trào, không thể bình tĩnh lại.

Năm sáu tên con cháu nhà Mộ Dung đứng phía sau Mộ Dung Băng Lan gần như bủn rủn, cổ họng khô khốc, không thốt nên lời, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Diệp Vô Khuyết bình tĩnh đứng nhìn Mộ Dung Hải đang cố gắng đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Nói ba quyền đánh bay ngươi thì chính là ba quyền”.

Sau đó, hắn cất bước đi thẳng về phía Mộ Dung Băng Lan.

"Diệp Vô Khuyết! Ngươi, ngươi muốn làm gì? Bổn cô nương cảnh cáo ngươi, không được tới đây! Nếu không..."

Cảm nhận được Diệp Vô Khuyết đang đi về phía mình, trên khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng của Mộ Dung Băng Lan hiện lên một tia hoảng sợ. Đến Mộ Dung Hải Đoàn Thể tầng tám Luyện Cốt đại thành cũng không chống đỡ được ba quyền của Diệp Vô Khuyết, bản thân nàng ta Đoàn Thể tầng bảy lại càng không thể là đối thủ của Diệp Vô Khuyết.

Cả lồ ng ngực kịch liệt run lên, nhìn thấy Diệp Vô Khuyết vẻ mặt vô cảm từng bước tiến đến, Mộ Dung Băng Lan cố hết sức trấn tĩnh lại, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn Mộ Dung Hải đang giấy giụa như chó chết, Mộ Dung Băng Lan không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Tuy nhiên, Diệp Vô Khuyết chỉ lặng lẽ đi ngang qua Mộ Dung Băng Lan, và từ đầu đến cuối, hắn thậm chí còn không hề nhìn kiêu nữ của nhà Mộ Dung lấy một cái.

Phớt lờ.

Hành động của Diệp Vô Khuyết rơi vào mắt Mộ Dung Băng Lan, khiến nỗi tủi nhục và oán hận trong lòng nàng ta lại cuộn trào ngày một mãnh liệt!

Cảm xúc dường như đã lên đến cực điểm, áp chế lại nỗi sợ hãi trong lòng, Mộ Dung Băng Lan đột nhiên quay người, hét lớn trước bóng lưng của Diệp Vô Khuyết: "Diệp Vô Khuyết! 'Tên phế vật! Ngươi cứ chờ đấy, đợi một tháng nữa Thiên ca sẽ giẫm ngươi dưới chân!"

Lời nói của Mộ Dung Băng Lan cứ thế lọt vào tai Diệp Vô Khuyết, nhưng hắn không dừng lại, chỉ có vẻ sắc bén ẩn hiện trong đôi mắt.

"Mộ Dung Thiên à? Ha ha, ta nóng lòng chờ đợi đây”.